Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 670: Có chút đáng gờm rồi.

Sáng sớm hôm sau, các lãnh đạo huyện Nhân Xuyên đã đến hội trường, họ đã nhầm thời gian, ngày mai hội triển lãm mới bắt đầu.
- Chủ tịch Huyện Quan, như vậy không được.
Lưu Hoa Cường bất đắc dĩ nói với Quan Ba.
Quan Ba cau mày:
- Nghĩa là sao?
Lưu Hoa Cường thấp giọng:
- Huyện chúng ta vốn không có nhiều thứ để tham gia hội triển lãm, tôi thấy phương pháp nhận thầu đất đai và xuất khẩu lao động của chủ tịch Huyện Từ không mấy thu hút. Bây giờ vị trí triển lãm lại ở đây, về cơ bản chẳng có ai đến đây xem đâu.
Phó chủ tịch huyện Lưu Văn Kiệt đứng bên cạnh cũng nói:
- Còn không phải sao, chúng ta chỉ có vài thứ để người ta xem, bây giờ vị trí cũng nằm sau cây cột, còn ai cất công chạy đến đây nghe chúng ta giới thiệu chứ?
Quan Ba gật gù. Y biết mọi người nói đúng, trong tình hình này, y phải nghĩ cách mới được.
Nghĩ ngợi một hồi, Quan Ba vẫn kiên quyết tìm đến Đàm Hân:
- Chủ tịch thành phố Đàm, vị trí triển lãm của huyện Nhân Xuyên chúng tôi đúng là hơi xa một chút. Cô xem thử có thể giúp chúng tôi đổi chỗ khác khá hơn không, ít nhất phía trước đừng có vật nào chắn.
Đàm Hân nhìn Quan Ba, nói với vẻ không hài lòng:
- Thành phố rất coi trọng hội triển lãm lần này, chính là vì muốn giới thiệu các mặt tài nguyên của thành phố Đan Giang, hy vọng có thể đạt bước đột phá lớn về mặt thu hút đầu tư. Huyện Nhân Xuyên các anh tuy cũng có chút tài nguyên, nhưng nếu so với các huyện khác thì kém hơn nhiều. Với lại vị trí đã định sẵn rồi, thời gian các anh báo danh tham gia lại quá trễ, có được một chỗ đều do tôi lo liệu mới xong. Bây giờ anh còn muốn đổi chỗ khác, phải biết coi trọng đại cục chứ!
Lời của Đàm Hân rất rõ ràng, lần này huyện Nhân Xuyên đến đây chỉ đơn giản là ăn theo, thêm vào chút phụ gia mà thôi.
Quan Ba suýt nữa tức điên lên. Y không rõ xích mích giữa Từ Quân Nhiên và Đàm Hân, nhưng cũng hiểu cô rõ ràng đang dìm huyện Nhân Xuyên, bằng không cũng không tìm nhiều cớ như vậy gây khó dễ. Nói thật, nếu trước đó còn thấy chút kính phục nữ Phó chủ tịch thành phố này, phụ nữ làm đến vị trí này rất có bản lĩnh, giờ đây trong đầu y chỉ còn lại một ý nghĩ, phụ nữ đúng là sinh vật không nói lý lẽ.
Đưa mắt nhìn quanh, Quan Ba cố nén cơn tức, chỉ vào một vị trí khá tốt:
- Chủ tịch thành phố Đàm, vị trí đó không tệ, bây giờ vẫn chưa có ai bố trí gian hàng, cô xem thử có thể bàn bạc với phía trên để huyện Nhân Xuyên đặt gian hàng ở đó được không?
Y quả thực không muốn nhiều lời với Đàm Hân nữa, nhưng không còn cách nào. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, y không thể không cầu xin người khác.
Nhìn qua chỗ Quan Ba chỉ, Đàm Hân liền cười khẩy:
- Đồng chí Quan Ba, tầm nhìn của anh cũng không tệ, đó là khu vực đã đặt sẵn trong hội triển lãm, anh cũng biết nói thật đấy.
Lời của cô ta rõ ràng đầy ý mỉa mai.
Theo Đàm Hân thấy, đám người huyện Nhân Xuyên đúng là một bọn nhà quê, từ trên xuống dưới đều giống hệt Từ Quân Nhiên, cả người nhìn như hai lúa, đã vậy kẻ nào cũng cực kỳ kiêu ngạo. Họ tưởng mình là ai chứ, một huyện cỏn con như họ có thể lấy vị trí tốt như thế được sao?
Nghĩ vậy, Đàm Hân điềm nhiên nói:
- Đồng chí Quan Ba, anh tưởng đây là huyện Nhân Xuyên hay thành phố Đan Giang sao? Anh muốn chỗ nào là được chỗ đó sao? Nghe nói chỗ đó là do Sở Ngoại thương đặc biệt chừa ra, hẳn là dành cho đơn vị nào rất có quan hệ. Anh có bản lĩnh đòi chỗ, tôi không cản, chỉ cần anh đòi được, tôi sẽ phục các anh!
Dứt lời, Đàm Hân dứt khoát quay người đi ra chỗ khác, rõ ràng không có hứng đôi co với Quan Ba nữa.
Quan Ba thở dài. Y cũng biết Đàm Hân nói đúng, chỉ dựa vào quan hệ của huyện Nhân Xuyên mà muốn lấy chỗ đó thì chắc chắn là kẻ điên nói nhảm mà thôi.
Thấy Quan Ba không công mà lui, Lưu Hoa Cường cười bất đắc dĩ:
- Hầy, thôi thế này đi, đây cũng không phải lỗi của chúng ta, ai bảo mình báo danh trễ làm chi.
Lưu Hoa Cường nói thế cũng là tự an ủi mà thôi. Thấy người của các khu bên cạnh đang vui vẻ bố trí gian hàng, thỉnh thoảng có người quen đi qua nói vị trí gian của họ, cộng thêm ánh mắt khó hiểu khi họ nhìn gian của huyện Nhân Xuyên, Lưu Hoa Cường hiểu rằng lần triển lãm này sợ là sẽ thành trò cười rồi.
Các nhân viên trong huyện giống như trái cà héo, không hứng thú gì nổi. Phía trên đã không xem trọng, người phía dưới cũng hiểu mọi chuyện. Khu vực như huyện Nhân Xuyên đến hội triển lãm lần này xem như đi cho có, cả đám người vốn hừng hừng khí thế định cố gắng làm việc giờ đây cực kỳ chán nản, thậm chí có nữ nhân viên còn rơi nước mắt. Dù gì trước đó mọi người vất vả chuẩn bị ở huyện đã lâu, vậy mà không ngờ phút chốc lại bị đẩy đến chỗ không ra gì này.
- Chủ tịch Huyện Từ vẫn chưa về mà, nói không chừng việc này còn có cơ may.
Lý Tố Mai lên tiếng. Cô là Cục trưởng chiêu thương, trước đây làm chủ nhiệm ở tỉnh. Qua mấy lần tiếp xúc với Từ Quân Nhiên, cô thấy hắn không chừng sẽ có cách giải quyết vấn đề trước mắt này. Đây là một kiểu trực giác của phụ nữ, nó cho cô biết Từ Quân Nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn công tác thu hút đầu tư mà hắn một tay thúc đẩy rơi vào bế tắc, nhất định sẽ tìm ra biện pháp.
Lưu Hoa Cường sáng rỡ hai mắt, gật đầu nói:
- Đúng vậy, đợi chủ tịch Huyện đến đi, chắc chắn anh ấy có cách.
Trong lòng y, Từ Quân Nhiên là người không gì không làm được. Chuyện nhỏ này trong tay hắn cơ bản chẳng thành vấn đề.
Quan Ba cũng nghĩ vậy. Ông thấy Từ Quân Nhiên có nhiều mối quan hệ trong tỉnh như thế, chắc chắn có thể giải quyết được.
Mọi người đang nói chuyện, Từ Quân Nhiên dẫn theo Văn Hiểu Long ung dung đi tới từ xa, sau lưng còn có một người mặc đồ tây, có vẻ là người của Ủy ban tổ chức.
- Chủ tịch Huyện tới rồi!
- Chủ tịch Huyện!
Mọi người nháo nhào chào hỏi Từ Quân Nhiên giống như nhìn thấy người tâm phúc vậy.
Từ Quân Nhiên cười:
- Có chuyện gì? Sao nhìn mặt ai cũng buồn so vậy?
Quan Ba cười bất đắc dĩ:
- Chủ tịch Huyện, ngài nhìn đi, vị trí này, hầy…
Y thực sự nói không nên lời, vị trí xấu đến mức này, cho dù huyện Nhân Xuyên có ưu đãi và lợi ích tốt đến đâu, nhà đầu tư không thấy được thì có ích gì? Đây giờ không phải là thời đại “tiếng lành đồn xa” nữa, nói cho cùng hội triển lãm lần này phải để người ta thấy ưu thế của mình. Với vị trí hiện tại của huyện Nhân Xuyên, đừng nói là ưu thế của huyện, cả lãnh đạo cấp trên cũng không thấy được.
Từ Quân Nhiên vỗ vai của Quan Ba:
- Anh Quan, đừng nản chí chứ!
Đoạn hắn nhìn các cán bộ Cục Chiêu thương và văn phòng chính phủ huyện ở xung quanh, cười nói:
- Làm phiền các đồng chí, gian của chúng ta cần bố trí lại.
Quan Ba ngây ra, Lưu Hoa Cường ở cạnh liền nói:
- Chủ tịch Huyện, vị trí gian đã thế này, mọi thứ cũng sắp xếp hết cả rồi, còn cần bố trí lại làm gì?
Y không sợ vất vả, mà là sợ nỗ lực sau khi vất vả hoàn toàn uổng phí. Vị trí kiểu này không có ai xem, có bày hoa ra e là cũng vô dụng, cần gì làm chuyện vô ích.
Từ Quân Nhiên cười, quay qua nói chuyện với người theo hắn:
- Chủ nhiệm Hà, gian của chúng tôi ở đâu vậy?
Chủ nhiệm Hà gật đầu cười, đáp:
- Ở sảnh trước, Sở trưởng Thường đã dặn trước rồi.
- Sảnh trước?
Quan Ba tức thì đơ người. Trước đó y cũng nghe nói chỗ sảnh trước đúng là có một vị trí tốt, cả y cũng đòi Đàm Hân vị trí đó. Nhưng đấy là của Sở Ngoại thương đặc biệt dành riêng, nghe nói là có lãnh đạo trong sở đã hỏi đến.
Lưu Hoa Cường và Lý Tố Mai quay ra nhìn nhau, hỏi vị Chủ nhiệm Hà mà không dám tin:
- Việc này, Chủ nhiệm Hà, anh không nhớ lầm chứ? Chúng tôi nghe nói chỗ đó là do Sở Ngoại thương cố ý để lại, nói là có người đặt trước rồi mà.
Chủ nhiệm Hà cười đáp:
- Không sai, đã đặt trước rồi, là chỗ Sở Ngoại thương dành riêng cho huyện Nhân Xuyên các vị.
Từ Quân Nhiên hài lòng gật đầu:
- Cũng không tệ, xem ra anh Thường đúng là không gạt tôi.
Dứt lời, hắn quay qua nói với các cán bộ huyện Nhân Xuyên:
- Mọi người chịu khó một chút, dọn đồ của chúng ta qua đó bố trí lại gian hàng, vẫn còn rất nhiều thời gian.
Thực ra không cần hắn động viên, mọi người đã phấn chấn tinh thần, ngay cả các lãnh đạo của huyện cũng quay sang nhìn nhau, cảm thấy bội phục hắn. Không nói không rằng mà chủ tịch Huyện Từ đã lấy được vị trí tốt như thế, đúng là thâm sâu khó lường.
Lưu Hoa Cường nhỏ giọng nói với Lý Tố Mai:
- Quả nhiên, chị có thấy không, tôi nói chủ tịch Huyện nhất định có cách mà! Tôi nhớ lần trước chủ tịch Huyện cũng làm như thế.
Ngập ngừng một chút, y cười hì hì:
- Chủ tịch thành phố Đàm muốn gây khó dễ cho chúng ta, lần này xem cô ta nói thế nào.
Lý Tố Mai chần chừ một chút rồi thầm thì:
- Sợ cô ta nổi giận đó.
Bất kể ra sao, Đàm Hân cũng là cấp lãnh đạo, huyện Nhân Xuyên làm vậy sẽ khiến cô ta không vui, để một lãnh đạo sắp vào Ủy ban thường vụ thành phố biết chuyện, nhất là khi kẻ đó còn là người không quá suy tính. Lý Tố Mai nghĩ thế nào cũng thấy việc này hơi phiền toái.
Lưu Hoa Cường lại cười hì hì, song không nói gì.
Quan Ba đứng cạnh hừ một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Sợ cái gì! Cô ta không vui thì làm được gì. Khi nãy tôi đến tìm, chủ tịch thành phố Đàm cũng nói nếu lấy được vị trí tốt thì xem như chúng ta có bản lĩnh. Người ta đã nói thế rồi, chúng ta có gì phải sợ.
Trong bụng y vẫn ôm một cục tức, đường đường là Phó chủ tịch Huyện thường vụ, là cán bộ tạm thời mà tỉnh phái xuống, tuy cấp bậc hành chính không cao bằng Đàm Hân, nhưng Quan Ba cũng xem như là con trời rồi. Kết quả lại bị người ta mỉa mai chọc tức, nếu là ai khác cũng sẽ không có tâm trạng tốt. Bây giờ thấy Từ Quân Nhiên có thể khiến Đàm Hân kinh ngạc, trong lòng Quan Ba cực kỳ vui sướng, mặc kệ cô ta có vui hay không.
Khi họ bắt đầu hăng hái dọn đồ, có người đã nhanh miệng báo với Đàm Hân.
Đàm Hân đang ngồi nói chuyện với người khác, liền có người đến cạnh cô nhỏ tiếng nói:
- Chủ tịch thành phố Đàm, các đồng chí huyện Nhân Xuyên đang đổi vị trí khác.
- Đổi vị trí khác?
Đàm Hân nhướng mày, nhìn người đó hỏi:
- Sao lại như vậy?
Người đó cười bất đắc dĩ:
- Chủ tịch thành phố, tôi cũng không rõ nữa, chỉ thấy họ hình như đang dọn đồ ra sảnh trước, đó là chỗ trống đã đặc biệt dành riêng.
- Đúng là gây rối mà! Từ Quân Nhiên nghĩ mình là ai chứ!
Nghe xong báo cáo, sắc mặt Đàm Hân trở nên cực kỳ khó coi, liền đứng bật dậy đi đến đó. Cô biết rõ chỗ đó là do lãnh đạo của Sở Ngoại thương đích thân chỉ tên chừa lại cho người khác. Đã nói thẳng người ta chừa chỗ đó cho người có quan hệ, bây giờ huyện Nhân Xuyên tự tiện xông đến giành chỗ, nếu lớn chuyện thì thành phố Đan Giang còn mặt mũi gì nữa?
Khi Đàm Hân đến nơi, cô thấy các nhân viên huyện Nhân Xuyên đang hăng hái bố trí gian, thậm chí còn có vài cán bộ cấp phó huyện cũng xăn tay áo phụ giúp.
- Từ Quân Nhiên, các người đang làm gì vậy?
Đàm Hân bực bội quát lên với Từ Quân Nhiên đang cúi đầu to nhỏ với Quan Ba. Cô rất tức giận, việc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu thật sự làm lớn chuyện, mặc kệ Sở Ngoại thương và thành phố Đan Giang có tranh chấp gì, cô thân là lãnh đạo đứng đầu Đan Giang, chắc chắn sẽ bị phạt.
Từ Quân Nhiên nghe tiếng của Đàm Hân liền ngẩng đầu nhìn, hắn mỉm cười đến gần cô:
- Chào Chủ tịch thành phố Đàm, có chỉ thị gì sao?
Thái độ của hắn khá bình tĩnh, không hề thay đổi chỉ vì phát hiện Đàm Hân đang tức tối. Trong mắt Từ Quân Nhiên, người như Đàm Hân sẽ không thể phát triển tiền đồ. Khoan nói lòng dạ hẹp hòi, đã vậy còn là ếch ngồi đáy giếng, cơ bản không hề có khí chất và trình độ của một chính trị gia. Cô ta có thể đi đến bây giờ, e rằng phần lớn nguyên do là vì cô ta là nữ cán bộ, mà việc đề bạt nữ cán bộ hiện nay đang thịnh hành. Nếu không phải thế, chỉ với bản lĩnh của Đàm Hân, hắn thấy cô ta làm được trưởng làng thì đã may mắn lắm rồi.
Đàm Hân nhìn gương mặt tươi cười của Từ Quân Nhiên, cảm thấy tên này quá đáng ghét, liền lạnh lùng nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, các cậu đang làm gì vậy?
Từ Quân Nhiên mỉm cười, hất tay nói:
- Chủ tịch thành phố cũng đang thấy rồi đấy, chúng tôi đang bày gian hàng.
Đàm Hân kiên quyết nói:
- Đây là chỗ mà Sở Ngoại thương đã chừa riêng rồi mà, chẳng phải huyện Nhân Xuyên các cậu có chỗ rồi sao? Tại sao lại dọn qua đây?
Cô tức giận thật rồi, nếu xảy ra chuyện gì đó, phía trên khiển trách, cả cô cũng không thể ăn nói.
Từ Quân Nhiên lại cười, chỉ vào Chủ nhiệm Hà đứng cạnh:
- Đây là Chủ nhiệm Hà của Ủy ban tổ chức, anh ấy nói đây là chỗ dành riêng cho huyện Nhân Xuyên chúng tôi. Có đúng không, Chủ nhiệm Hà?
Câu sau hắn nói với Chủ nhiệm Hà đang tươi cười.
Chủ nhiệm Hà mỉm cười, gật đầu với Từ Quân Nhiên.
Đàm Hân nhíu mày, trầm giọng hỏi:
- Chủ nhiệm Hà, rốt cuộc chuyện này là sao?
Chủ nhiệm Hà nhìn Đàm Hân, thản nhiên buông một câu:
- Thì chính là chuyện cô đang thấy đó.
Chủ nhiệm Hà là người thông minh, có thể được chọn làm Chủ nhiệm Ủy ban tổ chức lần này, dĩ nhiên y cũng khá có năng lực trong tỉnh. Chỉ là một Phó chủ tịch thành phố mà thôi, trong mắt của y, nếu so với Từ Quân Nhiên mà cấp trên Thường Tiên của mình xem trọng, y cũng xem trọng hắn hơn. Quan trọng hơn, người ta là cán bộ tỉnh thành chứ không phải cán bộ thành phố Đan Giang, dĩ nhiên không sợ Đàm Hân.
Đàm Hân nghe y nói vậy liền ngạc nhiên hỏi:
- Chẳng phải các anh nói chừa chỗ này để dùng sao?
Chủ nhiệm Hà cười ha ha:
- Đương nhiên là để dùng, trước đó Sở trưởng chúng tôi nói phải để cho huyện Nhân Xuyên, có gì không?
Đến lúc này, Đàm Hân mà còn thấy khó hiểu thì đúng là đồ đầu đất rồi. Nhìn tới nhìn lui Chủ nhiệm Hà và Từ Quân Nhiên, Đàm Hân chợt vỡ lẽ, hiểu ngay mọi chuyện. Làm loạn cả buổi, cô mới là kẻ buồn cười nhất, Từ Quân Nhiên này đã lo liệu mọi việc trong tỉnh trước rồi.
Đúng lúc này, một đám người tiền hô hậu ủng đi từ ngoài vào, người dẫn đầu đang sải bước về phía này.
Chủ nhiệm Hà trông thấy liền rất ngạc nhiên, lên tiếng:
- Sở trưởng đến rồi!
Dứt lời, y bỏ mặc Đàm Hân qua một bên rồi tự đi đón.
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn, thấy Thường Tiên đã đến, biết ngay là đến gặp mình, cho nên hắn không tiến lên đón.
Đàm Hân lại không dám sơ suất, vội lên trước chủ động chào Thường Tiên:
- Hoan nghênh Sở trưởng Thường đến kiểm tra chỉ đạo công tác.
Thường Tiên cười tươi, bắt tay Đàm Hân một cách gượng gạo, nói vài câu rồi bỏ mặc cô. Sau đó đến trước mặt Từ Quân Nhiên, y bắt tay hắn rồi cười hỏi:
- Thế nào rồi? Chỗ anh chừa cho cậu tốt chứ?
Từ Quân Nhiên bật cười. Hắn biết Thường Tiên làm vậy là vì muốn kéo gần quan hệ giữa hai người, bằng không cũng không chạy đến đây gặp mình, thậm chí không thèm gọi bằng chức vụ mà lại xưng anh em. Mọi người không chỉ xem trọng hắn, mà quan trọng hơn chính là Phương Trung Nguyên sau lưng hắn.
- Cám ơn Sở Ngoại Thương đã ủng hộ cho huyện khó khăn, tôi thay mặt người dân huyện Nhân Xuyên cám ơn Sở trưởng Thường đã giúp đỡ.
Từ Quân Nhiên thành khẩn nói với Thường Tiên. Hắn nói rất thật lòng, lần này Thường Tiên chuẩn bị vị trí này rất khá, hắn rất hài lòng.
Thường Tiên cười nói:
- Các cậu là huyện nghèo, chính phủ tỉnh luôn yêu cầu chúng tôi giúp anh em nông dân nhiều hơn. Là người của Ủy ban tổ chức, tôi thấy giúp đỡ các đồng chí huyện nghèo là việc nên làm. Cậu không cần khách sáo, cần chúng tôi giúp đỡ cứ nói thẳng.
Rồi y quay sang nói với Chủ nhiệm Hà:
- Anh Hà, nhiệm vụ này giao cho anh đấy. Các đồng chí huyện Nhân Xuyên gặp khó khăn gì thì anh phải phụ trách giải quyết, nếu không xong có thể tìm tôi, nghe rõ chưa?
Chủ nhiệm Hà gật đầu, cười:
- Sở trưởng yên tâm, cứ giao hết cho tôi, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, khiến các đồng chí của khu vực khó khăn này hài lòng.
Đàm Hân đứng ở một bên, sắc mặt dần trở nên khó coi. Cô bất chợt có chút dự cảm, hình như lần này mình đã phạm sai lầm rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận