Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 652: Được đà lấn tới.

- Chủ tịch Huyện, chuyện này nên làm thế nào đây.
Lưu Hoa Cường lo lắng nhìn Từ Quân Nhiên, dù sao chuyện này cũng liên quan đến nhà đầu tư nên dĩ nhiên sẽ rất phiền phức.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát rồi mới nói:
- Chuyện này không thể gấp được.
Nói xong, hắn bấm số điện thoại văn phòng của Quan Ba. Quan Ba là người ngoài, thường lúc thì ở trong văn phòng, lúc lại ở ký túc xá. Lúc này, chắc anh ta đang ở trong văn phòng.
- Lão Quan, tôi Từ Quân Nhiên đây.
Điện thoại vừa có người bắt máy, Từ Quân Nhiên đã trực tiếp nói với Quan Ba.
Quan Ba ngây người đáp:
- Chủ tịch Huyện, có chuyện gì không?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Hà Xương Thịnh bị Cục công an bắt rồi, anh biết chưa?
Quan Ba cười khổ:
- Tôi cũng đang định gọi điện cho ngài, tôi không gọi được cho bên phía Cục công an.
Từ Quân Nhiên hừ lạnh:
- Sau vụ này tôi sẽ tìm Trương Hỉ Bân tính sổ. Lão Quan, tôi thấy hay là thế này đi, anh đích thân tới Cục công an tìm Trương Hỉ Bân một chuyến, nhất định phải thả Hà Xương Thịnh ra, không được phạt một đồng nào, không được phép nói năng mất lịch sự với ông ta, càng không được để lộ danh tính của ông ta ra bên ngoài. Ngoài ra, sau khi anh gặp ông ta, hãy cố gắng nói rõ chuyện này, đừng để ông ta thấy có ý gì, cũng không cần cho ông ta biết rằng tôi đã biết chuyện này.
Đây là thời khắc quan trọng của việc kêu gọi vốn đầu tư, Từ Quân Nhiên không thể vì chút chuyện này mà làm ảnh hưởng đến toàn cục.
Quan Ba cũng biết chuyện này rất gấp, nên vội vàng đồng ý:
- Được rồi, chủ tịch huyện, tôi sẽ đi ngay đây.
Anh ta dừng lại một chút rồi nhỏ giọng nói:
- Chỉ có điều, nếu Trương Hỉ Bân không thả người thì sao?
Từ Quân Nhiên tức giận, cắn răng nói:
- Vậy anh hãy nói với anh ta, tôi ở văn phòng chủ tịch huyện đợi điện thoại của anh ta, bảo anh ta tự mình nói với tôi.
Quả thật, hắn vô cùng tức giận. Nếu Trương Hỉ Bân không thèm để tâm đến việc tìm kiếm nhà đầu tư, cố ý gây trở ngại cho chuyện này, chắc chắn Từ Quân Nhiên dám chỉ vào mặt anh ta mà mắng cho một trận.
Quan Ba gật đầu đồng ý. Lúc này, Từ Quân Nhiên mới để điện thoại xuống, quát Lưu Hoa Cường:
- Anh cũng qua đó đi, nếu Hà Xương Thịnh không được ra ngoài thì anh cũng đừng về nhà nữa, cứ ở bên đó, đợi đến khi nào họ thả người ra mới thôi.
Lưu Hoa Cường khổ sở rời khỏi đó, Từ Quân Nhiên ngồi trên ghế salon vô cùng tức giận.
- Reng, reng, reng…
Tiếng điện thoại vang lên, Từ Quân Nhiên lạnh lùng nghe máy:
- Tôi Từ Quân Nhiên đây!
- Ha ha, tức giận với ai vậy?
Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lâm Vũ Tình. Lâu lắm rồi, cô ta mới thấy Từ Quân Nhiên tức giận đến vậy.
Từ Quân Nhiên nghe giọng Lâm Vũ Tình thì thở phào một hơi, cười khổ nói:
- Đừng nhắc đến nữa. Nhà đầu tư từ Lĩnh Nam tới, tối qua đến quán karaoke hát gặp một cô gái, kết quả lại bị Cục công an kiểm tra phòng, bắt lại rồi. Anh đang bảo người đưa ông ta ra.
Lâm Vũ Tình hừ nhẹ:
- Đàn ông các anh, vừa rời khỏi nhà đã ra ngoài làm bừa rồi. Bị bắt cũng không có gì là không tốt, đâu phải có một mình ông ta đâu?
Từ Quân Nhiên cười khổ:
- Chị đó, chuyện này không nhất thiết là lỗi của ông ta. Hơn nữa, nếu tôi không quan tâm đến ông ta, sao người ta có thể đầu tư vào chỗ chúng ta được chứ?
Lâm Vũ Tình không hài lòng với cách nói của Từ Quân Nhiên:
- Cũng không thể vì ông ta sẽ đầu tư vào đó mà đối đãi đặc biệt với ông ta như vậy.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Đó là chuyện đương nhiên. Chắc chắn chuyện này sẽ phải điều tra, nếu thực sự là ông ta làm linh tinh, chắc chắn sẽ phải xử lý. Nhưng ngộ nhỡ ông ta và cô gái đó thích nhau, hai người tự đi thuê phòng, vậy làm sao mà quản được đây?
Lời hắn nói là sự thật. Mại dâm là một tệ nạn phải nghiêm trị, nhưng Từ Quân Nhiên chưa từng nghe qua có chuyện, chỉ chơi đùa một đêm mà cũng thuộc phạm vi quản lý của cơ quan công an.
Dĩ nhiên, loại chuyện này không thể nói đạo lý với phụ nữ. Không có người phụ nào lại muốn người đàn ông của mình đi lăng nhăng bên ngoài cả.
Rạng sáng ngày hôm sau, Lưu Hoa Cường tới phòng làm việc của Từ Quân Nhiên từ sớm để báo cáo tình hình.
Từ Quân Nhiên vẫn rất hài lòng với Lưu Hoa Cường, nhất là về thói quen báo cáo tình hình để xin ý kiến của hắn. Điều khiến Từ Quân Nhiên thích thú hơn cả là, là cấp dưới dĩ nhiên phải thường xuyên báo cáo cấp trên, như vậy mới có thể thống nhất được tư tưởng từ trên xuống dưới. Hắn nhìn hai đôi mắt đen sì của Lưu Hoa Cường thì đã biết, chắc hẳn tối qua anh ta đã rất khổ cực. Vì thế, hắn chỉ vào chiếc ghế trước mặt:
- Ngồi xuống đi, ngồi xuống rồi nói sau.
Lưu Hoa Cường ngồi xuống đối diện bàn làm việc của Từ Quân Nhiên, cười hì hì nói:
- Hôm qua đã để cho chủ tịch huyện phải thất vọng, thật ngại quá.
Từ Quân Nhiên xua tay:
- Cũng là vì công việc cả thế, không có gì phải ngại cả. Tôi cũng rất sốt ruột. Nói xem, hôm qua, anh và phó chủ tịch huyện Quan giải quyết đến đâu rồi? Hà Xương Thịnh sao rồi?
Lưu Hoa Cường cười khổ, gật đầu:
- Đêm qua tôi và phó chủ tịch huyện Quan tìm mấy nơi mới tìm ra Cục trưởng Trương, ngoan cố ngồi đó mãi cuối cùng cũng thành công, bảo bọn họ thả Hà Xương Thịnh ra.
Anh ta mới nói được câu đó, lông mày Từ Quân Nhiên đã nhíu chặt lại. Hắn không phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hắn có thể nhận ra lời nói của Lưu Hoa Cường còn có hàm ý khác. Hắn cười ha hả, hỏi lại:
- Thế nào, có phải Trương Hỉ Bân vẫn không muốn thả người hay không?
Hắn không phải là kẻ không biết. Nếu Lưu Hoa Cường đã nói vậy, chắc chắn là phải có nội tình bên trong.
Lưu Hoa Cường cười khổ:
- Nếu tôi nói, Cục trưởng Trương quá ngang ngạnh, không hề biết thay đổi. Tôi và phó chủ tịch huyện Quan phải nói mãi, mồm khô hết cả mà anh ta vẫn không muốn thả người. Cuối cùng, nếu không phải tôi và phó chủ tịch huyện Quan nói nếu anh ta không thả người, chủ tịch huyện sẽ đích thân tới đưa người đi, lúc này, Cục trưởng Trương mới không thể không thả Hà Xương Thịnh ra.
Từ Quân Nhiên “a” một tiếng rồi nhẹ nhàng gật đầu. Hắn hiểu rằng, Lưu Hoa Cường một nửa thì muốn báo cáo công việc với hắn, một nửa là muốn báo cáo về Trương Hỉ bân. Dù sao, hôm qua, anh ta đã chịu thiệt thòi trước mặt Trương Hỉ Bân rồi. Cái người tên Trương Hỉ Bân này thật là hiếm gặp, cầm lông gà đưa vào cung tên, ỷ lại vào bí thư huyện ủy mới nhậm chức mà không biết tự lượng sức mình. Thế nhưng, Từ Quân Nhiên cũng không muốn ở trước mặt cấp dưới tỏ ra suy nghĩ cũng như sự không hài lòng với người khác. Vì thế, hắn liền chuyển chủ đề:
- Hà Xương Thịnh sao rồi? Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc ông ta đầu tư vào huyện chúng ta chứ?
- Tôi thấy mọi chuyện rất khó nói. Tối qua, sau khi đưa Hà Xương Thịnh về nhà khách, ông ta cứ vừa đi vừa lầu bầu, lần này ông ta đã mất hết thể diện, sau này còn dám gặp ai nữa chứ? Bọn họ quanh năm suốt tháng ở ngoài, vợ không ở cạnh, khó tránh khỏi sẽ đi tìm một người phụ nữ ở bên ngoài để giải quyết nhu cầu sinh lý. Hơn nữa, ông ta quen cô ta ở phòng karaoke, hai người nói chuyện vui vẻ, ăn cơm với nhau rồi mới tới nhà nghỉ thuê phòng, sao lại thành đối tượng bị nghiêm trị cơ chứ? Tôi cũng chỉ có thể trấn an ông ta, đàn ông ở bên ngoài phong lưu cũng là chuyện thường. Ông ta đừng để trong lòng.
Lúc Lưu Hoa Cường nói ra mấy lời này, khuôn mặt không biểu cảm, rõ ràng anh ta đi giúp Hà Xương Thịnh vì món tiền đầu tư cho huyện, nhưng trong lòng ông ta lại vẫn không chắc chắn về chuyện này. Đầu năm này, quan niệm trong nước vẫn dừng ở mức, mọi mối quan hệ yêu đương ngoài hôn nhân đều bị xem là những việc không chính thống.
- Lão Lưu, môi trường đầu tư của chúng ta không quá tốt, khó khăn lắm mới có được nhà đầu tư, nếu để ông ta đi như vậy, thực sự rất hối tiếc. Anh nhất định phải giúp ông ta để ông ta khai thông mọi chuyện. Chuyện này cứ cho qua đi, sẽ không ảnh hưởng đến bất cứ chuyện gì cả.
Từ Quân Nhiên nói với Lưu Hoa Cường.
- Chủ tịch Huyện cứ yên tâm, tôi sẽ nói chuyện với ông ta.
Lưu Hoa Cường nói xong liền đứng dậy rời khỏi phòng làm việc của Từ Quân Nhiên.
Nhìn bóng lưng Lưu Hoa Cường đi ra ngoài, Từ Quân Nhiên vẫn thấy không yên tâm mà còn hơi lo lắng. Hắn nghĩ đến việc đi tìm Bạch Lâm để nói chuyện xem có thể đối đãi đặc biệt với tình huống này, giảm tiêu chuẩn xuống để Hà Xương Thịnh sử dụng mảnh đất ở khu kinh tế mới thị trấn Đào Hoa. Có như vậy mới có thể giữ được ông ta lại. Vừa nghĩ đến chuyện phải đi gặp Bạch Lâm, Từ Quân Nhiên đã không muốn cho lắm. Mỗi lần đều như vậy, phải đợi đến lúc không gặp được hắn mới đi tìm ông ta. Nếu có thể bỏ qua, hắn đã không đi rồi. Trong chuyện này có quá nhiều chuyện, trong đó ngoài Bạch Lâm vô cùng chuyên quyền, độc đoán, bảo thủ, còn có nhiều thứ ngăn cách bọn họ, đó là đẳng cấp quyền lực. Tuy họ đều là thành viên của một đơn vị, gặp mặt vẫn rất khách khí. Nhưng đẳng cấp của người đứng đầu và người đứng thứ hai được phân định rất rõ ràng. Bạch Lâm luôn tỏ ra rằng mọi chuyện đều phải nghe lời anh ta, điều này khiến Từ Quân Nhiên rất khó chịu, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Xã hội hiện thực là như vậy, chỉ có người đứng đầu mới có tiếng nói thực sự. Nếu không, chẳng tội gì người ta phải tranh nhau để làm người đứng đầu. Mọi người gọi anh ta là bí thư Bạch, mọi người gọi hắn là chủ tịch huyện Từ, bọn họ không giống những nhân vật trong phim, mọi người gọi anh ta là đồng chí Bạch Lâm, mọi người gọi hắn là đồng chí Từ Quân Nhiên. Chốn quan trường không có nhiều đồng chí như vậy, chỉ có đẳng cấp. Có lẽ khi hai người làm quen với nhau đã như vậy. Nhưng đến hiện nay, mọi người đã không còn giả tạo như vậy nữa rồi.
Từ Quân Nhiên đang nghĩ cách để nói chuyện với Bạch Lâm thì Trương Hỉ Bân gõ cửa đi vào. Sắc mặt Từ Quân Nhiên nhanh chóng trầm xuống, mắt nhìn vào giầy tờ, ôn hòa nói:
- Là Cục trưởng Trương à, có chuyện gì sao?
Trương Hỉ Bân cười tươi như hoa:
- Chủ tịch Huyện Từ, thật xin lỗi. Tối qua, tôi đang đi điều tra vụ án nên không ở văn phòng. Lúc sau nghe phó chủ tịch huyện Quan và chủ nhiệm Lưu nói ngài tìm tôi, tôi mới biết. Nhưng lúc đó cũng là nửa đêm rồi, tôi sợ làm phiền ngài nghỉ ngơi, nên không dám gọi điện thoại cho ngài. Sáng nay tôi nghĩ mình phải tới để chịu sự phê bình của lãnh đạo thôi.
Từ Quân Nhiên hừ lạnh trong lòng, bây giờ anh mới biết còn có một chủ tịch huyện như tôi sao? Nếu anh mà quan tâm đến tôi, nghe Lưu Hoa Cường nói đó là khách của tôi, anh đã sớm gọi điện thoại cho tôi rồi, không cần phải đợi tôi gọi cho anh làm gì. Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu, cố ý nói với Trương Hỉ Bân:
- Tối qua, Hà Xương Thịnh – nhà đầu tư từ Hương Giang tới bị Cục Công an bắt, tôi gọi điện muốn nhờ Cục trưởng để không ảnh hưởng đến việc thu hút đầu tư của huyện Nhân Xuyên chúng ta, muốn để anh ra mặt thả người. Thế nhưng anh lại không ở văn phòng, Cục trưởng Cục công an mà cũng phải đích thân đi thẩm tra vụ án, xem ra người của Cục công an không có năng lực rồi.
Trương Hỉ Bân nghe lời Từ Quân Nhiên nói, sắc mặt liền biến đổi. Anh biết Từ Quân Nhiên đã có suy nghĩ riêng về mình. Tuy nói anh ta là người của bí thư huyện ủy Bạch Lâm, nhưng nếu như một chủ tịch huyện như Từ Quân Nhiên mà đã để ý đến anh ta, chỉ sợ bí thư Bạch cũng chưa chắc đã bảo vệ được anh ta. Cục trưởng Cục tài chính lúc đầu cũng là tiền lệ, huống hồ một ủy viên thường vụ huyện ủy vừa nhậm chức, ngồi còn chưa ấm chỗ, hóa ra là đã đắc tội với thư ký Ủy ban chính pháp Liễu Cường. Nếu như còn đắc tội với Từ Quân Nhiên, chắc chắn sẽ còn thêm phiền phức. Thế là anh ta liền nhanh chóng giải thích:
- Chủ tịch Huyện, chắc ngài hiểu nhầm rồi. Quả thật tôi không hề biết Hà Xương Thịnh tới huyện chúng ta để đầu tư. Lúc đó đã là nữa đêm, thấy ông ta không đem chứng minh thư nên mới đưa ông ta về Cục. Tôi lại càng không biết ngài gọi điện thoại tới tìm tôi. Sau đó, phó chủ tịch huyện Quan đã nói rõ tình hình với tôi, nên tôi không hề chậm trễ mà liền lập tức thả người. Chỉ là trời cũng đã muộn, sợ ảnh hưởng ngài nghỉ ngơi nên tôi mới không gọi điện thoại cho ngài.
Từ Quân Nhiên nhìn dáng vẻ đầy kinh sợ của Trương Hỉ Bân, trong lòng liền hừ lạnh. Không cần biết anh ta thật lòng hay còn đang lừa gạt mình, tư thái của anh ta vẫn rất điềm nhiên. Sự việc đã đến bước này, trong lòng hai bên đều đã hiểu rõ nhau, nên hắn cũng không định tính toán với anh ta nữa:
- Được rồi, đều là vì công việc mà thôi, hiểu nhầm cũng là chuyện thường thôi. Xây dựng tinh thần văn minh vẫn phải làm, xây dựng kinh tế cũng phải làm, sau này làm chuyện gì cũng đừng quá đáng quá, phải biết lượng sức mới phải.
Lúc này, sắc mặt Trương Hỉ Bân mới tốt lên đôi chút. Anh ta không ngớt lời nói:
- Được được được, tôi chịu sự phê bình của chủ tịch huyện.
Nói xong, anh ta liền đi.
Nhìn bộ dáng cung kính của Trương Hỉ Bân, Từ Quân Nhiên thấy chuyện này cũng không thể trách anh ta được. Anh ta có cái khó của anh ta, mấy tháng nay bí thư huyện ủy Bạch Lâm đang chú tâm vào việc xây dựng văn minh xã hội. Mục tiêu ông ta đề ra là phải xây dựng huyện Nhân Xuyên thành một huyện văn minh trong cả tỉnh trong vòng 2 năm. Ở bất cứ đại hội nào, ông ta đều phát biểu phải quét sạch mọi tệ nạn, làm trong sạch môi trường xã hội, phấn đầu để xây dựng huyện Nhân Xuyên thành huyện văn minh. Thậm chí, Từ Quân Nhiên còn nghe nói một số cán bộ còn lén lút bàn tán, bí thư huyện ủy coi việc này là một cơ hội để lập thành tích với thành phố. Công việc hai năm gần đây ở toàn huyện chỉ xoay quanh hai chuyện này, xoay quanh ý chí của bí thư, cũng có nghĩa mọi việc vây quanh phạm vi của huyện ủy.
Đây chính là chốn quan trường ở Trung Hoa, nhiều khi ý chí cá nhân và ý chí tập thể vốn rất mơ hồ. Trong mỗi tình hình, bí thư chính là hóa thân của huyện ủy, tiếng nói của ông ta luôn là quyết sách của cả huyện ủy, chỉ vây quanh công việc trung tâm của huyện ủy, cùng ý với việc đoàn kết mật thiết với bí thư. Dưới sự chỉ dẫn của ông ta, những người khác chỉ là binh sỹ, là người chấp hành quyết sách của lãnh đạo, là kẻ phụ họa của lãnh đạo. Dường như, họ vô tình di chuyển dưới sự chỉ đạo của vị chỉ huy, có thành tích chứng tỏ quyết sách của lãnh đạo là chính xác, là do lãnh đạo chỉ huy. Có sai lầm cũng là sai lầm của tập thể, hoặc là sai lầm của cấp dưới. Tuy Từ Quân Nhiên còn dị nghị với những công việc trọng điểm trong huyện, đặc biệt là có ý kiến trái chiều với công trình phòng mẫu. Nhưng sau khi ý kiến của hắn được biểu đạt ra ngoài, khi người ra quyết sách vẫn còn kiên trì với suy nghĩ của mình, hắn biết mình cũng không thể kiên trì hơn nữa. Cho dù trong lòng có một vạn lần không muốn nhưng cũng chỉ có thể giả vờ đồng ý, sau đó vui vẻ mà chấp hành. Cho dù có kiên trì đi chăng nữa cũng không thể thay đổi được quyết sách của lãnh đạo, ngược lại mà còn khiến cho cơ cấu bộ máy không được hài hòa. Nếu như vậy, chỉ sợ sinh nha chính trị của hắn sẽ dừng ở đây thôi.
Cho dù hắn có là chủ tịch huyện, nhưng hiện nay đang là thời đại quyền lực của Đảng ủy cao hơn một bậc, Từ Quân Nhiên biết rằng, tiếng lòng phản đối của hắn không thể khiến người khác nghĩ rằng hắn vì công việc. Có khi còn có người cho rằng, hắn đang muốn tranh đấu quyền lực với bí thư huyện ủy Bạch Lâm nên mới phản đối ý kiến của ông ta. Thậm chí, trong mắt lãnh đạo cấp trên, hắn làm như vậy chính là do hắn không hiểu cách tôn trọng lãnh đạo, không biết đoàn kết với đồng nghiệp, phá hoại sự hài hòa của bộ máy.
Nhiều năm bôn ba trong chốn quan trường, Từ Quân Nhiên đã sớm hiểu rõ đạo lý này, vì thế, hắn biết, có lúc, rõ ràng hắn biết đó là quyết định sai nhưng cũng phải cắn răng chấp hành. Vì đây là do vị trí quyết định, đổi lại là hắn là bí thư huyện ủy, đạo lý cũng sẽ như vậy. Người bên dưới cũng sẽ phải chấp hành quyết định của hắn, hiểu thì phải chấp hành, không hiểu cũng phải chấp hành.
Từ Quân Nhiên lấy ra một điếu thuốc để hút, suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn quy định phải đi tìm Bạch Lâm, muốn nói với ông ta chuyện thu hút nhà đầu tư. Mục đích quan trọng nhất Từ Quân Nhiên muốn thuyết phục ông ta để Hà Xương Thịnh vào khu công nghiệp mới ở thị trấn Đào Hoa. Dù sao, thay vì để trống một mảnh đất, không bằng làm chút chuyện thực tế đi thì hơn.
Dĩ nhiên, Từ Quân Nhiên biết phòng làm việc của Bạch Lâm ở đâu, chỉ có điều từ khi bí thư thành ủy thay người, mỗi lần Từ Quân Nhiên tới báo cáo công việc với Bạch Lâm đều thấy rất ngượng ngùng, như thể giữa hai người có một chướng ngại vô hình. Hắn biết, ngoài chướng ngại về tính cách, nhiều hơn cả vẫn là sự khác biệt về đẳng cấp quyền lực.
Thật ra, ngay từ lúc mới tới huyện Nhân Xuyên, ấn tượng của Từ Quân Nhiên với Bạch Lâm đã khá tốt. Hắn thấy vị bí thư huyện ủy này không bảo thủ như các cán bộ già khác. Ông ta có tác phong và năng lực rất đặc biệt. Nhưng thời gian càng dài, Từ Quân Nhiên đã phát hiện ra rằng trên người Bạch Lâm có một thứ tinh thần và năng lực mà người khác không có, đồng thời cũng có sự bá đạo muốn sai khiến người khác. Vì chuyện vui vẻ, cũng vì bản thân tự nghĩ vậy, luôn luôn không biết cách tôn trọng và lắng nghe ý kiến của người khác.
Ở mức độ lớn hơn, hiện nay hai người như mặt trăng với mặt trời như vậy là vì Từ Quân Nhiên không thể chịu nổi tác phong làm việc của Bạch Lâm.
Từ chủ tịch huyện đến bí thư huyện ủy, Từ Quân Nhiên biết rằng đây là một mục tiêu phải trải qua nhiều nỗ lực, cố gắng mới có thể đạt được. Dĩ nhiên, chỉ nghĩ là không đủ, còn cần phải có cơ hội, phải có người thưởng thức mới có thể nâng lên một tầm cao mới. Để thực hiện được mục tiêu này, ông ta nhất định phải tạo ra được nhiều thành tích, dựa vào đó để chứng minh được năng lực và trình độ của bản thân mình, đồng thời cũng phải học cách ẩn nhẫn, không thể quá lộ liễu mới có thể thích ứng được các vị trí đứng đầu. Công việc của anh ta, ngoài việc quản lý các công việc hành chính thường ngày, còn phải phân công quản lý việc thu hút nhà đầu tư nước ngoài và quan hệ đối ngoại. Thu hút nhà đầu tư nước ngoài là nơi thể hiện tốt nhất năng lực của cá nhân. Làm tốt sẽ dễ dàng có được thành tích. Làm không tốt cũng rất rõ ràng. Từ sau khi anh ta quản lý việc thu hút vốn đầu tư, xây dựng lại cơ chế giải thưởng và chính sách ưu đãi cho các nhà đầu tư. Ai có thể sử dụng khả năng của mình để thu hút nguồn vốn đầu tư sẽ có thể dựa vào việc thu hút được bao nhiêu vốn đầu tư để trao giải thưởng. Làm như vậy, việc thu hút vốn đầu tư sẽ trở nên rất linh hoạt. Chỉ một năm, thành tích đạt được có thể vượt quá cả nhiệm kỳ trước.
Đi tới trước cửa phòng làm việc của Bạch Lâm, Từ Quân Nhiên gõ nhẹ cửa, nghe thấy lời Bạch Lâm đáp lại “mời vào”, hắn mở cửa đi vào. Bạch Lâm đang bận xử lý văn kiện, ngẩng đầu thấy là Từ Quân Nhiên, ông ta liền vẫy tay, ý bảo hắn ngồi xuống:
- Có chuyện gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận