Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 100: Thà rằng cứ tiến vào còn hơn là ngừng lại.

- Cháu muốn lật lại bản án này cho chú.
Những chữ này khiến Lý Đông Viễn đang ngồi sau bàn làm việc đứng bật dậy, hai mắt mở lớn.
Lý Đông Viễn nhìn Từ Quân Nhiên, trầm giọng quát:
- Quân Nhiên, cháu bị sao vậy? Điên rồi sao?
Đối với Lý Đông Viễn, y rất coi trọng tiền đồ của mình, nhưng y còn coi trọng Từ Quân Nhiên hơn cả. Đứa cháu mình tận mắt thấy nó trưởng thành, đột nhiên nói muốn giúp y lật lại bản án này, lẽ nào, y không biết lật lại bản án có ý nghĩa gì sao?
Những năm 80, thật ra ít người nghĩ tới cái gọi là tù oan. Trong ý thức của mọi người, cơ quan chính pháp sẽ không mắc sai lầm. Giống như Lý Đông Viễn, y không thấy bản thân mình phải chịu thiệt thòi gì. Chứng cứ của vụ án đó rất xác thực, nhân chứng cũng có. Theo cách nghĩ của y, nguyên nhân mình thất bại là do y không chịu tra tấn kẻ tình nghi như Trình Hoành Đạt.
Vì thế lúc trước khi Từ Quân Nhiên hỏi y vì sao không làm Cục trưởng Cục công an, y mới nói mình vô dụng.
Nhưng lúc này, Lý Đông Viễn nghe Từ Quân Nhiên nói muốn lật lại bản án, y nghĩ ngay đến việc Từ Quân Nhiên muốn đùa nghịch gì đó nên mới muốn ngăn hắn lại.
- Quân Nhiên, cháu nghe chú nói này, cháu đừng để ý đến việc này nữa.
Lý Đông Viễn nghiêm túc nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên rất bình tĩnh, lẳng lặng nhìn Lý Đông Viễn. Đợi đến khi y nói xong, hắn mới mở miệng hỏi:
- Chú sáu, chú nghĩ vụ án đó không có vấn đề gì sao?
Lý Đông Viễn hơi chần chừ, rồi trả lời đầy do dự:
- Có lẽ, có lẽ không có vấn đề.
Suy nghĩ cẩn thận lại một lần, y cũng bắt đầu nghi ngờ không biết vụ án này có vấn đề hay không. Dù sao, y đã thẩm vấn mấy người bị tình nghi đó, cũng đã xem xét hiện trường nhưng không hề phát hiện ra bất cứ điều gì không thích hợp. Lúc đầu, y cũng nghi ngờ không biết Trình Hoành Đạt có sử dụng thủ đoạn gì không, nhưng sau này, nhân chứng, vật chứng đều có, y cũng không thể phủ nhân. Dần dần, y đã không còn suy nghĩ này nữa. Lúc này, Từ Quân Nhiên nhắc đến chuyện này, Lý Đông Viễn nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra điểm nào bất hợp lý.
Từ Quân Nhiên thở dài, nếu không phải hắn nghe Lý Dật Phong nhắc đến chuyện này, chỉ sợ chẳng ai có cách vạch trần chân tướng.
25 năm sau, trong một lần một nhóm trộm cướp bị sa lưới ở huyện lân cận, chân tướng của vụ án mới được sáng tỏ. Khi đó, Lý Đông Viễn đã là một ông lão già yếu.
- Chú sáu, chú thật thà quá rồi.
Từ Quân Nhiên thở dài rồi nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận