Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 726: Vị hôn thê

Bây giờ trong lòng Từ Quân Nhiên rất không tốt, tất nhiên không muốn làm khó mấy tên du côn nhỏ này, dù sao Tạ Băng Hân không bị thương gì, vì thế hắn sẽ để lão Vương đuổi những tên này đi.
Quay đầu nhìn Tạ Băng Hân không có ý lên xe, Từ Quân Nhiên cũng không nói gì, yên lặng trở về xe của mình.
Lão Vương nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, lãnh đạo không nói lời nào, ông đương nhiên cũng sẽ không nhiều miệng, yên lặng khởi động xe.
Tạ Băng Hân vẫn không nói lời nào, yên lặng quay người đi về phía trước.
Từ Quân Nhiên cười khổ một cái, nói với lão Vương đang khởi động xe:
- Dừng lại một chút.
Xe con cờ đỏ từ từ dừng lại bên người Tạ Băng Hân, lão Vương là người thông minh, nhìn ra được trưởng phòng Từ và cô bé này dường như có quan hệ không đơn giản.
Hạ cửa sổ xe xuống, Từ Quân Nhiên nói với Tạ Băng Hân đang dừng lại:
- Cô đi đâu? Tôi đưa cô đi. Đêm hôm khuya khoắt, không an toàn.
Tạ Băng Hân dừng bước, nhìn Từ Quân Nhiên, hơi do dự một chút, như đang nghĩ tới điều gì, cuối cùng vẫn gật đầu, sau đó mở cửa đi vào xe Từ Quân Nhiên. Từ Quân Nhiên lui vào bên cạnh để cô ngồi, trong lòng lại rất bất ngờ. Phải biết rằng Tạ Băng Hân khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy, lạnh lùng cự tuyệt người khác lại gần, vốn cho rằng cô sẽ từ chối ý tốt của mình, lại không ngờ nha đầu này lại biết tốt xấu, trực tiếp lên xe.
Xe con tiếp tục đi về phía trước, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Tạ Băng Hân, phát hiện người ấy dường như chưa từng chủ động mở miệng nói chuyện, bất đắc dĩ cười khổ một cái, Từ Quân Nhiên mở miệng nói:
- Cô Tạ, lần trước thật sự xin lỗi, tôi vội làm việc, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.
Dù sao cũng coi như là người quen, ngồi như vậy không nói gì thật sự không chấp nhận được, Từ Quân Nhiên đành phải tìm chủ đề nói chuyện với Tạ Băng Hân.
Tạ Băng Hân nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, bình tĩnh nói:
- Không sao, người nhà tôi gọi tôi là Hân Hân, anh cũng gọi tôi Hân Hân đi.
- Ây…
Từ Quân Nhiên bị lời nói của cô làm cho ngây người một lúc, trong lòng bất đắc dĩ, nha đầu này nhìn thì lạnh lùng, giống như tòa núi băng, nhưng không ngờ lại không biết nặng nhẹ như vậy, người nhà cô gọi cô là Hân Hân, tôi có thể gọi sao?
Tuy hai người đã từng gặp nhau, nhưng Từ Quân Nhiên lại không cảm thấy mình nên gọi người ta như vậy, dứt khoát liền không lên tiếng nữa, nhắm nửa con mắt, giả bộ ngủ.
Vượt qua dự đoán của hắn, Tạ Băng Hân cũng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn phong cảnh không ngừng lui về sau bên ngoài xe.
Chưa đến nửa giờ, xe tiến vào một con đường gần trường Đảng, lão Vương từ từ đạp phanh xe, Từ Quân Nhiên liền tháo dây an toàn ra, nhìn Tạ Băng Hân nói:
- Cô đi đâu?
Tạ Băng Hân không nói gì, chỉ nhìn Từ Quân Nhiên một cái.
Từ Quân Nhiên không có hứng thú đối phó với đại tiểu thư tiết kiệm lời nói như vàng này, bản thân còn chưa từng gặp qua người khó chịu như thế này, trong lòng suy nghĩ mặc kệ Tạ Băng Hân chút nữa đi đâu, bản thân hắn, để lão Vương đưa cô đi, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Cuối cùng xe dừng lại ở nơi Từ Quân Nhiên ở, vì hắn phải làm việc, vì thế không ở trong ký túc của trường Đảng, mà chuyển ra ngoài thuê một gian phòng, thấy Từ Quân Nhiên xuống xe, Tạ Băng Hân cũng xuống xe, Từ Quân Nhiên không chú ý đến, đang chuẩn bị đi vào bên trong, liền thấy Tạ Băng Hân đi theo phía sau mình.
Lông mày nhẹ nhíu lại, Từ Quân Nhiên nhìn Tạ Băng Hân:
- Cô đến đây tìm ai sao?
Hắn thật sự có chút ngoài ý muốn, dù sao cũng không nghe nói có người của Tạ gia ở đây, đây là khu người nhà thuộc trường Đảng Trung Ương, thường không cho phép người ngoài ở, Từ Quân Nhiên có thể ở đây là nhờ vào quan hệ của Kim Lệ, bà có một người con gả đến đây, gả cho con trai của một vị giáo sư trường Đảng, bây giờ hai người già đều đến hưởng phúc ở nhà con trai, căn phòng này bỏ không, Kim Lệ đúng lúc biết Từ Quân Nhiên đang tìm phòng, thuận tiện giúp hắn thuê luôn.
Tạ Băng Hân tới đây tìm ai?
Ngay tại lúc Từ Quân Nhiên đang suy nghĩ không hiểu, nhìn Tạ Băng Hân, cô liền mở miệng nói:
- Tôi đến nhà anh, tôi muốn đến xem nơi anh ở như thế nào.
- Cái gì!
Từ Quân Nhiên bị câu nói này của cô dọa đến nỗi lảo đảo bước chân, thiếu chút té trên đất, trợn mắt há mồm nhìn Tạ Băng Hân nói:
- Cô…cô mới nói gì? Muốn đi đâu?
Hắn thật sự bị choáng, tính cả hôm nay, mình với vị đại tiểu thư Tạ gia này mới gặp nhau hai lần, cũng không nói quá mười câu, bây giờ cô ta lại muốn đến nhà mình, xem nơi mình ở như thế nào! Không phải uống nhầm thuốc gì rồi chứ, hình như hôm nay không phải ngày Cá tháng tư!
Bây giờ trong đầu Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi lung tung, khoát tay với lão Vương, để ông ta lái xe đi, dù sao đây cũng không phải chuyện vinh quang gì, hắn không có ý định để người khác biết.
Lão Vương dù có chút không hiểu, nhưng ông là người phục vụ ở những bộ ngành quan trọng nhiều năm rồi, tất nhiên biết việc của lãnh đạo, có cái nên hỏi có cái không nên hỏi, tuy trong lòng tò mò không chịu được, nhưng vẫn khởi động xe rời đi, để lại Tạ Băng Hân cùng Từ Quân Nhiên đứng nhìn nhau.
Thấy sắc mặt Từ Quân Nhiên dần trở nên khó coi, Tạ Băng Hân nghiêng đầu, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Ông Tôn chắc đã nói với anh chuyện của chúng ta rồi chứ?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, lập tức gật đầu, Tạ Băng Hân nói không sai, lão gia thực sự đã nói với mình việc này, ý tứ tất nhiên là rất rõ ràng, hôn nhân của mình không phải việc nhỏ, không thể giống người đời trước tự theo ý mình, có vài việc sợ rằng bản thân không thể chống lại, kết quả cuối cùng chỉ có thế.
Nếu nói Từ Quân Nhiên lúc mới trùng sinh, còn cho rằng mình có thể thay đổi tất cả, còn bây giờ hắn đã hiểu được, rất nhiều chuyện mình tuy có thể ảnh hưởng đến một phần, nhưng bánh xe lịch sử lại không đơn giản để mình thay đổi.
Thấy biểu cảm của Từ Quân Nhiên, Tạ Băng Hân đã biết hắn hiểu ý của mình, thản nhiên nói:
- Ông Tôn nói, bây giờ tôi là vị hôn thê của anh, cho nên tôi muốn biết nhiều chuyện của anh hơn.
- Phù phù!
Vẻ mặt Từ Quân Nhiên giật mình nhìn Tạ Băng Hân, cả ngươi như bị sét đánh đến nỗi sững sờ tại chỗ, lại đạt chân đến bên cạnh vườn hoa, một cái lảo đảo suýt ngã sấp xuống, Tạ Băng Hân thấy hắn chật vật, mỉm cười, nhưng lại có chút đáng tiếc vụt qua rất nhanh, Từ Quân Nhiên không có phúc để nhìn thấy được vẻ mị hoặc từ trong sự lạnh lùng kia.
- Cô…cô không phải nói đùa chứ?
Từ Quân Nhiên trợn mắt há mồm nhìn Tạ Băng Hân, nghiêm túc hỏi. Vị hôn thê cái gì, có phải quá bất ngờ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận