Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 525: Độc thủ thực sự.

Đường Lệ Hoan đến, đối với Từ Quân Nhiên mà nói, là một loại tín hiệu.
Bình tĩnh mà xem xét, Từ Quân Nhiên không nghĩ chuyện mình vừa nhận chức phó chủ tịch huyện đáng để vị Tổng giám đốc Đường của thành phố Song Tề coi trọng như vậy, rõ ràng không tiếc công sức chạy đến nhà tìm mình lúc nửa đêm để nói chuyện, nếu nói Đường Lệ Hoan không có mưu đồ gì, e là chẳng ai tin được.
Nói cho cùng, vẫn là mỏ vàng kia khiến người ta đỏ mắt.
Đợi đến lúc Điền Hồ theo Từ Quân Nhiên về nhà hắn, thấy Đường Lệ Hoan ngồi trên ghế, đầu tiên sững sờ, sau đó hiểu được dụng ý của Từ Quân Nhiên. Người xưa nói: “Qua ruộng dưa không cúi xuống sửa dép, đi dưới cây mận không đưa tay sửa mũ”, nói cho cùng đều để tránh dị nghị. Rõ ràng, Đường Lệ Hoan này là người phụ nữ xinh đẹp hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh thành phố Song Tề, đang muốn làm khó Chủ tịch huyện Từ. Hoặc có thể nói, Từ Quân Nhiên đã đoán được ý đồ của Đường Lệ Hoan, nên đã gọi mình đến đây.
- Giám đốc Đường, vị này là Phó chủ tịch xã Điền Hồ xã Trường Thanh chúng tôi, được phân công quản lý công tác kinh tế và khai thác mỏ.
Từ Quân Nhiên cười cười, nói với Đường Lệ Hoan.
Từ Quân Nhiên nhìn Từ Quân Nhiên, nở nụ cười đầy thâm trường, gật đầu chào hỏi Điền Hồ.
Điền Hồ vừa khách khí chào hỏi Đường Lệ Hoan, vừa cẩn thận đánh giá người phụ nữ đối diện, trong lòng không kìm được tiếng thở dài, đúng là báo vật, chẳng trách Chủ tịch huyện Từ lại phải gọi mình đến. nên biết nhiệm vụ hiện tại của Điền Hồ, không đơn giản là ngồi nói chuyện với Đường Lệ Hoan, nên biết với tình hình hôm nay, cho dù nói chuyện công việc, thì địa điểm không thích hợp, thời gian không thích hợp. Chắc hẳn Đường Lệ Hoan không đơn thuần là đến chúc mừng Từ Quân Nhiên thăng chức Phó chủ tịch huyện. Thân là tổng giám đốc một doanh nghiệp, dù có muốn lôi kéo cán bộ, cũng phải ưu tiên lôi kéo những lãnh đạo phân công quản lý mảng công tác đó trước.
Huống hồ, Từ Quân Nhiên chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch huyện mà thôi, so với Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy còn kém xa, hà cớ gì Đường Lệ Hoan lại đến tìm Từ Quân Nhiên, dĩ nhiên là quá khác thường. Điền Hồ lăn lộn trên thành phố nhiều năm, trong lòng rõ như gương, anh ta biết rõ, thân phận của mình lúc này là tấm khiên, cứu hỏa cho Từ Quân Nhiên. Đường Lệ Hoan không phải lửa, nhưng còn có sức thiêu đốt hơn cả lửa thật sự. Điền Hồ tuy không quen biết người phụ nữ này, nhưng không chỉ một lần nghe đến tên cô ta, anh ta biết rõ, ở thành phố Song Tề này, người dám trêu vào nữ tổng giám đốc này, đại khái vẫn chưa được sinh ra.
Thứ Từ Quân Nhiên và Điền Hồ có thể nhìn thấy, dĩ nhiên Đường Lệ Hoan cũng biết, nguyên nhân Điền Hồ qua đây cô vừa suy nghĩ là biết ngay. Mỉm cười nhẹ nhàng, Đường Lệ Hoan khéo léo trò chuyện với Điền Hồ, chủ yếu là hỏi thăm tình hình khai thác khoáng sản của xã Trường Thanh, nói chuyện chưa được một tiếng, sau đó mượn cớ đứng dậy ra về.
Đích thân tiễn Đường Lệ Hoan ra đến cửa, Từ Quân Nhiên nhìn bóng lưng cô đi xa, mới hỏi Điền Hồ:
- Có ý kiến gì không?
Điền Hồ im lặng nửa buổi, nhẫn nhịn rất lâu mới nói một câu:
- Không đơn giản.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, có thể đưa công ty Hưng Phát phát triển lớn như vậy, người phụ nữ này không đơn giản. Thế nào, đã nghe nói chưa, chuyện trong thành phố chính thức thành lập Ủy ban nghiên cứu phát triển chưa.
Điền Hồ sững sờ, chuyện này lúc chiều đã nghe Lý Xuân Thủy nhắc đến, dĩ nhiên cũng biết, hiện nay Từ Quân Nhiên là lãnh đạo phụ trách Ủy ban khai thác phát triển này, giờ nghe Từ Quân Nhiên nhắc đến chuyện này, trong lòng Điền Hồ đột nhiên lóe lên suy nghĩ, liền nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư nói đi, có chuyện gì cần lão Điền tôi làm.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ, mở miệng nói:
- Tôi là chủ nhiệm, anh là phó chủ nhiệm đi. Tôi sẽ nói với trên huyện, điều vài người từ xã chúng ta, đến xây dựng bộ máy bên Ủy ban khai thác và phát triển.
Thực ra hắn vẫn chưa nói hết câu, Ủy ban khai thác phát triển này của thành phố, e cũng có ý định rút xã Trường Thành độc lập với huyện Phú Lạc, bằng không cũng không thể dùng một xã có diện tích như xã Trường Thanh làm căn cứ xây dựng Ủy ban khai thác và phát triển này.
Cho nên, việc Từ Quân Nhiên phải làm, là kéo thế lực của mình đến Ủy ban khai thác và phát triển, hắn đã hạ quyết tâm, kinh doanh từ Ủy ban khai thác và phát triển này.
Điền Hồ do dự chưa đến mười giây, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, gật đầu:
- Được, tôi nghe anh.
Cả đời này anh ta vốn tưởng cùng lắm mình chỉ là một Xưởng trưởng xưởng dệt may, sức mạnh của Lý Xuân Thủy cùng lắm cũng chỉ giúp anh ta trở thành một cán bộ cấp phó khoa, muốn có được thực quyền dĩ nhiên rất khó. Nhưng giờ không ngờ rằng, Từ Quân Nhiên lại cho anh ta cơ hội, không những đã trở thành Phó chủ tịch xã cán bộ cấp phó khoa, giờ còn vào Ban quản lý của Ủy ban khai thác và phát triển. Trước kia Lý Xuân Thủy đã giới thiệu qua tình hình với Điền Hồ, Ủy ban khai thác và phát triển này trực thuộc thành phố, tạm thời Chủ nhiệm của Ban quản lý Ủy ban khai thác và phát triển sẽ là cấp phó sở, Phó chủ nhiệm thường vụ dĩ nhiên là cấp trưởng khoa.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, đưa tay vỗ vai Điền Hồ, dùng rất nhiều sức, nhưng không nói gì.
Sau đó, trong cuộc họp với bộ máy mới của xã Trường Thanh, Từ Quân Nhiên chủ trì cuộc họp công khai ban bí thư lần thứ nhất, trong cuộc họp, hắn nói sau này tất cả những chỉ tiêu mang tính tài chính tài vụ, cho dù bao nhiêu đều phải do Bí thư Đảng ủy xã là hắn ký duyệt. Từ Quân Nhiên làm vậy, đồng nghĩa với việc thu hồi lại quyền tài chính trong tay một vài Ủy viên thường vụ xã ủy khác. Chuyện này đến lúc họp Cát Đại Tráng mới biết, Từ Quân Nhiên không những không thông báo trước chuyện này với y, mà còn chèn ép không định trưng cầu ý kiến của một Chủ tịch xã như gã. Điều này khiến Cát Đại Tráng thầm cảm thấy khó chịu, không được vui vẻ. Sở dĩ hiện tại y không phản đối ý kiến của Từ Quân Nhiên, là vì Chủ tịch huyện Vương Trường Lâm đã đánh tiếng trước với y, lần này xã Trường Thanh xây dựng Ủy ban khai thác và phát triển, ý của thành phố, sẽ để đồng chí Từ Quân Nhiên phụ trách.
Cát Đại Tráng không ngốc, y có sự giảo hoạt kiểu nông dân, dĩ nhiên biết hiện nay không phải là lúc mình có thể đắc tội với Từ Quân Nhiên, cho nên sau khi cuộc họp kết thúc có người đến tìm y oán trách, y đã nói Từ Quân Nhiên làm vậy đã thông qua sự đồng ý của y, dù sao Bí thư Từ cũng chỉ muốn công tác của xã phát triển tốt.
Thực ra Từ Quân Nhiên cũng hiểu cách nghĩ của Cát Đại Tráng, tuy nhiên hắn làm vậy cũng có nguyên nhân, không vì cái gì khác, vì một vài cán bộ của xã Trường Thanh hiện nay thực sự hơi kiêu ngạo quá. Dựa vào báo cáo Từ Quân Nhiên có được, một vài cán bộ bên dưới, ỷ vào thế lực Cát Đại Tráng, gần đây rất quá đáng, Trưởng ban tài chính của xã Trường Thanh cầm đầu, đem tiền của ban tài chính mở ngân hàng của mình, trong mắt Trưởng ban tài chính gã có còn Đảng ủy xã, có còn Ủy ban nhân dân xã, có còn đảng kỷ pháp quốc nữa hay không?
Cát Đại Tráng ỷ vào thời gian trước Từ Quân Nhiên bị chèn ép, quyền lực trong tay bành trướng, phân quản mảng tài chính, xây dựng và giao thông, lúc thì thêm dự toán cho công trình này, lúc thêm dự toán công trình kia, có trời mới biết tiền dự toán thêm này được làm trò gì. Câu hỏi này Từ Quân Nhiên không biết, cũng lười điều tra, đây gọi là luật pháp không thể xử số đông, mình cũng không thể thay đổi toàn bộ bộ máy xã Trường Thanh thành người của mình, nếu thật sự làm như vậy, e sẽ có người nói mình chuyên quyền độc đoán.
- Chủ tịch huyện Từ, người của Công ty Hưng Phát lại tới.
Hôm nay Điền Hồ vừa vào phòng làm việc của Từ Quân Nhiên, đã nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên nhướn mày, mấy ngày gần đây Đường Lệ Hoan đều dẫn người đến, ý định rất rõ ràng, Công ty Hưng Phát muốn khai thác mỏ ở xã Trường Thanh, khai thác mỏ đá. Đương nhiên, địa điểm ở ngay gần mỏ vàng. Hắn không biết những người này có dự định gì, chỉ đành không ngừng tung chiêu Thái Cực Quyền.
- Tiếp tục kéo dài.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ, nói với Hồ Điền.
Trước khi chưa xác định được ý đồ của đối phương, Từ Quân Nhiên không định nói cho đối phương vài việc.
Đợi Điền Hồ đi xong, Từ Quân Nhiên đưa tay lấy điện thoại, bấm số phòng làm việc Chu Trạch Thành.
- Bí thư Trạch Thành, là tôi Từ Quân Nhiên đây.
Từ Quân Nhiên không khách sáo, dứt khoát nói:
- Anh biết Công ty Hưng Phát không?
Chu Trạch Thành rõ ràng đã ngẩn người một lúc, sau khi nghe Từ Quân Nhiên kể xong, mới thấp giọng nói:
- Chuyện này rất phiền phức, Công ty Hưng Phát lúc đầu do Phó chủ tịch thành phố Hoàng đề xướng, cậu cũng biết, Chủ tịch thành phố Hoàng với người đó quan hệ rất sâu, sau lưng Đường Lệ Hoan này cũng có ngọn núi cao, mấy năm nay Công ty Hưng Phát ôm không ít vụ làm ăn lớn ở thành phố chúng ta.
Từ Quân Nhiên gật đầu, cuối cùng đã hiểu, cười nói:
- Tôi biết nên làm thế nào rồi.
Cúp máy, khóe miệng Từ Quân Nhiên nở nụ cười lạnh, Phó chủ tịch thành phố Hoàng? Haha, Hoàng Thanh Vân sao? Lần trước Phó chủ tịch thành phố Hoàng đứng sau phá rối mình, hình như là anh họ của Hoàng Tử Hiên kia. Nếu không có cú điện thoại này của Chu Trạch Thành, Từ Quân Nhiên thật sự không ngờ, ở thành phố Song Tề mình có kẻ thù này.
Liên quan đến chuyện mình bị ướp lạnh lần trước, Từ Quân Nhiên đã hỏi thăm rõ, trừ suy nghĩ Trần Đại Dũng dựa thế ra, Hoàng Thanh Vân ở trong trợ giúp cũng có tác dụng không nhỏ. Đối với thủ đoạn của vị Chủ tịch thành phố Hoàng này, Từ Quân Nhiên rất kinh ngạc. người này rõ ràng có thù với mình. Nhưng ẩn nhịn lâu như vậy, để lựa chọn thời cơ thích hợp nhất ra tay, nếu như không phải thủ trưởng tối cao nhất bất ngờ biểu dương mình trong chuyến thị sát tỉnh Tùng Hợp, e là mình đã gặp xui xẻo, nhưng có thể thấy được lòng dạ Hoàng Thanh Vân này sâu cỡ nào.
- Muốn làm Trưởng ban tổ chức không?
Từ Quân Nhiên đột nhiên nghĩ ra, mấy hôm trước Tạ Mỹ Quyên từ Trường Đảng thành ủy trở về, đã nhắc với mình chuyện này.
Giờ Tạ Mỹ Quyên đang học ở Trường Đảng thành ủy, tin tức dĩ nhiên rất linh thông, cô nghe nói giờ trong thành phố có tin đồn, Phó chủ tịch thường vụ thành phố Hoàng Thanh Vân có thể sẽ tiếp nhận chức Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy kiêm Phó bí thư thành ủy, giờ trong mắt Từ Quân Nhiên, có lẽ đây là cơ hội lớn của Hoàng Thanh vân, dù sao ai cũng biết, cao thấp của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lúc này, một Phó bí thư thành ủy kiêm Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy, đủ để xếp trong top năm của thành phố Song tề, cao hơn một Phó chủ tịch thành phố thường vụ nhiều.
Dựa theo lệ cũ của đảng, Trưởng ban tổ chức cán bộ phải dùng người từ nơi khác đến, hơn nữa chỉ có thể làm một lần. Còn Phó chủ tịch thường vụ thành phố thì khác, chỉ cần lãnh đạo ủng hộ, muốn làm bao nhiêu nhiệm kỳ thì có thể làm bấy nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận