Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 612: Không thể đợi thêm.

Nghĩ tới nghĩ lui, Từ Quân Nhiên dứt khoát tạm đặt lại việc phát triển kinh tế, dù sao đây cũng không phải vấn đề một lần là xong được.
Liếc nhìn Lâm Văn, Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói:
- Việc phát triển kinh tế, sau này chính là trách nhiệm của Chủ tịch huyện anh. Đúng rồi, còn chưa đầy 2 tháng nữa sẽ tới hội nghị hội đồng nhân dân. Hai tháng này tôi thấy Chủ tịch huyện anh trước tiên hãy đi một vòng các xã trấn, làm quen tình hình, trước tiên làm tốt việc bầu cử, những việc khác để sau rồi tính. Phát triển kinh tế không phải vấn đề một sớm một chiều có thể làm tốt, cũng không phải việc chỉ dựa vào việc vỗ đầu là xong.
Lâm Văn cẩn thận gật đầu. Lời của Từ Quân Nhiên khiến ông ta thấy rất đồng cảm. Ở thành phố, chính vì ông ta không thể thông qua bầu cử, mới phải tới Mạch Thành. Lần này ở huyện Phú Lạc, Lâm Văn không muốn lại đi vào vết xe đổ. Bất luận như thế nào đều phải thông qua bầu cử hội đồng nhân dân mới được.
Hai người đang nói chuyện, phó Chủ tịch huyện mới nhậm chức Điền Hồ gõ cửa đi vào. Thấy Từ Quân Nhiên cũng ở đó thì hơi ngây ra, rồi cười nói:
- Bí thư, ngài cũng ở đây. Vừa rồi tôi còn nhìn thấy Chủ nhiệm Hoàng đang dẫn người tới quét dọn văn phòng.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
- Ừ, chẳng phải tôi đã mau chóng tới chỗ Chủ tịch Lâm tránh nạn sao. Đúng rồi, lão Điền, sắp tới cậu bớt chút thời gian đi một vòng cùng Chủ tịch Lâm. Cậu quen thuộc nơi này, dẫn Chủ tịch huyện đi làm quen với cấp dưới.
Đó là những lời nói thật. Mặc dù lúc tới nhậm chức, không ít cán bộ trong huyện đã nhìn thấy Lâm Văn. Nhưng đối với ông chủ tịch Lâm Văn này, lãnh đạo dưới xã trấn, ngoài nhân vật số một Đảng chính quyền của các huyện trấn, đa phần đều nghe tên không thấy người. Điều này không thích hợp lắm đối với việc khai triển công tác. Mục đích của Từ Quân Nhiên rất đơn giản, chính là để Điền Hồ dẫn Lâm Văn đi xuống dưới một vòng, để mọi người làm quen với nhân vật số một chính quyền huyện, tiện cho việc Lâm Văn triển khai công tác sau này.
- Vâng, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Điền Hồ cười ha ha gật đầu đồng ý. Anh ta là tâm phúc của Từ Quân Nhiên, đương nhiên hiểu ý của Bí thư.
Từ Quân Nhiên gật đầu nói tiếp:
- Mấy ngày tới hai người dùng xe jeep, đi lại mấy chuyến, xã trấn nào cũng phải tới làm quen.
Mặc dù người được bầu cử là Lâm Văn, nhưng nếu Chủ tịch huyện này không được chọn, Từ Quân Nhiên cũng phải chịu ảnh hưởng. Điều này chứng tỏ năng lực quản lý tình hình toàn huyện của Bí thư Huyện ủy này không đủ, cho nên Từ Quân Nhiên cũng không dám tùy tiện.
Lúc này Hoàng Hải gõ cửa đi vào nói:
- Bí thư Từ, phòng làm việc của ngài đã được bố trí lại, ngài có cần đích thân xem lại không? Có gì không hài lòng, chúng tôi lập tức sửa lại.
Từ Quân Nhiên gật đầu, đứng lên nói:
- Vậy được, tôi qua nhìn một chút.
Nói xong, hắn cười nói với Lâm Văn:
- Đúng rồi, Chủ tịch Lâm nếu thấy văn phòng chỗ nào cần bổ sung, thì cứ bảo lão Hoàng làm. Những việc như vậy vốn là trách nhiệm của văn phòng Huyện ủy.
Lâm Văn cười lắc đầu nói:
- không có gì, cảm ơn Bí thư quan tâm. Văn phòng tôi khá ổn rồi.
văn phòng này trước kia Từ Quân Nhiên từng dùng. Sau đó Lâm Văn trực tiếp chuyển vào, cũng chưa thay đổi cải tạo gì.
Đi theo Hoàng Hải tới văn phòng bí thư của mình, Từ Quân Nhiên nhìn thấy hai nhân viên đang lau bàn trong văn phòng. Thấy Từ Quân Nhiên và Hoàng Hải đi vào, hai người vội vàng dừng lại hơi khom người chào Từ Quân Nhiên.
- Bí thư Từ, xin chào.
- Bí thư Từ, ngài tới rồi.
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu, cười cười, quan sát khắp lượt bố trí trong phòng, phát hiện quét dọn rất sạch, gật đầu tỏ ý hài lòng. Bảo họ chuyển bàn làm việc tới cạnh cửa sổ, như vậy sẽ sáng sủa hơn nhiều.
- Bí thư Từ, ngài xem còn chỗ nào chưa vừa ý không?
Hoàng Hải rất cung kính hỏi. Từ sau khi Từ Quân Nhiên làm Bí thư Huyện ủy, thái độ của anh ta đối với Từ Quân Nhiên càng thêm cung kính. Không có chút thái độ nào kiểu vì mình là tâm phúc của Từ Quân Nhiên mà kiêu căng ra vẻ. Điểm này là điểm khiến Từ Quân Nhiên hài lòng nhất về anh ta. Một người có thể đắc chí mà không làm ảnh hưởng tới hình ảnh, đó mới là phẩm chất khó có được nhất.
Nghe xong câu hỏi của Hoàng Hải, Từ Quân Nhiên khẽ vuốt cằm:
- Như vậy cũng khá ổn. Tôi tới để làm việc chứ không phải để hưởng thụ. Lão Hoàng, lần này cậu vào ủy ban thường vụ Huyện ủy, cũng không cần phải chịu áp lực tâm lý. Nói thật lòng, người có thể dùng được mà tôi có không nhiều. Người đồng chí như cậu tôi hiểu khá rõ, năng lực và tố chất các mặt đều có không gian phát triển rất rộng lớn. cố gắng nỗ lực, nắm chắc công tác của văn phòng Huyện ủy, đừng khiến tôi thất vọng.
Hoàng Hải cảm kích gật đầu nói:
- Bí thư Từ, tôi nhất định không phụ lòng kì vọng của ngài.
Từ Quân Nhiên cười cười, gật đầu nói:
- Cậu đi làm việc đi, cố gắng nhanh chóng nắm chắc công tác của văn phòng Huyện ủy.
Sau đó, Từ Quân Nhiên bắt đầu đọc tài liệu liên quan, là nhân vật số một Bí thư Huyện ủy, công tác có chút khác biệt so với Chủ tịch huyện, góc độ suy xét vấn đề phải rộng hơn nhiều. Hiện tại bản thân là nhân vật số một, Từ Quân Nhiên quyết định bắt đầu chuẩn bị các hạng mục công tác liên quan tới vấn đề công khai thủ tục hành chính. Đợi sau khi kết thúc đại hội đại biểu nhân dân, sẽ chính thức bắt đầu áp dụng.
Có tiếng gõ cửa, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn, là Trưởng ban tổ chức Trần Văn Cử đứng ở cửa. Ông ta cung kính nói:
- Bí thư Từ, tôi tới báo cáo công tác.
- Vào đi.
Từ Quân Nhiên gật đầu nói. Trần Văn Cử này đúng là người thông minh. Trong số những thường vụ Huyện ủy huyện Phú Lạc, ông ta là người chọn dựa vào mình sớm nhất. Mặc dù là Trưởng ban tổ chức, hiện tại ngoài việc đi theo Bí thư Huyện ủy Từ Quân Nhiên ra, anh ta cũng không còn nhiều sự lựa chọn khác. Nhưng thái độ này khiến hắn rất hài lòng.
Trần Văn Cử ngồi ở chỗ Từ Quân Nhiên nửa tiếng. Sau khi ra ngoài, phó Chủ tịch huyện thường vụ Đổng Hoa lại vào báo cáo công tác một lúc. Sau đó Trưởng ban tuyên truyền Cố Hồng Hà cũng tới, lúc sắp hết giờ, ngay cả Chủ nhiệm Ủy ban kỉ luật Sở Chính Thiên cũng tươi cười tới báo cáo công tác. Từ Quân Nhiên rất thận trọng với người như ông ta. Tuy nhiên hiện tại là đồng nghiệp, cho nên bề ngoài cũng không thể hiện ra, không phản ứng gì ngồi nghe ông ta báo cáo công tác một lúc, xã giao nói vài câu về cách nghĩ của mình, rồi để ông ta ra về.
- Haiz, lãng phí cả buổi sáng.
Từ Quân Nhiên thở dài đứng lên. Thật ra những người này cũng không có công tác gì cần phải báo cáo, chỉ là tới thể hiện thái độ lòng trung thành. Nhưng thân ở quan trường, không làm như vậy không được. Nếu không lãnh đạo sẽ không vui, lãnh đạo khó chịu, sau này còn tiến bộ thế nào được?
Thời gian tiếp theo, Từ Quân Nhiên bộn bề công việc. Mặc dù Bí thư Huyện ủy nhìn có vẻ không có nhiều việc như Chủ tịch huyện, nhưng do thay đổi vai trò, hiện tại Từ Quân Nhiên lại bắt đầu suy nghĩ tình hình phát triển của huyện Phú Lạc từ góc độ mới. Việc này không phải một sớm một chiều có thể nghĩ ra được, theo như cách tư duy của Từ Quân Nhiên, công tác chủ yếu hiện tại có hai điểm. Một là phát triển kinh tế, điểm này chủ yếu dựa vào chính quyền huyện đi đầu là Lâm Văn. Thứ hai là đẩy mạnh lãnh đạo Đảng, làm tốt công tác công khai thủ tục hành chính, đây là cách tư duy mới. Chuyện này Từ Quân Nhiên hạ quyết tâm phải làm, trước kia vì không phải là nhân vật số một, còn có chỗ kiêng dè, hiện tại khác rồi.
Đắn đo suy nghĩ chuyện này mấy ngày, cuối cùng Từ Quân Nhiên vẫn quyết định gọi Hoàng Hải tới phòng làm việc, hỏi Hoàng Hải:
- Quy tắc chi tiết của việc công khai thủ tục hành chính cậu chuẩn bị đến đâu rồi?
Bởi vì phải tận lực làm công tác tiếp cận cơ sở, cho nên Từ Quân Nhiên cho anh ta thêm mấy ngày, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đùa, một chút sai sót cũng không được có.
Đương nhiên Hoàng Hải biết rõ Từ Quân Nhiên rất xem trọng việc này, nhìn thoáng qua sắc mặt Từ Quân Nhiên, thận trọng nói:
- Bí thư Từ, tôi đang định báo cáo việc này với ngài. Tôi định bắt đầu khai triển chuyện này ở xã Trường Thanh. Trước tiên gọi cán bộ trong xã tới họp, sau đó tìm một vài đại biểu quần chúng tới, mọi người nghiên cứu chuyện này, để nhân dân có sự chuẩn bị về tâm lý.
Chần chừ một lúc, Hoàng Hải tiếp tục nói:
- Tuy nhiên nếu như vậy, chỉ e sẽ tốn kém một khoản không nhỏ.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, hắn biết rõ Hoàng Hải lo lắng chuyện này rút cục có nên để tài chính xã Trường Thanh chi trả hay để tài chính huyện chi trả, cười nói với Hoàng Hải:
- Chuyện này cậu nắm chắc xử lý, về mặt chi phí, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc. Tôi đã có lời với bên tập đoàn Chính Đạt rồi, họ đồng ý tài trợ cho tài chính huyện ta 100 ngàn.
Hoàng Hải cầm sổ tay run lên, biểu hiện khiếp sợ trên mặt còn sống động hơn cả ngôn ngữ. Anh ta thật không ngờ, một cú điện thoại của Bí thư đã có thể kéo về được khoản tài trợ một trăm ngàn. Đây không phải số tiền nhỏ, thảo nào người ta không cuống lên. Ghi lại lời Từ Quân Nhiên nói, Hoàng Hải lại hỏi:
- Bí thư Từ, mời ngài tham gia buổi tọa đàm luôn. Như vậy sẽ tăng sức thuyết phục, dù sao ngài cũng rất có uy vọng ở xã Trường Thanh.
- Được, cậu sắp xếp xong rồi thông báo cho tôi là được, tới lúc đó mời cả Chủ tịch Lâm tham gia cùng.
Từ Quân Nhiên nghĩ một lúc rồi nói. Chuyện này còn phải cần Lâm Văn tham gia, nhân vật số một Đảng chính quyền cùng làm việc này, khiến người ta có cảm giác coi trọng hơn hẳn, sức ảnh hưởng cũng lớn hơn một chút.
Buổi chiều, sau khi Lâm Văn và Điền Hồ xuống cơ sở điều tra nghiên cứu quay về, Từ Quân Nhiên liền mời ông ta tới văn phòng mình, bàn bạc chuyện tư tưởng công khai công vụ với ông ta một chút. Cuối cùng Từ Quân Nhiên nói:
- Chủ tịch, chuyện này tôi đã báo cáo với Bí thư Trần, ông ấy cũng ủng hộ, tôi muốn sớm chuẩn bị, sớm bắt đầu. Hai ngày tới để lão hoàng sắp xếp buổi tọa đàm, tới lúc đó chúng ta cùng tham gia.
Lâm Văn rất ngạc nhiên về tin tức này. Ông ta biết rõ, đây là một chuyện lớn. Nếu làm tốt, có thể hình thành một mô thức, mở rộng ra các nơi. Đây sẽ là một thành tích chính trị cực lớn. vì thế ông ta vui vẻ luôn miệng đồng ý, cười nói:
- Bí thư Từ, tôi chính là lính của ngài, ngài nói làm gì thì làm thế đi.
Từ Quân Nhiên rất hài lòng về thái độ của ông ta. Sự sắp xếp của Thành ủy lần này đúng là rất chuẩn. Nếu đổi là một Chủ tịch huyện khác tới, chỉ e sẽ không dễ nói chuyện như vậy, cả ngày tranh giành lợi ích, thì còn làm việc kiểu gì. Từ Quân Nhiên không kìm được cảm thán nói:
- Chủ tịch Lâm, hi vọng sau này chúng ta cùng dắt nhau tiến lên, mở ra ngày mai tươi đẹp cho huyện Phú Lạc.
Lâm Văn trong lòng xúc động, đứng lên giơ tay về phía Từ Quân Nhiên:
- Bí thư, Lâm Văn tôi cũng không phải kẻ ngốc không hiểu chuyện. Mấy ngày nay để đồng chí Điền Hồ dẫn tôi đi rất nhiều nơi trong huyện, tôi cảm nhận sâu sắc huyện Phú Lạc muốn phát triển, chắc chắn không thể đi con đường trước đây. Giống như ngài nói, chúng ta phải xây dựng kinh tế, về mặt này ngài là chuyên gia. Sau này có sai bảo gì Bí thư một câu, Lâm Văn tôi nếu ăn bớt nói điêu, tôi không phải là một cán bộ chuẩn mực nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận