Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 339: Khuyên giải.

- Người như Tạ Vĩnh Cường, đáng để kết bạn.
Quay về thư phòng, Tào Tuấn Minh ngồi xuống sô pha, đốt một điếu thuốc, nhả khói thuốc nói với Từ Quân Nhiên.
Hôm nay anh ta với Từ Quân Nhiên và Tạ Vĩnh Cường đến đây, hiển nhiên là có ý muốn tạo mối liên hệ, hơn nữa thời gian sắp tới anh ta cũng phải rời khỏi thủ đô, một mình Từ Quân Nhiên ở trường đảng Trung ương, cũng cần có người giúp đỡ trong thời khắc quan trọng.
Từ Quân Nhiên đương nhiên hiểu nỗi khổ của Tào Tuấn Minh, gật đầu:
- Anh cứ yên tâm, trong thời gian một năm, tôi sẽ qua lại với anh Tạ nhiều hơn.
Nhìn Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Minh nghiêm túc nói:
- Chuyện lần này, cậu làm hơi lỗ mãng, bây giờ tuy có ông lão với bộ trưởng cấp cao đè lại, Hoàng gia không dám làm gì cậu, nhưng lại âm thầm, sau này cậu phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Chuyện chính trị lúc nào cũng tràn đầy sự dơ bẩn, sa đọa khiến người khác cảm khái, không một ai dám bảo đảm, đối thủ chính trị của mình sẽ không làm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn, Tào Tuấn Minh nói như vậy, cũng là hy vọng Từ Quân Nhiên có thể hiểu được, may mắn không phải lúc nào cũng đứng về phía mình.
Thái độ Từ Quân Nhiên rất nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Đại ca, tôi hiểu ý của anh, lần này, nếu không phải Hoàng Tử Tề ép người quá đáng, tôi cũng sẽ không làm đến bước đường này, tôi nghĩ kỹ rồi, sau khi học tập ở trường đảng một năm, tôi sẽ làm theo sự sắp xếp của tổ chức, xuống cơ sở rèn luyện, tạo sự nghiệp.
Thấy thái độ như vậy của Từ Quân Nhiên, Tào Tuấn Minh lúc này mới yên tâm, bài báo lần này của Từ Quân Nhiên, ảnh hưởng đến trận sóng gió cấp cao thực sự, tuy vấn đề phản ứng thực sự tồn tại, cũng đồng nghĩa với việc giúp cấp trên quét sạch tại trị Giang Nam từ một mức độ nào đó, nhưng hành động này, cũng làm cho Từ Quân Nhiên bị người khác tiện tay đẩy chuyện cậy tài khinh người lên mình, nhãn hiệu không bị gò bó, bó buộc. nói một cách khiêm tốn, nếu không phải trước đây Từ Quân Nhiên được bộ trưởng cấp cao tán dương, lại được Tôn lão và Tào lão người có công lao cao ngất, lãnh đạo có địa vị cao trong đảng che chở, không chừng bọn họ cũng sẽ bị trả thù.
Nghĩ tới đây, Tào Tuấn Minh nhịn không được nói với Từ Quân Nhiên:
- Đúng rồi, Chủ tịch Tôn sắp quay về Giang Nam rồi, cậu rảnh thì nên đi thăm ông ấy.
Thái độ Từ Quân Nhiên cứng đờ. Sắc mặt có chút ảm đảm, nhưng không nói chuyện.
Trong chuyện lần này, Tôn gia có thể nói thể hiện phản ứng ngoài ý muốn của người khác, không những Tôn lão gia đích thân bày tỏ thái độ ủng hộ Tào lão, thậm chí Tôn Chấn An nhân vật số một của chính phủ tỉnh Giang Nam, cũng giống như khi Chu Đức Lượng bị giới miễn nói chuyện, quả quyết tiến hành ủng hộ, chẳng những không che giấu, ngược lại còn trực tiếp thực hiện.
Cho dù nói như thế nào, đó cũng là nhà mẹ đẻ của mẹ, Từ Quân Nhiên nhất thời không biết nói như thế nào với Tào Tuấn Minh.
Tào Tuấn Minh nhìn Từ Quân Nhiên, từ từ nói:
- Tôi biết trong lòng cậu có mâu thuẫn rất nhiều với Tôn gia, nhưng cho dù nói như thế nào, dưới góc độ của mẹ cậu, cậu cũng không nên cứng quá với Tôn gia, tuy chúng ta không cần đến ánh hào quang của Tôn gia, nhưng tối thiểu, cũng không nên xem là kẻ thù, ngay cả khi cha mẹ cậu còn trên đời, tôi tin rằng bọn họ cũng không hy vọng nhìn thấy tình trạng như bây giờ.
Với tư cách là những người đồng ý tin tưởng và có thể nghe lọt ý kiến cũa Từ Quân Nhiên, Tào Quân Nhiên cảm thấy, mình có nghĩa vụ này, nhắc nhở Từ Quân Nhiên.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên không ngừng thay đổi, thật lâu sau đó cũng không lên tiếng.
Bình tĩnh xem xét, hắn với Tôn gia không có cảm tình gì, trong suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, Tôn gia là Tôn gia, mình là mình.
Chỉ có điều, giống như lời Tào Tuấn Minh nói, tuy người Tôn gia khiến cho hắn chán ghét, nhưng cũng có người tốt, cho dù như thế nào, tóm lại vẫn còn sự tồn tại của trưởng bối Tôn Chấn Bang và Tôn Chấn An xem mình như người thân, cho dù là Tôn lão gia, trong chuyện lần này, ngoài ý muốn đứng về phe mình.
Từ Quân Nhiên hiểu, giống như một gia tộc bình thường vậy, trong nội bộ Tôn gia cũng có người tốt người xấu, chẳng qua trong gia tộc này, nhiều khi tình thân bị lợi ích che mất, giống như hôm hắn vào Tôn gia, nguyên nhân vợ chồng Tôn Chấn Khôn nhìn hắn với ánh mắt căm thù, nói trắng ra chính là sợ hắn giành mất phần vinh quang của con trai họ Tôn Vũ Hàng.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên không hề để ý đến chuyện này, thứ khác với bọn họ là, trong lòng Từ Quân Nhiên, hắn không hy vọng dựa vào thế lực Tôn gia để đạt được một vị trí nào đó.
Trên thực tế, từ một khoa viên bình thường thăng chức lên một công vụ viên giống như Lưu Chí Quân trong quan cấp tỉnh bộ đã là quý hiếm lắm rồi, phải trải qua phó khoa, trưởng khoa, phó phòng, trưởng phòng, phó sở, sở trưởng, Phó bộ, trưởng bộ, tám cấp bậc. Theo như dự định, từ một khoa viên bình thường trở thành một quan chức cấp trưởng sở, phải mất khoảng 25 năm. Nếu như một người ở tuổi 35 thăng lên cấp trưởng phòng, 45 lên cấp sở trưởng, vậy con đường phía trước của người này rất có khả năng sẽ ngừng lại tại đó.
Huống hồ là theo nguyên tắc thông thường, từ một khoa viên lên cấp phó khoa ít nhất mất 3 năm, muốn lên trưởng khoa còn phải mất thêm 3 năm nữa. Ngoại trừ sinh viên tốt nghiệp trường danh tiếng như Từ Quân Nhiên, nhận được sự coi trọng ban đầu của Dương duy Thiên và Nghiêm Vọng Tung, nhảy lên vị trí phó khoa. Nếu không theo như quy tắc thông thường, cán bộ khoa cấp cả nước có 900000 người, từ trong bộ môn tổ chức chọn ra 40000 người làm hậu bị cán bộ huyện sở, tỉ lệ thăng chức ít hơn 44%. Nếu một người may mắn được thăng chức, vậy anh ta ít nhất tốn thời gian 7 năm để làm được đến chức trưởng phòng, cái cần vạch ra là, “ ba năm có thể thăng cấp” như trên là điều kiện bắt buộc mà không phải điều kiện bổ sung, cũng có người sau 7 năm vẫn là phó khoa thậm chí là khoa viên. Nếu như là thạc sĩ hoặc Tiến sĩ, sau khi hoàn tất thời gian thử việc có thể được trực tiếp làm “phó chủ nhiệm khoa viên” hoặc “chủ nhiệm khoa viên”. Nói một cách tương đối, ngược lại là đường tắt.
Những lời này đều là “chức cấp” mà không phải “chức vụ”, ví dụ như chủ nhiệm khoa viên là cấp trưởng khoa, nhưng có thể không có khoa trưởng – “chức vụ” trưởng khoa cấp này, còn cần phải có thời hạn và cơ hội. Cho nên trong một số cơ quan, cả đời làm chủ nhiệm khoa viên không phải không có, rất nhiều chủ nhiệm khoa viên đến khi nghỉ hưu mới có được “chức vụ” phó phòng, cũng chỉ đến thế, đó chính là cái được gọi là “cán bộ trần nhà”.
Cái này chỉ là mới bắt đầu, sau khi làm đến cấp phó phòng, thì sẽ xuất hiện một đường ranh giới, có thể hoàn thành trong thời gian ngắn từ chức phó phòng lên trưởng phòng, cũng đồng nghĩa một người làm ở cấp trưởng khoa, phải bảo đảm trong khoảng thời gian 4 năm thăng lên chức phó phòng, nếu không sẽ bị thụt lùi, thông thường nếu như một viên chức trong khoảng thời gian 3 – 4 năm từ chức phó phòng thăng lên chức trưởng phòng, vậy thì anh ta từ chức sở trưởng thăng lên phó cục, không gian cục trưởng sẽ lớn hơn. Trong giai đoạn này, ‘nước nhảy vọt nhỏ’ là con đường thứ hai thăng lên cấp cao hơn.
Về phần cục trưởng thậm chí tỉnh bộ, Từ Quân Nhiên chưa từng nghĩ qua, tạm thời không cần thiết phải nghĩ đến, anh ta bây giờ chỉ là phó khoa, mục tiêu cũng rất rõ ràng, trước năm 30 tuổi, đạt đến cương vị lãnh đạo cấp sở trưởng, như vậy có thể xây dựng cơ sở vững chắc sau này.
Mà thế lực Tôn gia, rất rõ ràng không thể đặt hy vọng vào một người không cùng họ được.
Nhưng cho dù giống như lời Tào Tuấn Minh nói, Tôn gia cho dù có nói như thế nào, cũng được xem là người nhà mình, quan hệ chưa đến mức trở nên thù hằn.
- Anh cứ yên tâm, tôi sẽ giành thời gian, đi thăm ông ấy.
Từ Quân Nhiên gật đầu nói với Tào Tuấn Minh.
Tào Tuấn Minh gật đầu:
- Cậu có cách nghĩ như vậy là tốt rồi.
Nói xong, mặt anh ta lộ ra nụ cười:
- Đúng rồi, cậu với Vũ Tình định khi nào kết hôn?
Biểu hiện trong một thời gian dài của Lâm Vũ Tình, khiến cho Tào Tuấn Minh rất vừa ý, tuy xuất thân bình thường, nhưng so với thân phận Tào Tuấn Minh mà nói, thứ anh ta xem trọng không phải Từ Quân Nhiên có thể tìm ra người con gái như thế nào để kết hôn, chỉ cần hai người thích nhau, như vậy là đủ rồi.
Từ Quân Nhiên ngẩn ra, sau một hồi cười khổ lắc đầu nói:
- Chuyện này, không phải một mình tôi nói là được.
Lời hắn nói không phải giả, theo cách nghĩ của hắn, hắn muốn kết hôn với Lâm Vũ Tình lâu rồi, nhưng Lâm Vũ Tình dường như chưa nghĩ đến, sống chết đều không chịu gả cho Từ Quân Nhiên, thà rằng không thân phận gì mà đi theo hắn, cũng không đồng ý làm giấy kết hôn với Từ Quân Nhiên, chuyện này, bây giờ Từ Quân Nhiên cũng không biết phải làm sao.
Ngay lúc này, Lâm Vũ Tình và Kim Lệ cười nói từ dưới lầu đi lên, Tào Tuấn Minh cảm thán một hơi, cũng không nói gì thêm.
Ba ngày sau, Tào Tuấn Minh quay về huyện thành làm việc của mình, mà Lâm Vũ Tình và bọn người Tào Tuấn Vỹ, cũng phải quay về Lĩnh Nam, công trình Bằng Phi vẫn còn đang đợi họ quay về hoàn thành.
Sân bay thủ đô, Lâm Vũ Tình và Từ Quân Nhiên lưu luyến không nỡ rời xa, bên ngoài phòng chờ sân bay tuyết rơi lất phất, thành phố nhuộm một màu bạc, sắp đến nguyên đán rồi.
- Sau khi về bên đó, phải chăm sóc mình thật tốt, có chuyện gì thì cứ nói với anh Vỹ bọn họ, hoặc đi tìm anh hai giúp cũng được.
Từ Quân Nhiên nắm tay Lâm Vũ Tình căn dặn cẩn thận. Lần này Lâm Vũ Tình sau khi bay về thành phố Bằng Phi, sẽ chính thức rút khỏi công ty xây dựng, chuyên tâm đến việc hợp tác với đại lý mỹ phẩm Trang Minh. Đó là quyết định sau khi bàn bạc với Từ Quân Nhiên, tuy bây giờ huyện Võ Đức không có người dám đụng đến tập thể doanh nghiệp công xã trấn Lý Gia, nhưng văn kiện của Từ Quân Nhiên về huyện Võ Đức đã đươc gửi đi rồi, Lâm Vũ Tình tất nhiên sẽ không nhất thiết phải ở lại.
Lâm Vũ Tình chậm rãi gật đầu, vốn dĩ theo suy nghĩ của cô, bây giờ sẽ không rời khỏi thủ đô, Từ Quân Nhiên còn nửa tháng nửa mới chính thức bắt đầu vào trường đảng học, một tháng nữa là đến tết rồi, đến lúc đó cô một mình ở Lĩnh Nam, Từ Quân Nhiên phải một mình ở thủ đô, cô thật sự có chút lo lắng, nhưng chuyện ở Lĩnh Nam còn cần cô phải lo liệu, giao tiếp tài vụ công ty xây dựng , công ty mỹ phẩm còn cần cô đàm phán với Trang Minh, Lâm Vũ Tình cũng chỉ có thể nghe lời khuyên của Từ Quân Nhiên, rời khỏi thủ đô.
- Anh phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, đừng có đi gây chuyện với người khác.
Lâm Vũ Tình vừa giúp Từ Quân Nhiên sửa sang cổ áo, vừa dịu dàng nói.
Cô thật sự lo cho Từ Quân Nhiên, hơn nữa khi ở thủ đô, Từ Quân Nhiên của bây giờ, nghiễm nhiên là bốn bề đều là địch, cô độc một mình.
Từ Quân Nhiên cười ngạo nghễ:
- Yên tâm đi, người đàn ông của chị cho dù ở bất cứ nơi đâu, cũng sẽ không ai dám bắt nạt đâu.
Những lời này, hắn nói tràn đầy lo lắng…
Bạn cần đăng nhập để bình luận