Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 903: Sương mù

Từ Quân Nhiên thấy rất lạ. Vì lý do gì mà cả hai hung thủ lại chết nhanh như vậy.
Trong đầu đem theo nghi ngờ, Từ Quân Nhiên cùng Diệp Viễn đi tới. Phía xa, Chu Kiếm dẫn theo một đám người đi tới nơi hai người bị bắn lén. Chung quanh, lúc này rất đông. Đặc công và cảnh sát đã khống chế hiện trường. Chó nghiệp vụ đang ngửi mùi xung quanh xem có đầu mối gì không.
-Diệp Chủ tịch, Từ Bí thư, chính là chỗ này đây.
Chu Kiếm chỉ hai thi thể nói với Từ Quân Nhiên và Diệp Viễn.
Từ Quân Nhiên cau mày nhìn hai thi thể đang nằm đó. Tuổi của họ chưa nhiều, chỉ khoảng ba mươi tuổi. Hơn nữa, làn da của họ rất trắng, tựa như lâu nay không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời. Họ mặc quần áo cũng rất bình thường, tướng mạo không có gì đáng chú ý. Tóm lại, họ rất bình thường, nếu ở trong đám đông chẳng mấy chốc sẽ biến mất.
-Chính là bọn họ?
Diệp Viễn thấy lạ lùng, ông ta nhìn Chu Kiếm rồi thản nhiên hỏi.
Chu Kiếm vẫy tay, gọi Lý Trung Nguyên:
-Lão Lý, hãy tới đây báo cáo Chủ tịch đi.
Lý Trung Nguyên gật gật đầu cung kính chào hỏi Từ Quân Nhiên và Diệp Viễn rồi nói:
-Báo cáo Chủ tịch và Bí thư! Chúng tôi đã nghiêm túc khám nghiệm tử thi. Thời gian tử vong của bọn chúng không dài, không đến mười phút. Theo tư thế tử vong cho thấy họ bị bắn tại khoảng cách rất gần. Cụ thể thì chúng tôi còn phải tiếp tục thăm dò. Việc hiện tại cần phải làm là mau chóng kiểm tra toàn bộ khu núi đá này xem còn có gì khả nghi nữa không.
Môi gã giật giật như muốn nói gì nữa. Do dự một chút rồi gã ngậm miệng lại.
Từ Quân Nhiên chớp mắt, chú ý tới Lý Trung Nguyên có biểu hiện khác thường: lòng mắt đảo lên mà miệng thì không nói.
Lúc này, Diệp Viễn hỏi:
-Lục soát hai người kia có chứng cớ gì không?
Từ Quân Nhiên bất ngờ nhìn Diệp Viễn nhưng hắn không lên tiếng.
Ngược lại, Lý Trung Nguyên nghĩ nghĩ một lúc rồi nói ra:
-Chúng tôi đã kiểm tra thi thể hai người kia. Trên người họ có súng lục tự chế, mười viên đạn và hai dao găm.
Diệp Viễn gật đầu nói với Chu Kiếm:
-Việc này, công an nhất định phải nghiêm túc điều tra làm rõ xem họ có phải là hung thủ sát hại vợ chồng Tiền Vân Lục không. Tuyệt đối không được bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Từ Quân Nhiên tiếp lời:
-Đúng vậy. Diệp Chủ tịch nói rất đúng. Phải chú ý so sánh, đối chiếu viên đạn, đường đạn cùng trang phục trên hai người. Kiểm tra lại xem có người nào chứng kiến không. Có thể tổn hao một giá lớn, nhưng nhất định phải tìm ra thân phận bọn họ. Nếu cần, có thể đề nghị cấp trên giúp đỡ.
Từ Quân Nhiên vừa nói xong, có người bước nhanh tới bên Chu Kiếm nói nhỏ một hồi. Sắc mặt Chu Kiếm trở nên cổ quái. Cả thân thể y như bị chấn động, lông mày nhăn lại với nhau.
Từ Quân Nhiên thấy lạ, hỏi Chu Kiếm:
-Chu Cục trưởng, có chuyện gì không?
Chu Kiếm cười gượng:
-Diệp Chủ tịch, Từ Bí thư. Tôi vừa nhận được báo cáo, một tổ công tác bắt được hai thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi tại một khách sạn ở gần nhà ga. Theo nhận định, khả năng chúng là hung thủ giết hại đồng chí Tiền Vân Lục.
-Cái gì?
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên. Hắn thấy có gì đó không đúng. Tại sao lại bắt được hai người này?
Lúc này hắn thấy rất bí ẩn. Đây là chuyện gì?
Nếu hai người kia là hung thủ thì hai người bị bắn lén trên núi là gì?
Lúc này, Từ Quân Nhiên thấy rất khó hiểu. Làm sao mà thoáng cái lại xuất hiện bốn người đều nghi là hung thủ? Cuối cùng, có mấy sát thủ? Nếu như dựa theo kết quả khám nghiệm của pháp y nói là có hai người? Nhưng giờ đã có tới bốn nghi phạm. Ai mới là tội phạm đích thực đây?
Hay là, lúc này có gì đó bí mật mà không muốn người khác biết?
Nếu căn cứ vào án mạng tại hiện trường, căn cứ vào kết quả khám nghiệm của pháp y xác dịnh có hai hung thủ, như vậy lúc này có bốn người. Vậy thì nhất định có hai người là giả rồi. Đó là hai người đã chết ở Hầu Thạch hay hai người còn sống bắt được ở gần nhà ga kia? Vấn đề mấu chốt là làm thế nào để có phán đoán đúng?
-Từ Bí thư, chuyện này…
Lý Chiêu Minh thấp giọng bên tai Từ Quân Nhiên, rồi lại thôi không nói nữa.
Từ Quân Nhiên hiểu ý của y. Chuyện này dù thế nào hắn và Lý Chiêu Minh cũng không phải là có nghiệp vụ như công an. Do đó, bên trong có uẩn khúc gì cũng không hiểu được. Hay là muốn thử tài Chu Kiếm?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên ho khan một tiếng, nói với Chu Kiếm:
-Đồng chí Chu Kiếm, chuyện này, xem ra các đồng chí phải tập trung điều tra. Nếu như pháp y phán đoán đúng thì bốn người này sẽ có hai người là giả và hai người là hung thủ. Hy vọng trong thời gian ngắn nhất các đồng chí bắt được hung thủ.
Chu Kiếm liên tục gật gật đầu:
-Từ Bí thư yên tâm đi. Nhất định chúng tôi sẽ mau chóng phận biệt được hung thủ.
Thực ra, trong đầu hắn cũng nghi hoặc. Chuyện này thật là kỳ lạ, thế nào mà đột nhiên lại xuất hiện bốn người đều bị hiềm nghi là hung thủ?
Hắn có thể xác định chuyên gia kỹ thuật pháp y của Cục Công an đã kết luận đúng. Hung thủ gồm hai người sát hại vợ chồng Tiền Vân Lục. Hơn nữa, chúng gây án thể hiện rất chuyên nghiệp. Có thể nói không quá lời, nếu họ không phải sát thủ chuyên nghiệp thì tối thiểu cũng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Nói một cách chính xác hơn, hung thủ này, trước kia đã giết người rồi. Cho nên mới có thể dùng súng bắn chết hai vợ chồng Tiền Vân Lục. Hơn nữa, chúng lại không để lại một chút dấu vết gì.
Hắn vốn cho là hai hung thủ bị chết do bắn lén, bây giờ lại xuất hiện hai người cạnh nhà ga cũng bị tình nghi là hung thủ. Cuối cùng, ai mới thực sự là hung thủ – lúc này, Chu Kiếm thấy rất khó phán đoán.
Mang theo mối nghi ngờ khó hiểu, mọi người rời khỏi nơi này, xuống núi. Trước khi đi, Diệp Viễn nắm tay Từ Quân Nhiên ý tứ nói:
-Từ Bí thư, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Thành phố đang có rất nhiều công việc, cậu càng phải gánh vác nhiều việc đấy.
Từ Quân Nhiên cười:
-Diệp Chủ tịch yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp chặt chẽ và tích cực ủng hộ với Thành ủy làm việc.
Phong thái của hắn vô cùng khiêm tốn, cũng không hề ý tứ với Diệp Viễn. Từ Quân Nhiên cảm thấy sức khỏe của Đoạn Khê Tuyền chưa được thông báo ra bên ngoài thì chính mình không cần phải làm gì cả.
Nói thẳng ra, Từ Quân Nhiên không hiểu nhiều về Diệp Viễn lắm. Tuy nhiên, biểu hiện xem ra ông ta cũng là người khiêm tốn. Nhưng, biết người, biết mặt, không biết lòng. Đạo lý này, Từ Quân Nhiên quá biết nên cũng không dám có gì đó không thành thật với Diệp Viễn. Trên chốn quan trường, chuyện như vậy là kiêng kỵ nhất.
Với Từ Quân Nhiên, hắn còn rất nhiều việc muốn làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận