Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 206: Xuống nông thôn điều tra nghiên cứu.

Chuyện Bí thư Dương đại phát thần uy ở Hội nghị thường vụ dĩ nhiên là Từ Quân Nhiên không biết, hôm nay hắn đang cân nhắc chuyện xuống nông thôn khảo sát.
Không thể không nói, Từ Quân Nhiên rất hiểu về công xã trấn Lý Gia, và cũng chỉ cực hạn ở tình hình đại khái của công xã trấn Lý Gia mà thôi, ngoại trừ những thứ kiếp trước có nghe nói, rất nhiều thứ còn lại, hắn đều không rõ lắm, làm lãnh đạo nhiều năm Từ Quân Nhiên hiểu rõ, đây không phải là thói quen tốt.
Cho nên Từ Quân Nhiên quyết định, đích thân đi xuống dưới.
Ngồi trong phòng làm việc, mãi mãi không thể nào thực sự nắm được tình hình đầu tiên.
Từ Quân Nhiên biết rõ, tình hình hiện nay mình nên chuẩn bị cho thật tốt, có thể làm ra thành tích hay không, phải xem thử Dương Duy Thiên có quyết đoán thực hiện chính sách cải cách mở cửa toàn diện ở huyện Võ Đức hay không, và lúc này đây, mình không nên xông lên phía trước như trước, mà cần phải ẩn mình.
Dạng cấp dưới nào lãnh đạo thích nhất?
Chỉ hai câu có thể khái quát hết tất cả, khi được tán thưởng lùi ra sau một bước, khi làm việc tiến lên trước một bước.
Cấp dưới như vậy, không lãnh đạo nào không thích.
Về đến công xã đã là giữa trưa, Từ Quân Nhiên ăn chút đồ, lấy vài tư liệu của mấy đội sản xuất thuộc công xã, lật xem sơ sơ, rồi đặt sang một bên. Không phải là hắn không tin vào những tư liệu này, mà vì những thứ này căn bản chẳng có ý nghĩa gì cả, rất nhiều thứ không phải chỉ nhìn con số là có thể nhìn ra vấn đề, điểm này, kiếp trước Từ Quân Nhiên đã từng trải nghiệm sâu sắc.
- Bí thư Trịnh, có thời gian không?
Từ Quân Nhiên bớt chút thời gian đến văn phòng Trịnh Tuệ Bân, hỏi Trịnh Tuệ Bân.
Trịnh Tuệ Bân sững sờ, lập tức gật đầu:
- Có, sao vậy?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Là thế này, tôi muốn xuống mấy đội sản xuất bên dưới dạo vài vòng, nghĩ lại thấy cô Trịnh hiểu rõ tình hình, muốn nhờ cô đưa tôi xuống dưới.
Quan hệ giữa hắn và Trịnh Tuệ Bân không thể nghi ngờ, Trịnh Tuệ Bân là một trong những người bạn tốt nhất của mẹ Từ Quân Nhiên, đối với Từ Quân Nhiên có thể nói là coi như con đẻ, lúc riêng tư Từ Quân Nhiên đều gọi là dì.
Trịnh Tuệ Bân quả nhiên không chút do dự. Gật đầu nói:
- Vậy được, để cô nói với lão Tần một tiếng, gọi vài người nữa, cùng tôi xuống dưới.
Từ Quân Nhiên đồng ý, lại ra chào hỏi Phùng Hồng Trình một tiếng. Mình muốn xuống nông thôn điều tra nghiên cứu, tóm lại là cần phải nói với Bí thư một tiếng.
Không ngờ Phùng Hồng Trình rất vui, Từ Quân Nhiên muốn xuống dưới điều tra, chứng tỏ là đang nghĩ cách giúp cuộc sống công xã trấn Lý Gia giàu có hơn, chuyện tốt như vậy, ông chẳng có lý do gì để phản đối.
Sáng hôm sau, cán bộ mấy công xã, cộng thêm Trịnh Tuệ Bân và Từ Quân Nhiên, sáu bảy người đến thẳng trạm nghiên cứu điều tra đầu tiên của Từ Quân Nhiên, đại đội Trường Thanh.
Đại đội Trường Thanh cách công xã chừng mười dặm. Không xa lắm, cũng không gần, đi đường cũng mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Đám người Từ Quân Nhiên sáng sớm đã xuất phát, khi đến nơi, đã gần trưa rồi. Vì thời điểm này thông tin vẫn chưa phát triển, cho nên Từ Quân Nhiên cũng không thông báo cho bất kỳ ai, cứ vậy đi thẳng đến đại viện đội sản xuất.
Lúc này mấy đội sản xuất bên dưới đại đội, trên thực tế là đơn vị hành chính cấp thôn. Nhìn dãy nhà đổ nát của Đại đội Trường Thanh, Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, nói khẽ với Trịnh Tuệ Bân:
- Nghèo quá, đây chính là hậu quả của việc chúng ta coi nghèo khó là vinh quang!
Trịnh Tuệ Bân không nói gì, bà không phải Từ Quân Nhiên, đội trên đầu cái mũ cao nhân, những lời Từ Quân Nhiên có thể nói, bà không thể nào nói được.
Đội trưởng đội sản xuất kiếm Bí thư chi bộ Đảng ủy đại đội Trường Thanh tên Mã Phấn, cái tên rất buồn cười. Khiến lần đầu tiên nghe thấy cái tên này Từ Quân Nhiên rất ngạc nhiên, ông quen với Trịnh Tuệ Bân từ lâu. Trước kia từng làm việc chung, thấy Từ Quân Nhiên xuống nghiên cứu, đã ngạc nhiên đến suýt ngã ngửa.
- Bí thư Từ sao lại đến đây rồi?
Không thể trách ông ngạc nhiên đến như vậy, uy vọng của Từ Quân Nhiên ở công xã trấn Lý Gia hiện nay rất lớn, vượt qua sức tưởng tượng của người thường, máy móc vận chuyển ầm ầm ở Xưởng gia công Graphit, người dân công xã trấn Lý Gia cả đời này không thể ngờ có thể mở xưởng ngay tại quê hương của họ. Gần đây trong huyện còn đồn, xưởng bia cũng được công xã nhận thầu, đến lúc đó công xã trấn Lý Gia cũng được coi là đứng đầu trong huyện Võ Đức.
Mấu chốt nhất, vẫn là Đội xây dựng.
Lúc trước Từ Quân Nhiên đã bàn với Lý Càn Khôn, chọn hai mươi thợ xây từ năm đại đội sản xuất của toàn công xã, đến thành phố Bằng Phi làm việc, những công nhân bốc vác khác cũng lựa chọn từ năm đại đội sản xuất, đã một tháng trôi qua, người của Đội xây dựng đã nhận tháng lương đầu tiên, tuy nói vì trước kia mỗi người đã được nhận 100 tệ, nên tiền lương tháng đầu bị trừ đi một nửa, nhưng dù sao, mỗi người vẫn nhận được mấy chục tệ.
Đối với những gia đình quanh năm suốt tháng công điểm không đủ dùng mà nói, mấy chục tệ này, chính là khoản tiền cứu mạng của họ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Từ Quân Nhiên đã trở thành Đại thiện nhân truyền miệng ở những đội sản xuất thuộc công xã trấn Lý Gia, vì không có hắn, sẽ không có Đội xây dựng công xã.
- Bí thư chi bộ Mã, chú đừng khách sáo, tôi chỉ xuống xem một chút thôi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói với Mã Phấn.
Mã Phấn gật đầu:
- Thế này đi, để tôi gọi cán bộ trong đội tới, chúng ta cùng nói chuyện.
Từ Quân Nhiên vốn đang có ý định đó, chỉ trong chốc lát Mã Phấn đã vội vàng gọi mấy cán bộ quan trọng trong Đại đội sản xuất đến, bao gồm của những Đại đội trưởng từng đội sản xuất, ngồi trong đại viện, cùng nhau trò chuyện.
Mục đích của chuyến đi này, Từ Quân Nhiên muốn tìm hiểu tình hình thực tế, hắn cũng vừa nhìn qua tình hình của mấy đại đội, thấy nơi này thật sự không được giàu có gì lắm. Bèn hỏi với Mã Phấn:
- Tiền lương của Đội xây dựng đã nhận được chưa?
Mã Phấn vội hỏi:
- Nhận rồi, nhận rồi, mọi người đều khen ngợi cậu.
Từ Quân Nhiên cười cười, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ, hỏi Mã Phấn:
- Bí thư chi bộ Mã, nếu như kiếm về cho các chú mấy máy luyện kim, đại đội chú có thể làm được một Xưởng kim khí nho nhỏ không?
Hắn vừa nói câu này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, Trịnh Tuệ Bân không khỏi cười khổ, trong lòng thầm nhủ cậu đúng là dám mở miệng đó.
Do dự một chút, Mã Phấn bất đắc dĩ nói:
- Bí thư Từ, chuyện này, có phải nên xin phép trên huyện một tiếng không?
Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, lập tức bừng tỉnh, Mã Phấn không muốn gánh trách nhiệm, dù sao rất nhiều nơi ở nông thôn hiện nay, đều lo lắng một lần nữa xảy ra chuyện cắt cái đuôi tư bản chủ nghĩa, đối với rất nhiều sự việc mới xảy ra, nhất là mấy doanh nghiệp hương trấn, vẫn có tâm lý kháng cự.
Suy nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên nhìn Mã Phấn:
- Bí thư chi bộ Mã, tính tình của chú ngay thẳng, thật ra thì cũng giống như Đội xây dựng công xã thành lập là một doanh nghiệp tập thể vậy, tôi thấy Xưởng kim khí của các chú, cũng có thể coi là một doanh nghiệp tập thể, tiền kiếm được chia đều cho toàn đại đội, như vậy không phải vi phạm quy định đúng không? Hơn nữa, tôi đang suy nghĩ, có nên để cho mỗi đại đội các chú đều tự thành lập Đội xây dựng riêng hay không, Đội xây dựng công xã chúng ta làm rất nhiều công trình bên thành phố Bằng Phi, giờ công trình lại nhiều thêm, không đủ người rồi.
Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, mấy cán bộ đại đội Trường Thanh và Mã Phấn, hai mắt lập tức phát sáng. Bọn họ đều biết, tuy Từ Quân Nhiên là Phó bí thư Đảng ủy công xã, nhưng ai cũng biết, những việc về các xưởng, xí nghiệp của công xã, đều do Từ Quân Nhiên nắm, Bí thư Phùng sớm đã lên tiếng, ông không hiểu những việc về xây dựng kinh tế, chỉ nắm về chính sách của Đảng, vấn đề xây dựng kinh tế Bí thư Từ có thể làm chủ.
Đây là điểm thông minh của Phùng Hồng Trình, ông càng làm như vậy, Từ Quân Nhiên càng phải tôn trọng ông.
Mã Phấn cũng đã làm Bí thư chi bộ nhiều năm, đương nhiên hiểu ý tứ trong câu nói của Từ Quân Nhiên, ông hiểu rõ những thay đổi xảy ra trong mấy tháng gần đây, có liên quan rất lớn với người thanh niên trước mặt, không nói gì khác, chỉ riêng Đội xây dựng, là có thể giúp những ngày tháng khó khăn của công xã được đảo ngược, chứ đừng nói đến Xưởng gia công Graphit, người ta có thể tìm được nhân công và máy móc từ tỉnh, chỉ với bản lĩnh này, tìm khắp huyện Võ Đức đã chẳng có ai.
Cắn răng nhìn mấy cán bộ đại đội xung quanh, Mã Phấn nhìn thấy tia khát khao trong mắt họ, sống khổ bao nhiêu năm rồi, không ai không muốn mình có được cuộc sống ăn no mặc ấm, ít nhất cũng có thể không cần phải lo từng miếng ăn.
- Bí thư Từ, tôi nghe theo cậu!
Nghĩ tới đây, Mã Phấn trầm giọng nói.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Vậy thì tốt, để tôi tìm vài người bạn giúp, tìm giúp mọi người vài cái máy, tiền có thể nợ trước, cùng lắm làm nợ một năm, mọi người có thể dùng tiền lương Đội xây dựng trả nợ, không sao chứ?
Mã Phấn đã nghĩ thông rồi, không còn cố kỵ nhiều nữa, gật đầu:
- Cậu cứ sắp xếp là được rồi.
Đây chính là sự giảo hoạt kiểu nông dân, Từ Quân Nhiên cậu đã mở miệng nói giúp đỡ, vậy thì phải giúp tới cùng, mặc kệ kết quả sau này thế nào, ít nhất thành tích hiện giờ cho thấy, vị Bí thư Từ này chỉ đường nào, con đường đó đều rạng rỡ.
Từ Quân Nhiên cười, hắn xuống nông thông là để khảo sát vấn đề này, công xã trấn Lý Gia muốn phát triển, không thể chỉ dựa vào chút thành tích kinh tế tập thể công xã, thật sự muốn làm kinh tế, phải thâm nhập đến từng đại đội thậm chí là tiểu đội sản xuất cơ sở nhất.
Ngành xây dựng trong tương lai mấy chục năm tới, sẽ là một trong những ngành phát triển nhất ở Trung Quốc, suy nghĩ của Từ Quân Nhiên rất rõ ràng, hắn muốn biến công xã trấn Lý Gia thành con dê đầu đàn trong ngành xây dựng Trung Quốc, muốn thông qua ngành xây dựng, kiếm cho công xã trấn Lý Gia khoản tiền đầu tiên. Có khoản tiền đầu tiên, ít nhất trong mười năm, Từ Quân Nhiên có thể đảm bảo, dân chúng công xã trấn Lý Gia sẽ có được lợi ích không hề nhỏ.
Cho nên, Từ Quân Nhiên mới muốn mở rộng quy mô Đội sản xuất, để cho mỗi Đội sản xuất đều có Đội xây dựng loại hình nhỏ, sau đó kết hợp thành Đội xây dựng lớn, rồi thành lập Công ty xây dựng công xã trấn Lý Gia, thông qua hình thức như vậy, hình thành quy mô hóa, sản nghiệp hóa.
Dù làm doanh nghiệp gì, dĩ nhiên quy mô càng lớn càng có thể kiếm được tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận