Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 299: Ngẫm nghĩ.

Trà trộn bên trong cơ quan tỉnh ủy nhiều năm, Trịnh Vũ Thành ngoài học được cách quan sát sắc mặt, còn học được một kinh nghiệm rất thực dụng, đó là làm trong quan trường, cần thiết nhất là hiểu được năng lực, từ trong sương Vân Sơn và hành vi vô tình mà phát hiện vấn đề thực sự, đó là tố chất tất yếu của một người thành công trong quan trường. Mà chức trách quan trọng của văn phòng tỉnh ủy đó là phục vụ cho lãnh đạo, đặc biệt chú trọng kỷ luật và tính bảo mật của công việc, mạng lưới, siêng năng, thận trọng, mười chữ này là yêu cầu cơ bản của nhân viên làm việc trong văn phòng tỉnh ủy. Trịnh Vũ Thành còn lâu mới tin, Từ Quân Nhiên nhận được nghị quyết của tỉnh ủy dễ dàng như thế nào.
Cùng mấy người so sánh kinh nghiệm sống chưa nhiều, Trịnh Vũ Thành nghĩ đến càng nhiều hơn.
Nếu Từ Quân Nhiên thật sự bình yên vô sự, đại khái có thể không cần phải đến thủ đô nhậm chức, ở lại huyện Võ Đức chẳng phải là rất tốt sao?
Nhưng anh ta là người thông minh, biết rằng Từ Quân Nhiên không có nói chuyện này, chắc là có suy nghĩ của bản thân, cho nên không có vạch trần chuyện này trước mặt mọi người. đợi đến khi trong khoang chỉ còn lại hai người họ, Trịnh Vũ Thành mới nhìn thẳng vào mặt Từ Quân Nhiên trầm giọng nói:
- Quân Nhiên, trong thành phố có phải có người muốn động vào cậu?
Anh ta thấy rất rõ, thấy huyện Võ Đức, bí thư huyện ủy Dương Duy Thiên có thể nói là coi trọng Từ Quân Nhiên, cũng không thể tự cắt bỏ cánh tay của mình chủ động đối phó Từ Quân Nhiên, Tần Quốc Đồng lúc này thân mình còn lo chưa xong, căn bản không có thời gian lo cho Từ Quân Nhiên, nếu đã như vậy, vậy có nghĩa là, âm thầm đối phó Từ Quân Nhiên, thậm chí người ép Từ Quân Nhiên rời khỏi, nhất định là cấp trên. Cho dù Trịnh Vũ Thành có đoán được đi chăng nữa, nghĩ thế nào cũng không ngờ, người muốn đối phó với Từ Quân Nhiên lại là Hạ Thu.
Từ Quân Nhiên nghe xong lời Trịnh Vũ Thành, nở nụ cười:
- Anh Trịnh, anh thật sự quá thông minh.
Trịnh Vũ Thành nghe vậy biến sắc:
- Thật sao? Rốt cuộc là ai?
Quan hệ giữa anh ta và Từ Quân Nhiên tất nhiên là không thể nghi ngờ, hai người có thề nói là họa phúc tương y, cho nên anh ta không khỏi lo lắng.
Từ Quân Nhiên khoát tay:
- Không có gì to tát hết, lần này chúng ta đi thủ đô trở về, xem chừng việc này cũng chìm xuống rồi.
Hắn không định nói cụ thể mọi chuyện cho Trịnh Vũ Thành biết. Loại đọ sức cấp bậc này, đừng nói là Trịnh Vũ Thành, cho dù mình bây giờ e là hữu tâm vô lực, sự cạnh tranh của những lão già đó, không phải một cán bộ cơ sở như hắn có thể ảnh hưởng được, điều duy nhất mà hắn có thể làm bây giờ, đó là cố gắng xây chắc cơ sở của mình, sẽ có một ngày có thể giơ tay lên tạm biệt những lão già đó.
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên nghiêm túc nói với Trịnh Vũ Thành:
- Lần này tỉnh ủy đã quyết định, do Lưu Bân đến huyện Võ Đức chúng ta làm chủ tịch huyện.
Trịnh Vũ Thành liền ngẩn người:
- Lưu Bân? Chính là . . .
Điều anh ta muốn hỏi là, Lưu Bân trong miệng Từ Quân Nhiên, có phải là người được Từ Quân Nhiên mời đến nhà hàng Dân Tộc ăn cơm không?
Từ Quân Nhiên cười , gật đầu nói:
- Chính là người đó.
Trịnh Vũ Thành thoáng thay đổi dắc mặt, sau một hồi mới thận trọng nói:
- Cái này, cái này là ý gì?
Anh ta đâu phải tên ngốc cái gì cũng không biết, một tay tỉnh ủy đưa bí thư tiền nhiệm đến huyện Võ Đức, đây là tính toán quái quỷ gì chứ? Chẳng lẽ nói huyện Võ Đức bây giờ thu hút được người khác vậy sao?
Từ Quân Nhiên xem xét phản ứng Trịnh Vũ Thành, nhất định là anh ta nghĩ nhiều rồi, bình tĩnh giải thích:
- Chính là do kinh tế huyện võ Đức phát triển rất tốt, lãnh đạo tỉnh đều rất chú trọng, anh Trịnh, sau khi tôi đến thủ đô, chuyện trong nhà đều nhờ cả vào anh đấy. Trong công xã, bí thư Phùng có thể tin tưởng được. Có chuyện gì anh có thể đi tìm ông ta, ngoài ra cục trưởng Lưu cục công an và cục trưởng Lý cục tài chính trong công xã, đều là người một nhà.
Do dự một chút, Từ Quân Nhiên thấp giọng nói:
- Có thể không tìm chủ tịch huyện Lưu giúp đỡ, thì không cần thiết tìm chủ tịch huyện Lưu, bao gồm cả bí thư Dương trong đó, chuyện trong huyện ủy, chúng ta không tham gia cũng không đứng ngoài. Nhiệm vụ của anh, chính là mở rộng sản phẩm trong xưởng thức uống và xưởng rượu đến toàn tỉnh và toàn quốc.
Trịnh Vũ Thành là một người nhà chân chính, Từ Quân Nhiên đại khái có thể yên tâm hoàn toàn mà nói với anh ta.
Quả nhiên, Trịnh Vũ Thành nghe xong lời của Từ Quân Nhiên, gật đầu nói:
- Tôi biết nên làm như thế nào rồi.
Anh ta biết rất rõ, Từ Quân Nhiên sắp xếp như vậy, chắc chắn có lý do của hắn, cho dù là Lưu Bân hay Dương Duy Thiên, thực tế đối với Trịnh Vũ Thành thì sự cạnh tranh của những người này trong mắt anh ta không hề hấn gì, trong tỉnh thành gặp rất nhiều loại người đấm đá lẫn nhau, những nhân vật lớn đó một khi ra tay, còn ghê gớm hơn những cán bộ cơ sở nhiều. Thứ anh ta để ý, chính là quyền lực trong cuộc cạnh tranh này của Từ Quân Nhiên, rốt cuộc diễn một vai như thế nào.
Dù sao, mình cũng được xem là người Từ Quân Nhiên đề bạt, xưởng rượu này cũng là xí nghiệp Từ Quân Nhiên gầy dựng nên, vui buồn có nhau, vinh nhục cùng gánh cùng hưởng.
Lúc này nghe thấy lời của Từ Quân Nhiên, Trịnh Vũ Thành sắc mặt không đổi, nhưng đã xác định, xem ra chỗ dựa của Từ Quân Nhiên trong tỉnh ủy, rất mạnh.
Trước đây Từ Quân Nhiên liều mạng giúp anh ta giải quyết phiền phức trong tỉnh ủy, Trịnh Vũ Thành có hơi kinh ngạc, không nghĩ ra vấn đề này vốn dĩ phải dựa vào mối quan hệ giữa mình và Bạch Sa mới có thể liên lạc được với người thanh niên Vương Vỹ Đạt mua được máy móc, sao đột nhiên lại có năng lực lớn như vậy, lại có thể sử dụng của một trong những người không bao giờ dám động vào. Nhưng không ngừng phát triển theo thời gian cùng với các tin tức phản hồi lại, Trịnh VũThành đột nhiên phát hiện, mình có chút không hiểu được Từ Quân Nhiên.
Quan hệ với em gái và cháu trai của chủ tịch tỉnh rất tốt, có thể cùng ăn cơm với thư ký của người đứng đầu Tỉnh ủy, Triệu Phù Sinh của mạng lưới chánh pháp càng thêm khách khí đối với Từ Quân Nhiên, hơn nữa ngay cả khi vô ý nghe thấy Từ Quân Nhiên nói, Trịnh Vũ Thành mới biết, nữ cảnh sát xinh đẹp đi chung cả ngày với Từ Quân Nhiên, lại là con gái của bí thư Hô Diên Ngạo Ba tỉnh ủy chánh pháp.
Mặc dù Trịnh Vũ Thành gặp qua không ít phượng hoàng nam có vận khí tốt, lúc này cũng không khỏi cảm khái, vận khí tên Từ Quân Nhiên này, quả thật là nghịch thiên mà.
Nhất là lần này, nghe thấy Từ Quân Nhiên chậm rãi nói ra nghị quyết của Tỉnh ủy, thêm một số câu sau đó nữa, Trịnh Vũ Thành đã có thể kết luận được, sự lo lắng của mình là dư thừa. Lần này bão táp chính trị huyện Võ Đức, căn bản là thổi không tới người Từ Quân Nhiên, không khéo người ta còn mượn cơ hội này, một bước lên mây.
Từ Quân Nhiên nằm trên giường, nhưng chưa chìm vào giấc ngủ, bên tai truyền đến một hồi tiếng ngáy, xem ra mấy người trẻ tuổi đó ngủ rất say.
Nhìn chằm chằm miếng ván ở trên đỉnh đầu giường, ánh mắt Từ Quân Nhiên không chớp, hai tay gối trên đầu, trong đầu nghĩ đến chuyện mình trải qua gần đây nhất, từng việc, giống như một bộ phim tua lại một lần, cân nhắc cẩn thận mình đã làm sai ở đâu, câu nào mình nói không đúng, có ảnh hưởng không tốt gì không. Đây là việc Long Ngâm Nguyệt giao cho mình, Khổng phu tử một ngày đi ba tỉnh, mục đích là không ngừng thúc giục mình thăng tiến, sửa đổi những thứ không đủ trên người, mà Từ Quân Nhiên có lẽ không đạt đến trình độ thánh nhân đó, nhưng cách một khoảng thời gian, cẩn thận suy nghĩ những chuyện mình đã làm, điều đó lại có thể đấy.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ, vũ khí của bản thân trong thời đại này chính là biết trước tất cả, tuy bây giờ có rất nhiều thứ sai lệch với trí nhớ của mình ở kiếp trước, nhưng phương hướng phát triển không sai, mà bây giờ điều mình phải làm, chính là lợi dụng gió đông, cố gắng xây dựng vững chắc cơ sở của mình, sau đó đợi chờ thời cơ, một bước lên mây.
Cục diện loạn lạc của tỉnh Giang Nam, Từ Quân Nhiên cảm thấy có chút quá mức, nói một cách chính xác, thời kỳ đầu cải cách mở cửa xuất hiện tình trạng này, trung ương nhất định sẽ không dễ dàng tha thứ cho Giang Nam tiếp tục như vậy, kết quả của cuộc tranh đấu, cuối cùng chỉ có một, đó là liên lụy đến sự phát triển kinh tế tỉnh Giang Nam, đến lúc đó cuộc sống của người dân sẽ lên không nổi, kinh tế không vực dậy được, cho dù là thế lực của phương diện nào, đều phải gánh chịu sự tức giận của trung ương. Nắm quyền bây giờ không phải là những người lãnh đạo chưa từng đánh trận hay sao, thế hệ trước vẫn còn đứng đó, những mặt khác có lẽ Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, nhưng trước mặt trái phải rõ ràng, Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ sự lựa chọn của những người già này.
Lãnh đạo quan trường, thứ quan trọng không phải tất cả đều phải tự mình làm, áp dụng cụ thể, mà căn cứ theo thứ tự công việc, cân đối các mặt của quan hệ, tạo thành cục diện có lợi cho mình. Còn về nghệ thuật lãnh đạo, đơn giản chính là kéo bè kéo phái, lung lạc nghệ thuật lòng người, còn năng lực làm việc, mỗi người đều có kinh nghiệm thành công và pháp bảo chiến thắng, không cần phải bộc lộ tài năng.
Chủ ý cẩn thận làm người, dứt khoát hẳn hoi đó là đánh giá của Từ Quân Nhiên đối với vị thủ trưởng chức vụ cao hiện tại.
Khí khái của ông lão này, Từ Quân Nhiên cực kỳ bội phục, có thể kéo Trung Hoa từ nguy cơ lớn trong thời kỳ kiến quốc ra, đồng thời tìm ra con đường thích hợp để cải cách mở cửa phát triển, chính trị chí tuệ đã là điều khó có thể nhìn theo bóng lưng rồi.
Cho nên, cục diện ngày hôm nay của tỉnh Giang Nam, tuy phần lớn khu vực ngày nay của Trung Hoa thu nhỏ lại, nhưng Từ Quân Nhiên dám chắc chắn, một khi ông lão đó còn trên đời này một ngày, cải cách mở cửa nhất định sẽ tiếp tục mở rộng trên phạm vi toàn quốc, tùy theo kinh tế quốc dân và mức sống nâng cao của người dân, cho đến khi càng ngày càng có nhiều người đạt được lợi ích, lúc đó Trung Hoa mới chính thức đi vào quỹ đạo. Tình hình tỉnh Giang Nam bây giờ, sớm muộn gì cũng sẽ thu hút sự chú ý của trung ương, đến lúc đó, Từ Quân Nhiên lại muốn xem thử, những lão già đó chống lại với trung tâm lửa giận như thế nào.
Trong thời điểm như thế này, Từ Quân Nhiên không dám ở lại tỉnh Giang Nam, không nói đến chuyện đứng thành hàng, chỉ cần là một huyện Võ Đức, đã đau đầu rồi. phải biết rằng quan hệ giữa mình với Lưu Bân và Dương Duy Thiên không tồi, cho dù quan hệ cấp trên cấp dưới hay là giao tình tư nhân, kẹp ở giữa chủ tịch huyện và bí thư huyện ủy, đây tuyệt đối không phải chuyện thoải mái gì.
Cho nên, ban chủ nhiệm Trú kinh, đối với Từ Quân Nhiên lúc này mà nói, ngược lại là một lựa chọn không tồi.
Chỉ có điều, suy nghĩ Từ Quân Nhiên lại nhân cơ hội này đến trường đảng học tập, hơn nữa bản thân bây giờ thiếu nhất là tri thức xây dựng đảng, nếu không xảy ra bất ngờ, bắt đầu từ nam sau, cấp trên sẽ rất xem trọng công việc xây dựng đảng, nếu có thể học tập ở đảng, đối với mình mà nói, cũng xem như là lá bùa hộ thân vậy.
Cái gọi là văn bằng, tóm lại không phải là việc xấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận