Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 162: Ông chú.

- Giám đốc sở Bạch, khó cho cậu rồi.
- Người anh em, cám ơn cậu đã hiểu cho tôi.
Không hiểu tại sao, Từ Quân Nhiên cảm thấy hắn và Bạch Sa vừa gặp như đã quen từ lâu, đặc biệt là sau khi nghe Lâm Lệ “khen thưởng” mình xong.
Đối với hai cô gái của Lâm gia, Từ Quân Nhiên cảm thấy dùng hai từ lớn mạnh để hình dung họ thì cũng không đủ. Trên đường từ đồn công an đi ra, nghe những lời cô chị Lâm Lệ giáo huấn cô em Lâm Doãn Nhi, Từ Quân Nhiên tự nhiên cảm thấy mình như đang ở trong một cuộc thi hùng biện.
- Khụ khụ… Bí thư Tiểu Từ không cần ngạc nhiên đâu.
Hình như biết được trong lòng Từ Quân Nhiên đang nghĩ gì, Bạch Sa – người vừa tự giới thiệu mình là phó giám đốc sở kế hoạch – máy móc công nghiệp tỉnh Giang Nam, quay sang nói nhỏ với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Giám đốc sở Bạch, tình cảm của chị dâu và Duẫn Nhi tốt thật ấy nhỉ.
Dù sao thì độ tuổi tâm hồn của hắn cũng mấy chục tuổi rồi, nếu ngay cả chuyện này mà Từ Quân Nhiên cũng không nhìn ra được thì hắn sống bao nhiêu năm tháng qua coi như đã bỏ đi rồi.
Rõ ràng là Lâm Lệ lo lắng em gái mình gặp rắc rối nên mới làm bộ dạng như bà mẹ khó tính đang lên giọng dạy dỗ con trước mặt người khác, để người ta nhìn vào. Như thế vừa để người khác không trách Lâm Doãn Nhi được mà mặt khác cũng không muốn chuyện này khiến cho Lâm Doãn Nhi sợ hãi. Còn Lâm Doãn Nhi thì sao? Cô cũng giống như những cô con gái trong phần lớn các gia đình khác, lúc nào cũng muốn dùng sự phản kích sắc bén để thể hiện sự tồn tại của mình. Còn trong lòng mà nói thì cô vẫn rất yêu quý chị mình, nếu không cô cũng sẽ không ngộ nhận Từ Quân Nhiên là người xấu, muốn đưa Từ Quân Nhiên vào đồn cảnh sát.
Chỉ có điều là cách thể hiện tình cảm của hai bên khiến Từ Quân Nhiên thấy có chút khó coi mà thôi.
Bạch Sa cười cười. Hắn là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ nho nhã nhưng lại không giống người làm trong cơ quan nhà nước.
- Mẹ vợ tôi qua đời sớm, Duẫn Nhi là do vợ tôi nuôi lớn, thế nên tôi cũng chiều nó quá. Bí thư Từ bỏ qua cho nó, chứ thực ra Duẫn Nhi là một đứa trẻ tốt.
Cho dù thế nào thì Từ Quân Nhiên cũng là do Kim Lệ giới thiệu, kết quả là lại bị lôi vào đồn công an. Tuy người ta cũng hiểu cho mình nhưng cho dù thế nào thì vợ chồng Bạch Sa vẫn thấy thẹn với lòng mình.
Từ Quân Nhiên khẽ khoát tay, nói:
- Giám đốc sở Bạch, tôi hiểu ý của anh. Tôi có thể hiểu cho cô ấy, thật đấy.
Ngừng lại một lúc, thần sắc Từ Quân Nhiên có chút chán nản:
- Tôi cũng là một đứa trẻ không có mẹ.
Sắc mặt Bạch Sa cũng thay đổi, trong lòng lại thấy thân thiết với Từ Quân Nhiên hơn một chút.
Lâm Lệ đứng sau giáo huấn Lâm Doãn Nhi một lúc rồi mới quay người nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, hôm nay thực sự xin lỗi, khiến cậu sợ hãi rồi.
Cô cũng biết thân phận của Từ Quân Nhiên không hề đơn giản. Còn trẻ như vậy mà đã đảm nhận vị trí phó khoa, mà quan trọng hơn cả là được kẻ luôn để mắt cao hơn đầu kia nhắm trúng, còn gọi điện thoại xin mình giúp đỡ. Như vậy cái tên Từ Quân Nhiên này chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
Lâm Lệ quen Kim Lệ gần ba mươi năm rồi, cô cũng quen với tính khí của người ta. Tuy Kim Lệ hòa ái dễ gần nhưng cũng chỉ là tỏ vẻ ngụy trang bên ngoài mà thôi. Năm đó ở thủ đô có nhiều người nổi tiếng quần là áo lượt theo đuổi cô, vậy mà cô lại chọn tới chọn lui, chọn tên Tào Tuấn Minh. Mà giờ phút này, Từ Quân Nhiên lại trở thành một ngôi sao chính trị mới khiến người ta chú ý nhất trong thế hệ kế cận ở Thủ đô. Có thể thấy con mắt của Kim Lệ biết nhìn xa trông rộng, mà hơn nữa Kim Lệ cũng đã nói trong điện thoại rằng cái tên Từ Quân Nhiên này cũng giống em trai cô vậy. Điều này khiến cho Lâm Lệ không thể coi thường hắn.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Chị Lâm, chị dâu em nói là đến tỉnh thành thì phải nghe lời chị. Em cũng chưa quen với cuộc sống ở đây. Em cũng chỉ có khoảng sáu chục ký thôi, chị thấy làm thế nào được thì làm.
Lâm Lệ nghe xong quay sang nhìn chống một cái, không nhịn được bật cười. Tính cách của Từ Quân Nhiên như vậy rất hợp với khẩu vị vợ chồng nhà họ.
- Đợi đã, cậu gọi Kim Lệ là chị dâu à?
Lâm Lệ cười xong mới để ý đến cách xưng hô của Từ Quân Nhiên, kinh ngạc hỏi.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
- Chị dâu của kí túc xá tụi em.
- Cậu là bạn học với Bí thư Tào à?
Lâm Lệ ngạc nhiên hỏi.
- Bí thư Tào?
Lần này đến lượt Từ Quân Nhiên thấy khó hiểu.
Bạch Sa gật đầu:
- Cậu không biết à, đồng chí Tào Tuấn Minh đã được bổ nhiệm là Phó bí thư huyện ủy An Phương tỉnh Yến Vân rồi.
Điều này khiến Từ Quân Nhiên thấy ngạc nhiên. Hắn dừng lại, nhìn Bạch Sa và Lâm Lệ:
- Chị Lâm, giám đốc sở Bạch, hai người đang đùa em sao?
Ánh mắt Bạch Sa nhìn lướt qua vợ mình rồi cuối cùng vừa cười vừa nói:
- Chuyện này là thật. Hôm trước ba vợ tôi gọi điện tới có nhắc đến chuyện này. Có lẽ là cậu cũng chưa biết thông tin này. Quyết định bổ nhiệm cũng mới được thông qua thôi.
Lúc này Từ Quân Nhiên đang nghĩ tới rất nhiều thứ.
Hắn không vui mừng như vợ chồng Lâm Lệ, mà ngoài vui mừng ra, hắn còn phải suy nghĩ nhiều hơn đến những ảnh hưởng mà chuyện này mang lại. Bởi vì theo trí nhớ của hắn, Tào Tuấn Minh phải hai năm nữa mới đến đó nhậm chức, còn hắn cũng bắt đầu không còn là phó thư ký huyện ủy, mà nhậm chức ở ủy ban trung ương. Vậy mà không ngờ rằng lần này lại đi thẳng đến đó. Xem ra là vì mối quan hệ với Thiên Văn Chương, Tào Tuấn Minh sau khi bước vào vị trí cán bộ thành phố cấp cao, địa vị cũng cao hơn đời trước rất nhiều.
- Ha ha, đúng là em chưa nghe nói chuyện này.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Từ Quân Nhiên vẫn phải tươi cười với vợ chồng Lâm Lệ.
Mấy người nói tiếp vài câu xã giao với nhau, chẳng mấy đã về đến nhà Bạch Sa.
- Cả nhà ngồi nói chuyện đi, tôi đi mua thức ăn.
Bạch Sa cười nói với Từ Quân Nhiên mấy câu rồi quay người ra cửa.
Lâm Lệ vào phòng bếp vo gạo nấu cơm. Trong phòng chỉ còn lại Lâm Doãn Nhi và Từ Quân Nhiên.
Lâm Doãn Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Từ Quân Nhiên:
- Chuyện đó, tên xấu xa, anh là sinh viên à?
Từ Quân Nhiên mỉm cười, hắn liếc nhìn cô bé đang ngồi đối diện mình một cách rất không tự nhiên. Qua Bạch Sa, hắn biết được cô bé kia năm nay mới mười một tuổi. Vì mẹ cô khó sinh nên lúc sinh cô ra đã qua đời. Từ nhỏ tới giờ cô lớn lên cùng chị gái và anh rể.
Mặc dù có chút liên hệ nho nhỏ với hắn nhưng dù thế nào thì khi bị một con bé mười một tuổi gọi là tến xấu xa, lại còn bị chơi một vố, Từ Quân Nhiên không thể nào thấy thoải mái được.
- Tại sao anh không trả lời câu hỏi của tôi?
Lâm Doãn Nhi nghiêng đầu nhìn về phía Từ Quân Nhiên, hỏi hắn lại một lần nữa. Thi thoảng cô bé nhíu lông mày, tỏ vẻ tâm trạng của cô bây giờ không được tốt.
Dáng cô thon dài. Tuy mới mười một tuổi nhưng lại cao hơn những cô bé mười một tuổi rất nhiều. Cô bé ngồi trên ghế đối diện Từ Quân Nhiên, hai tay chống cằm, nhìn Từ Quân Nhiên không chớp mắt.
Từ Quân Nhiên thở dài, hắn không thể nổi cáu với cô bé này được, đành phải bất đắc dĩ gật đầu:
- Đúng vậy, anh tốt nghiệp đại học Kinh Hoa.
- Đại học Kinh Hoa! Anh có phải là người không đấy?
Lâm Doãn Nhi hít một hơi lạnh cả người. Trong suy nghĩ của cô, những người lên được đại học đã rất giỏi rồi, những người có thể vào học được đại học Kinh Hoa còn không phải là người!
- Này, cô bé, em ăn nói kiểu gì đấy?
Từ Quân Nhiên trừng mắt liếc cô bé. Hắn thật sự không thể làm gì để nổi cáu với cái cô bé quen biết kiểu từ trên trời rơi xuống này.
Lâm Doãn Nhi nghe thấy thế le lưỡi một cái rồi nhìn Từ Quân Nhiên cười hì hì, nói:
- Chị tôi nói, những người trong đại học Kinh Hoa đều là thiên tài, đều không phải là người.
Từ Quân Nhiên thấy bất đắc dĩ rồi, đối với những kiểu nói chuyện bưu hãn của chị em Lâm gia hắn đã không có gì để nói. Hắn tỏ vẻ đáng thương nhìn Lâm Doãn Nhi:
- Em có thể gọi anh là anh Từ. Anh không phải người xấu. Em cũng nên biết điều này chứ?
Lâm Doãn Nhi nghiêng đầu, ánh mắt soi Từ Quân Nhiên từ đầu đến chân, cuối cùng cô lắc đầu:
- Không được đâu, anh già rồi, rõ ràng là chú mà.
- Anh đâu có già như em nghĩ.
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng. Hắn mới hai mươi mốt tuổi, làm sao mà con bé này lại nhìn hắn thành ông chú cơ chứ?
Từ Quân Nhiên ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Em mà gọi anh là chú, cẩn thận lát nữa anh bảo chị em xử lý em.
Nói xong, Từ Quân Nhiên cũng phải bật cười. Tâm hồn hắn cũng mấy chục tuổi đầu rồi, thế mà lại đi chấp nhặt với một con bé mười mấy tuổi? Ngẫm lại thì cũng là do kiếp trước mình chưa có con mà lại luôn mong muốn có con.
Nhưng tiếc là lời đe dọa của hắn chẳng có chút uy lực nào với Lâm Doãn Nhi. Cô bé cười tủm tỉm nhìn Từ Quân Nhiên, chậm rãi nói:
- Nhưng mà anh nhìn chẳng khác gì anh rể em!
Trong nháy mắt, Từ Quân Nhiên cảm thấy cô bé trước mặt mình mọc thêm hai cái sừng dài ngoãng, đúng rồi, là sừng của ác ma!
Bạch Sa năm nay ba mươi chín, mình mà già như hắn. Con bé Lâm Doãn Nhi này, mắt nó bị làm sao thế?
Hơn nữa một tháng gần đây mình chạy qua chạy lại giữa huyện và công xã, phơi nắng phơi gió nên trông cũng có vẻ già đi. Nhưng mà không đến mức giống một gã ba bốn chục tuổi chứ? Cái con bé này, rõ ràng là đang săm soi mình.
- Anh chỉ lớn hơn em có mười tuổi thôi!
Từ Quân Nhiên trừng mắt nhìn Lâm Doãn Nhi.
Phải nói là Bạch Sa miêu tả về Lâm Doãn Nhi chẳng quá đáng chút nào. Cũng có lẽ là do từ nhỏ đã mất mẹ nên cô bé này được cha và chị yêu thương nhiều hơn, thậm chí Bạch Sa cũng không có con nên cũng nhận nuôi cô em vợ này. Thế nên cô bé được mọi người chiều chuộng quá mức, khiến cô bé ngày càng trở nên cứng đầu, vô pháp vô thiên. Nếu mà là thời sau, đây gọi là cổ linh tinh quái. Nhưng mà ở thời này thì đúng là một đứa bé có vấn đề.
Bình thường trong trường học, do quá xinh đẹp nên Lâm Doãn Nhi có rất ít bạn, kiểu như phượng hoàng không thể nào trở thành bạn bè của gà con được. Bởi vậy cho nên dù vẻ ngoài tỏ ra vui vẻ nhưng thực chất cô bé rất cô đơn. Kiểu cô đơn này là do không ai muốn gần gũi thân cận với cô bé.
Hơn nữa, một đứa bé mười tuổi luôn mong người khác đối xử với mình như người lớn. Nhưng tiếc là trong mắt Bạch Sa và Lâm Lệ, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ. Bây giờ khó khăn lắm mới có một người ngoài xuất hiện mà coi mình như người lớn, tự nhiên cũng khiến cho Lâm Doãn Nhi cảm thấy thân thiết với hắn hơn.
Nghe giọng điệu tức giận của Từ Quân Nhiên, Lâm Doãn Nhi chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp, tay phải chống cằm, bộ dạng suy tư một lúc rồi bất đắc dĩ lắc lắc đầu với Từ Quân Nhiên, dùng giọng điệu hoành tráng khí thế kiểu già nua nói:
- Thế nhưng mà, với em mà nói, như thế cũng là chú mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận