Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 366: Lôi Đình mưa móc đều là quân ân.

Phần lớn các cán bộ trên quan trường đều nuôi hi vọng có nhiều cơ hội nói chuyện với lãnh đạo, nhất là những lãnh đạo đứng đầu. Lý do đơn giản bởi vì có nói chuyện mới có tiếp xúc , có tiếp xúc mới có trao đổi, có trao đổi mới có nịnh nọt, có nịnh nọt mới có hi vọng
Xét cho cùng thì nếu đã dấn thân vào chốn quan trường, cách nhanh nhất chính là tạo cho lãnh đạo một ấn tượng tốt.
Báo cáo của Từ Quân Nhiên kết thúc khá nhanh. Chu Trạch Thành ở bên cạnh bổ sung. Đến khi Từ Quân Nhiên lấy tập tài liệu đưa cho Tề Tam Thái, khuôn mặt y trông như một quả bom sắp nổ. Từ đầu tới cuối, y ngồi im nghe Từ Quân Nhiên nói mà không bình luận thêm một câu nào. Giờ cũng vậy, y yên lặng đón lấy tập tài liệu dầy cộp, chân mày nhíu chặt lại.
- Bí thư, trên đó đã có ghi chép rất rõ ràng số liệu thực tế tài chính ba năm gần đây của thôn Hậu Truân. Theo số liệu ghi chép ở đây, khoản thu của thôn Hậu Truân ba năm nay kém gần hai mươi ngàn so với báo cáo trên sổ sách giấy tờ.
Những lời này của Từ Quân Nhiên chẳng khác gì búa tạ nện vào người Tề Tam Thái. Trong huyện Đông Bắc vào những năm tám mươi đột nhiên lại xuất hiện vụ tham ô hơn hai mươi ngàn thế này thì quả thật là một việc tày trời. Chuyện này không xử lý ổn thỏa thì cả Tề Tam Thái cũng tiêu đời. Dù sao giờ những vụ án tham ô như thế này tuy đôi khi cũng có nhưng nếu là một vụ án nghiêm trọng như vậy thì đây là lần đầu tiên xuất hiện ở huyện Phú Lạc. Tề Tam Thái dám khẳng định, chỉ một mình An Duy Minh thôi cũng đủ để liên lụy tới các cán bộ khác rồi.
- Đồng chí Tiểu Từ, chỗ tài liệu này có nguồn gốc rõ ràng không?
Tề Tam Thái im lặng một lúc lâu mới chậm rãi cất giọng hỏi Từ Quân Nhiên. Đừng nói thứ khác, nguồn gốc bộ hồ sơ này rất quan trọng. Nếu đây là bộ hồ sơ giả thì sẽ trở thành vũ khí tấn công ngược trở lại.
Việc đã như vậy, điều Tề Tam Thái quan tâm lại là làm thế nào để hoàn thành vụ án.
Dù sao thôn Trường Thanh cũng không nằm trong phạm vi ảnh hưởng của y. Tuy nói Vương Tường Lâm thi thoảng vẫn đến tìm y báo cáo, nhưng đó chỉ là vì hắn ta bị Mã Tụ Bảo chèn ép quá nên muốn dựa vào thế lực của một bí thư huyện ủy như y hòng chống lưng. Còn thực bụng mà nói thì y không cảm thấy vị trưởng thôn họ Vương kia là tâm phúc của mình.
Dù mới nhìn vào thì quan hệ của Vương Trường Lâm và Vương Tường Lâm không thân thiết cho lắm, nhưng dù sao họ cũng có quan hệ máu mủ với nhau. Người xưa đã nói rồi, máu mủ ruột rà, môi hở răng lạnh, trong thời khắc như thế này y tự thấy mình không nên quá tin tưởng Vương Tường Lâm cũng không nên để ý tới việc lần này hắn ta có bị liên lụy hay không.
Điều quan trọng nhất bây giờ là tính xác thực của đống sổ sách này. Nếu đúng là thật thì chứng tỏ thôn Trường Thanh có phần tử hủ bại cần y phải nghiêm trị. Làm vậy mới khỏi mất mặt với Chu Trạch Thành, dù sao Chu Trạch Thành tìm mình phản ứng vấn đề này thì cũng sẽ tìm lãnh đạo thành ủy cấp cao hơn để báo cáo. Đến lúc đó y không chỉ mất quyền chủ động mà thậm chí còn để mất điểm trước mặt lãnh đạo.
Đợt trước Tề Tam Thái đi họp trên thành ủy đã nhấn mạnh yêu cầu các cấp chính phủ thúc tiến việc cải cách mở cửa. Ngoài ra còn yêu cầu các đơn vị phải nghiêm túc tìm ra các phần tử hủ bại trong quá trình cải cách, kiên quyết vạch lá tìm sâu. Lúc đó Tề Tam Thái cũng không để ý lắm đến chuyện này. Giờ xem ra huyện Phúc Lạc quả thật có kẻ dám coi trời bằng vung rồi.
Cứ làm quan lâu tự nhiên lời nói hay thái độ cũng tỏ rõ phong thái của người làm quan. Từ Quân Nhiên có thể nhận thấy Tề Tam Thái giờ đang rất quan tâm tới vụ án này.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nói với Tề Tam Thái:
- Đồng chí ghi chép chỗ sổ sách hồ sơ này cũng bất đắc dĩ phải tham gia vào việc đó vì bị bọn An Duy Minh ép. Nhưng mà đồng chí đó đều cẩn thận và âm thầm ghi lại con số rút ra. Lần này quả thực An Duy Minh làm quá đáng quá, rút cả một khoản bằng con số của nửa năm nay, thế nên đồng chí đó mới đưa sổ sách giấy tờ cho tôi, hi vọng có thể phản ánh lên huyện để giải quyết.
Dừng một chút, Từ Quân Nhiên lại tiếp:
- Tôi đã từng nghĩ đến việc phản ánh trước với lãnh đạo xã, có điều bọn họ dường như hơi chần chừ, nói còn chưa hết nhưng ý tứ cũng đã rất rõ ràng. Xem ra lãnh đạo xã Trường Thanh cũng đã liên lụy vào vụ này, nếu không sẽ không để xảy ra tình trạng này.
Tề Tam Thái im lặng. Y hiểu Từ Quân Nhiên muốn nói gì. Có điều trong tình huống này, y không thể nói rõ quan điểm của mình trước mặt hắn được.
- Đồng chí Tiểu Từ, cậu cứ ra ngoài một chút. Tôi có việc muốn nói với bí thư Chu.
Sau một hồi im lặng, Tề Tam Thái nói với Từ Quân Nhiên, bảo hắn ra ngoài trước.
Từ Quân Nhiên biết y muốn thương lượng về giải pháp với Chu Trạch Thành. Dù sao chuyện này cũng không cũng không còn là chuyện nhỏ. Chỉ cần lộ ra ngoài thì ảnh hưởng sẽ rất lớn. Điều quan trọng nhất là nếu muốn điều tra rõ ràng triệt để việc này thì không thể chỉ dựa vào một mình lực lượng của huyện ủy.
Từ Quân Nhiên đứng dậy, gật đầu với Chu Trạch Thành và Tề Tam Thái rồi đi ra khỏi phòng làm việc.
Lúc này không cần hắn phải ở lại bàn mưu tính kế giúp. Giờ là thời đại nào, chẳng vị lãnh đạo nào lại thích cấp dưới của mình thông minh quá. Những cấp dưới có tư tưởng và quan điểm riêng chắc chắn sẽ nhận được lời khen của lãnh đạo. Tuy nhiên, đó chỉ là hình thức, còn thực tế thì ai chẳng sợ mình sẽ biến thành Dương Tu thứ hai chứ? Phải ý thức được rằng tuy các lãnh đạo cứ luôn mồm nói rằng họ thích mọi người có năng lực độc lập suy nghĩ, phải có ý thức tư tưởng mới, phải có tinh thần cầu tiến thức thời, nhưng tốt nhất bạn đừng nên cho đó là thật. Họ có cho bạn vượt qua họ không? Họ có cho rằng bạn mạnh hơn họ không? Họ có thể chấp nhận chuyện bạn giỏi hơn, tuyệt hơn họ không? Thế nên, dù bạn có trình độ mà người ta không có trình độ thì cũng phải nghe theo người ta. Bạn có bản lĩnh mà người ta không có thì cũng phải nghe theo người ta. Lý do rất đơn giản bởi vì lãnh đạo bạn không dựa vào năng lực mà dựa vào quyền lực. Quyền lực bao giờ cũng to hơn năng lực, là chúa tể của năng lực, thậm chí có thể bóp chết hoặc hủy diệt năng lực.
Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là năng lực không quan trọng. Chỉ có điều năng lực thực sự thì phải có tiền đề là bảo vệ mình trước đã. Đầu tiên phải để lãnh đạo tiếp nhận ý kiến của mình, thấy được cái tốt của nó, cùng tiến bộ thì mới thực sự có năng lực, mới được lãnh đạo yêu quý.
Từ Quân Nhiên chờ ở cửa phòng khoảng nửa tiếng đồng hồ. Trong thời gian đợi thi thoảng hắn tán gẫu cùng thư ký Tiểu Vương của Tề Tam Thái. Lúc này hắn mới biết Tiểu Vương là sinh viên vừa được phân tới đây làm việc. Anh chàng tốt nghiệp bên đại học sư phạm tỉnh Tùng Hợp. Nghe nói Từ Quân Nhiên tốt nghệp khoa tiếng Trung trường đại học Kinh Hoa, thái độ của Tiểu Vương trở nên kính trọng hơn hẳn. Hai người nói chuyện một lúc về chủ đề văn học đang thịnh hành. Đang khi nói chuyện, đột nhiên cửa văn phòng đẩy ra, hai người Tề Tam Thái và Chu Trạch Thành dáng vẻ nghiêm túc từ trong đi ra.
- Bí thư Tề, tôi thấy cứ làm theo như lời anh là được.
Chu Trạch Thành nói với Tề Tam Thái, ngữ điệu rất nghiêm túc.
Tề Tam Thái gật đầu nói:
- Việc này trước hết không nên nóng vội. Chủ yếu là phải giải quyết chuyện trước mắt đã.
Nói xong, ông ta nói với Tiểu Vương:
- Tiểu Vương, thông báo các thành viên thường trực đang ở nhà đến họp thường vụ ngay.
Tiểu Vương không dám chậm trễ, nhanh chóng đi thông báo cho các ủy viên thường trực của thường vụ huyện ủy. Tề Tam Thái bấy giờ mới quay lại nói với Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Tiểu Từ, tin tức đồng chí đưa rất quan trọng. Đối với các phần tử hủ bại, chúng ta phải cương quyết không được nương tay. Giờ đồng chí cứ chờ ở ủy bạn huyện một chút. Sau khi chúng tôi họp thường vụ xong thì đồng chí sẽ cùng tổ điều tra về đó.
Sự việc phát triển như vậy khiến Từ Quân Nhiên trợn mắt há miệng không nói được câu nào. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ rằng Tề Tam Thái lại quyết đoán vậy. Giờ y đã triệu tập họp thường vụ rồi, ngay cả trình tự bí thư làm việc cũng được bỏ qua rồi, chẳng nhẽ y không sợ trong thường vụ có người cấu kết với Mã Tụ Bảo ư?
Đương nhiên, đó chỉ là những điều thắc mắc trong lòng Từ Quân Nhiên. Hắn chẳng đời nào nói vậy với Tề Tam Thái và Chu Trạch Thành. Tuy bây giờ mọi người đều hô hào nói thẳng nói thật, nhưng nhìn lại lịch sử năm ngàn năm của Trung Hoa, thì gương những người nói thật đều có chung một kết cục không ra gì. Ví dụ rõ ràng cụ thể nhất chính là cuộc chiến cánh tả năm đó. Chẳng phải đầu tiên để cho mọi người được nói hết mình, nhẩy hết sức rồi nhốt cả đám vào chuồng bò cải tạo đó sao.
Rất nhiều người làm quan đều không có thói quen nói thật, mà chỉ thích nói dối. Nguyên nhân rất đơn giản là làm quan càng lâu thì chức vụ càng lớn, càng ham hư vinh. Các lãnh đạo lớn tại sao không nói thật? Đó đều là bởi vì môi trường của họ yêu cầu họ như vậy. Các cán bộ cơ quan không nói thật, trên nguyên tắc thì đó đều do thời thế quy định.
Tề Tam Thái quay người vào trong văn phòng gọi điện thoại. Chu Trạch Thành lôi Từ Quân Nhiên sang một bên, nói lại kết quả y vừa bàn bạc với Tề Tam Thái.
So với một Từ Quân Nhiên vừa chân ướt chân ráo đến đây, bọn Chu Trạch Thành và Tề Tam Thái đã làm việc ở cái huyện Phúc Lạc này hơn chục năm nay. Những điều bọn họ cần suy tính chắc chắn phải nhiều hơn. Họ cũng rất rõ một điều nếu việc Từ Quân Nhiên báo cáo là sự thật thì tình hình của xã Trường Thanh hiện giờ rất phức tạp. Chỉ nói tới chuyện chứng từ sổ sách làm thế nào qua mặt được sự kiểm tra của chính quyền xã cũng đã nói rõ trong đảng ủy xã chắc chắn tồn tại một mạng lưới bảo vệ, bao che cho bọn An Duy Minh.
Muốn làm rõ sự việc này thì phải lôi được cái ô này ra đã.
- Chuyện lần này, tôi và bí thư Cố dẫn đầu đoàn đi. Đến lúc đó cậu cứ theo chúng tôi là được.
Chu Trạch Thành nói rất nghiêm túc với Từ Quân Nhiên. Dừng một lát, y nhìn sang Từ Quân Nhiên như có suy nghĩ gì đó rồi tiếp:
- Tôi biết cậu nghi ngờ việc khai thác mỏ than. Có điều, tiểu Từ, tôi khuyên cậu một câu. Dục tốc bất đạt, muốn tóm được con cá to thì phải từ từ tháo nước trong hồ ra hết đã, nếu không không vây được cá.
Nghe y nói vậy, Từ Quân Nhiên vốn không muốn nói tới chuyện trộm cắp ở mỏ than cũng giật mình ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Chu Trạch Thành cũng đã hơi khác. Hắn hoàn toàn không thể ngờ rằng suy nghĩ được che giấu rất kỹ của mình cũng bị Chu Trạch Thành nhìn thấy.
- Vị bộ trưởng Chu này xem ra cũng không phải là ngọn đèn đã cạn dầu đâu.
Từ Quân Nhiên vừa gật đầu vừa thầm cảm khái trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận