Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 856: Lâm Hạo Đông khó đối phó

Không thể không nói, mấy ý kiến mà Từ Quân Nhiên đưa ra đều nói thẳng vào nội tâm của Lâm Hạo Đông.
Gần đây, ông ta luôn để tâm đến vấn đề của nhà máy mới, ba điểm mà Từ Quân Nhiên nói đã trực tiếp làm khó ông ta. Giống như những gì Từ Quân Nhiên đã đoán được trong đống tư liệu kia, chính phủ địa phương ở mảnh đất Lĩnh Nam mà tập đoàn Viễn Đại đã sở hữu không tỏ ra nhiệt tình cho lắm với việc ông ta muốn mở rộng quy mô, thậm chí có chính quyền địa phương còn không muốn tiếp nhận mong muốn đầu tư của tập đoàn Viễn Đại. Chuyện này khiến Lâm Hạo Đông không thể không suy nghĩ lại về chiến lược của tập đoàn Viễn Đại.
Hơn nữa, nguồn nhân lực cũng là một vấn đề lớn, hiện nay, vùng Lĩnh Nam xuất hiên nhiều công dân di cư, tuy không đến mức ảnh hưởng tới việc sản xuất của tập đoàn Viễn Đại, nhưng để chuẩn bị đủ công nhân cho nhà máy mới thì vẫn là một vấn đề lớn. Lâm Hạo Đông là thương nhân có kinh nghiệm ở Thượng Hải, ông ta cũng biết, nếu không có công nhân, doanh nghiệp cũng khó mà vận hành được.
Có lẽ, việc Từ Quân Nhiên đề ra ý kiến tới tỉnh Đông Hải đầu tư chưa chắc không phải là một lối đi tốt, vì thế Lâm Hạo Đông âm thầm quyết định, phải sắp xếp thời gian tới tỉnh Đông Hải xem xem. Đồng thời, ông ta cũng bắt đầu có hứng thú với Từ Quân Nhiên. Người thanh niên này không chỉ làm việc cẩn trọng, liêm chính mà anh mắt còn rất tinh tường, có tầm nhìn đại cục, là một nhân tài hiếm có. Nếu có thể chiêu mộ được người này tới bên cạnh mình thì tốt.
Lâm Hạo Đông cầm điện thoại định gọi cho trợ lý để cậu ta sắp xếp cho Từ Quân Nhiên ngày mai tới gặp mình. Nhưng khi ông ta vừa nhấn số thì đã để điện thoại xuống. Ông ta không muốn tỏ ra quá gấp gáp. Làm kinh doanh không có nghĩa là kết bạn, nếu mới gặp bạn bè mà đã yêu thích, dĩ nhiên mình sẽ có cảm giác muốn bày tỏ tình cảm nhiều hơn, nhưng làm kinh doanh thì không như vậy, có lúc làm kinh doanh càng có hứng thú với đối phương càng cần phải áp chế cảm xúc đó xuống để tránh cho đối phương nâng giá luôn.
Nói cho cùng, Từ Quân Nhiên đại diện cho tỉnh Đông Hải nói chuyện với ông ta, cũng là một mối làm ăn. Kinh doanh thì phải có cách làm của người kinh doanh. Lâm Hạo Đông quyết định sẽ lạnh nhạt với Từ Quân Nhiên trước, không thể để Từ Quân Nhiên nhận ra, thực ra trong nội tâm ông ta đã quyết định tới Đông Hải đầu tư. Như vậy, trong tương lai, khi tập đoàn Viễn Đại ngồi vào bàn đàm phán cùng tỉnh Đông Hải sẽ có những lợi thế nhất định.
Lâm Hạo Đông nở nụ cười giảo hoạt. Hắn đóng tài liệu lại, lên giường đi ngủ. Còn người trẻ tuổi kia nghĩ thế nào không liên quan tới ông ta cho lắm.
Có người nói, một ngày không gặp tựa ba năm, nhưng đối với Từ Quân Nhiên, thời gian ba ngày như thể đã qua mười mấy năm trời. Trong vòng 3 ngày này, tư liệu hắn đưa cho Từ Quân Nhiên giống như tảng đá nặng rơi xuống biển mà không hề có tin tức gì. Thậm chí, Từ Quân Nhiên còn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng. Chẳng lẽ những báo cáo hắn đứa cho Lâm Hạo Đông không đủ khiến ông ta có hứng thú đầu tư vào tỉnh Đông Hải sao?
- Chủ nhiệm, có tin mới.
Từ Quân Nhiên ngồi trong phòng làm việc yên lặng chờ đợi thì Chu Bác Học đẩy cửa đi vào, lớn tiếng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên đứng bật dậy:
- Thế nào, có tin tức gì sao?
Chu Bác Học cười khổ đưa cho Từ Quân Nhiên một tờ báo, rồi bất đắc dĩ nói:
- Lâm Hạo Đông đã gặp gỡ với lãnh đạo Lĩnh Nam, nghe nói ông ta sắp đi rồi.
Từ Quân Nhiên ngây người, thất thần ngồi trên ghế, mày nhíu chặt.
- Không thể nào!
Từ Quân Nhiên tự hỏi trong lòng. Sao họ không để tâm đến địa phương của mình chứ? Lòng tự tin của hắn đã bắt đầu dao động rồi. Lúc này, hắn mới ý thức ra, có thể nhân tố tác động đến quyết sách của Lâm Hạo Đông có rất nhiều, mấy câu nói của hắn và bản báo cáo mỏng tang đó chỉ sợ khó khiến cho Lâm Hạo Đông quyết định lựa chọn tỉnh Đông Hải.
Lão hồ ly Lâm Hải Đông ở trước mắt hắn thì tỏ ra quan tâm. Trên thực tế có khi ông ta còn chưa xem xét đến tính khả thi của bản báo cáo đó, có lẽ ông ta chỉ nhận báo cáo để hắn không tiếp tục dây dưa nữa mà thôi. Như vậy, hắn sẽ không có lý do để đi tìm ông ta nữa.
Xem ra hắn vẫn còn non nớt, luôn ngây thơ cho rằng có thể tác động đến quyết định của Lâm Hạo Đông, thậm chí còn báo cáo cả chuyện này cho bên phía tỉnh uỷ Đông Hải, cục diện trước mắt như thế này thì giải quyết ra sao đây? Tuy chắc chắn Phương Chính sẽ không nói gì hắn, nhưng chắc chắn trong lòng ông ta sẽ có những nghi ngại về năng lực làm việc của hắn.
- Chủ nhiệm, chúng ta có cần liên lạc với đối phương hay không?
Chu Bác Học thấy sắc mặt của Từ Quân Nhiên có vẻ không tốt lắm nên mới mở miệng nói với Từ Quân Nhiên điều này.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lát, đang định nói gì đó thì điện thoại trên bàn đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên, đầu bên kia truyền tới một giọng nói thanh thuý:
- Xin chào, cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Chủ nhiệm Văn phòng thường trú của tỉnh Đông Hải Từ Quân Nhiên không?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc rồi gật đầu ngạc nhiên:
- Tôi là Từ Quân Nhiên, cho hỏi đầu dây là ai vậy?
Trong ấn tượng của hắn, hình như hắn chưa từng nghe qua giọng nữ này, hơn nữa cũng không có ai biết hắn đang ở thành phố làm việc.
Đối phương mỉm cười rồi tiếp tục nói:
- Xin chào Chủ nhiệm Từ, tôi là thư ký của ngài Lâm Hạo Đông, ngài Lâm muốn tôi hỏi anh, 1 giờ chiều nay anh có thời gian không nhỉ, nếu tiện thì ngài ấy muốn gặp anh ở chỗ ở của ngài ấy.
Lâm Hạo Đông?
Suýt chút nữa thì Từ Quân Nhiên nhảy dựng lên. Hắn không ngờ, ngay khi hắn cảm thấy mình sắp mất đi hy vọng thì lại có một cơ hội chuyển biến như vậy.
- 1 giờ chiều sao?
Từ Quân Nhiên hỏi người thư ký bên kia.
- Đúng vậy!
Người thư ký tưởng rằng Từ Quân Nhiên không nghe rõ nên mỉm cười giải thích với Từ Quân Nhiên:
- Là như vậy. 3 giờ chiều, ngài Lâm có cuộc gặp với một vị khách quan trọng vì vậy anh chỉ có thời gian 2 tiếng thôi. Hơn nữa, anh cũng biết tình hình của ngài Lâm không tiện ra ngoài, nên chỉ có thể mời Chủ nhiệm Từ tới chỗ ngài ấy thôi.
Lúc này, Từ Quân Nhiên mới ý thức được rằng cuộc điện thoại mình đang mong chờ cuối cùng cũng đã tới. Vì thế, hắn vội vàng nói:
- Được, tôi chắc chắn sẽ tới. Xin vui lòng chuyển lời tới ngài Lâm, 1 giờ chiều tôi sẽ tới.
Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống rồi mà vẫn thấy quá mơ hồ. Nếu Lâm Hạo Đông đã quyết định ngày mai sẽ dời khỏi thủ đô tới Lĩnh Nam, từ hôm nay tới sáng ngày mai còn có mười mấy tiếng, thời gian để đàm phán chuyện đầu tư dĩ nhiên không đủ, rõ ràng Lâm Hạo Đông không có hứng thú lắm với kế hoạch tập đoàn Viễn Đại đầu tư vào tỉnh Đông Hải. Nhưng nếu như không có hứng thú với kế hoạch đó, vì sao Lâm Hạo Đông lại đột nhiên muốn gặp hắn?
Bình tĩnh xem xét lại, Từ Quân Nhiên vẫn còn hơi mê man. Hắn không biết, chiều nay đi gặp Lâm Hạo Đông có phải là đang tranh thủ cơ hội cho tỉnh Đông Hải hay không. Nhưng để thu hút được sự chú ý của Lâm Hạo Đông, hắn đã viết hết toàn bộ những ưu thế của tỉnh Đông Hải mà hắn có thể suy nghĩ ra để thu hút sự chú ý của tập đoàn Viễn Đại vào trong bản kế hoạch đó. Nói một cách khiêm tốn là, những gì hắn có thể nói đều đã ở trước mặt Lâm Hạo Đông. Nếu muốn tiếp tục làm cho Lâm Hạo Đông hứng thú, nhất thời Từ Quân Nhiên chưa nghĩ ra cách khác.
Chuyện này rất giống chuyện hai người đánh cờ. Những vũ khí hắn có thể lấy ra hắn đều đã lấy ra rồi. Nhưng rồi hắn chợt phát hiện ra, người ta còn chưa chính thức triển khai tiến công, lúc này làm sao hắn đi đối mặt với kẻ địch chứ?
Giờ phút này, từ Quân Nhiên cảm thấy mình đã đánh giá thấp Lâm Hạo Đông. Tuy nói kiếp trước hắn đã trải qua nhiều chuyện, có lẽ trong chốn quan trường, mọi việc đều diễn ra thuận lợi nhưng trong chốn thương trường, hắn vẫn có vẻ non nớt. Hắn đã đưa mọi thứ lên bàn đàm phán, đánh mất năng lực ra giá. Còn bản thân Lâm Hạo Đông đã nắm quyền chủ động trong việc đàm phán, hiện này đã biết được con ái chủ bài của đối thủ, lại càng có thể tranh thủ đàm phán. Đàm phán còn chưa triển khai mà hắn đã thua một trận rồi.
Không thể không nói, Từ Quân Nhiên là người tự cao tự đại, cho rằng mình có ưu thế tự nhiên trong chuyện này. Lúc này, hắn đã phải thừa nhận, hiệp đầu tiên giao đấu với Lâm Hạo Đông, người ta còn chưa chính thức ra tay thì hắn đã thất bại rồi. Hoặc cũng có thể nói rằng, Lâm Hạo Đông chỉ ngồi yên tĩnh buông cần đã khiến hắn đâm sầm vào sai lầm, rối loạn trong trận tuyến.
Tục ngữ có câu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay, Lâm Hạo Đông đạt được cục diện này là vì ông ta có siêu năng lực. Lúc này, Từ Quân nhiên mới ý thức được rằng trước đây hắn đã quá coi thường Lâm Hạo Đông. Xem ra, hắn ngây dại ở tỉnh Đông Hải lâu như vậy, đã bắt đầu có suy nghĩ ếch ngồi đáy giếng rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận