Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 330: tướng ăn khó coi.

Trương Cát Tường là phó Bí thư Huyện ủy, phân công quản lý kinh tế, tuy Từ Quân Nhiên không sợ y nhưng biết sao được, y là lãnh đạo chủ quản, đơn vị mà y quản lý chính là Ủy ban kế hoạch phát triển, bởi vậy Trương Cát Tường là danh xứng với thực, không thể nào đắc tội được. Từ Quân Nhiên cũng chỉ có thể cùng với Hà Vân Vĩ đến nhà ga để nghênh đón y. Còn về Lâm Vũ Tình thì hắn bảo cô trở về khách sạn, dù sao cô ở đây cũng không giúp được gì, hơn nữa Từ Quân Nhiên cũng không muốn bị nói là quá thân thiết với người của công ty xây dựng.
Kiếp trước làm quan mấy chục năm, Từ Quân Nhiên đã luyện được một khả năng đó là có thể phân tích được trong lời nói của một người, nhưng tin tức đó hữu dụng với mình.
Có điều đáng tiếc là hai người đến nhà ga ngồi đợi rất lâu, đến hơn 4 giờ chiều vẫn không thấy Trương Cát Tường từ trong đi ra, nếu Từ Quân Nhiên nhớ không nhầm thì xe lửa từ tỉnh Giang Nam đến thủ đô, sau 3 giờ chiều là không có nữa.
- Chủ nhiệm Hà, anh chắc chắn là Bí thư Trương hôm nay sẽ đến Thủ đô chứ?
Từ Quân Nhiên mặt không biểu cảm, liếc nhìn Hà Vân Vĩ, bình tĩnh lên tiếng hỏi, thanh âm không cao, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lùng trong đó.
Hà Vân Vĩ giật mình, ngượng ngùng nói:
- Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút!
NóI rồi, gã liền quay người đi đến trạm điện thoại gần nhà ga để gọi điện, một lúc sau, gã trở lại, sắc mặt có vẻ hơi lạ. Theo cách nói của Hà Vân Vĩ thì Trương Cát Tường không có ở nhà ga mà đã sớm xuống xe, trực tiếp đến Trụ sở trực thuộc của thành phố Toàn Châu ở thủ đô rồi.
Nghe thấy tin này, trong lòng Từ Quân Nhiên thật không muốn người ta biết nhanh quá, hắn biết rõ, lúc này đây, chuyện của hắn e là không có dễ dàng như thế.
Trương Cát Tường xuống xe lửa nhưng không gặp hắn, mà trực tiếp đi đến Trụ sở trực thuộc của thành phố Toàn Châu ở thủ đô, rõ ràng là đi gặp Hoàng Tử Tề rồi!
Từ Quân Nhiên trầm ngâm một lúc rồi nói với Hà Vân Vĩ:
- Chủ nhiệm Hà, tôi thấy dù thế nào cũng vẫn phải đến Trụ sở thủ đô của thành phố xem một chút.
Dù có nói thế nào thì Trương Cát Tường vẫn là lãnh đạo huyện ủy, cũng coi như là cấp trên của hắn, nếu như lúc này Từ Quân Nhiên không đi gặp y, thì Trương Cát Tường nhất định gây khó dễ cho hắn, Từ Quân Nhiên thật không có cách nào khác.
Trụ sở Toàn Châu ở thủ đô là một khu nhà trệt ở gần cầu Cửu Lý của Thủ đô, cách tòa soạn báo không xa, xung quanh là một dãy nhà cấp 4. Thủ đô lúc này vẫn chưa được phồn hoa như ở kiếp sau, vẫn chưa có tàu điện ngầm đi nhanh gấp mấy lần đường. Chỗ này vốn là doanh trại quân đội, sau đó được chính quyền thành phố Toàn Châu thuê lại, nghe nói là do Hoàng Tử Tề đề xuất, hơn mười dãy doanh trại, một đại viện, trong sân có mười cây liễu rất cao, nhìn giống như là những người khổng lồ mặc áo giáp xanh đứng gác bên cạnh.
Nếu là ở thế kỷ 21 thì đại viện này nhất định có giá trị liên thành.
Phía trước cổng lớn của Trụ sở Bắc Kinh có một con đường nhỏ đi dọc theo nó là đến Trụ sở trực thuộc của thành phố Toàn Châu rồi.
Từ Quân Nhiên và Hà Vân Vĩ xuống xe, từ xa đã thấy mấy người đang đứng dưới gốc cây Liễu bên phải nói chuyện gì đó. Từ Quân Nhiên nhận ra được Hoàng Tử Tề, bọn họ đã gặp nhau một lần ở công xã trấn Lý gia, mà Từ Quân Nhiên lại có khă năng đã gặp rồi là không dễ gì quên được, nếu là người mà hắn đã từng gặp, rất nhanh chóng có thể nhớ ra thân phận của đối phương. Hơn nữa, Hoàng Tử Tề lại là anh trai của Hoàng Tử Hiên, cho nên Từ Quân Nhiên có ấn tượng rất sâu sắc với Bí thư, Bộ trưởng Hoàng này.
Còn người đàn ông trung niên dưới cánh tay kẹp một chiếc túi da đứng cạnh Hoàng Tử Tề kia thì Từ Quân Nhiên không biết. Tuy nhiên nhìn thái độ và tư thế đứng nói chuyện của gã với Hoàng Tử Tề, cộng thêm phản ứng của Hà Vân Vĩ bên cạnh hắn, thì xem ra vị này chính là phó Bí thư Huyện ủy Trương Cát Tường rồi.
Với người tên Trương Cát Tường này, Từ Quân Nhiên không hiểu rõ, nhưng nếu gã đã là người của Hoàng Tử Tề thì nhất định không phải là người cùng đường với hắn. Ít nhất thì người này đến Thủ đô tuyệt đối không phải là để giúp hắn, mà là đến để gậy phiền phức cho hắn.
Đúng lúc này, Hoàng Tử Tề ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng của Từ Quân Nhiên và Hà Vân Vĩ, y liền cau mày, không biết là nói với Trương Cát Tường điều gì mà nụ cười trên miệng gã vụt tắt, liền tỏ vẻ nghiêm túc, ngược lại Hoàng Tử Tề, tuy trong lòng có ấn tượng không tốt với Từ Quân Nhiên, nhưng vẻ mặt lại rất hiền hòa, có vài phần khí thế của lãnh đạo.
- Lão Hà, sao giờ anh mới đến?
Trương Cát Tường lên tiếng trước tiên, không để ý đến Từ Quân Nhiên mà trực tiếp hỏi Hà Vân Vĩ.
Hà Vân Vĩ cúi chào Trương Cát Tường:
- Bí thư Trương, tôi ….
- Được rồi, được rồi, nhìn hiệu suất làm việc của các anh, tôi thấy Trụ sở thủ đô huyện chúng tôi, nói không chừng phải đuổi theo rồi, tôi còn không biết làm sao để đến đây.
Trương Cát Tường nói mấy câu, liền rũ bỏ hết trách nhiêm, cũng không hề nhắc đến chuyện mình rời đi trước, để cho Từ Quân Nhiên và Hà Vân Vĩ đợi cả nửa ngày, ngược lại lại khiến cho người ta cảm thấy y vô cùng rộng lượng.
- Được rồi, lão Trương, anh cũng không nên trách các đồng chí ấy, họ ở thủ đô cũng rất vất vả, nên hiểu cho họ một chút, đợi khi anh đến thủ đô làm việc với các quan lớn, đến lúc đó anh sẽ biết những người đó có sức chịu đựng thế nào..
Hoàng Tử Tề liền lên tiếng, coi như là giải vây cho Hà Vân Vĩ và Từ Quân Nhiên.
Trương Cát Tường tất nhiên không dám chống lại lệnh của Hoàng Tử Tề, liền vội cười cười đáp:
- Không phải là đã cóngài ở đây sao, có ngài lãnh đạo đừng nói là đài tuyền hình Trung Ương, ngay đến Ủy ban Trung Ương, chúng tôi cũng sẽ đi.
Từ Quân Nhiên nghe xong mấy lời của Trương Cát Tường mà không khỏi giật mình, thầm nghĩ, những lời này có ý nghĩa gì.
Tục ngữ nói nghe lời nói, phải nghe ngữ điệu, Từ Quân Nhiên cũng là người thông minh, nghe được câu nói của Trương Cát Tường thì liền hiểu được y và Hoàng Tử Tề vừa rồi đang bàn luận chuyện gì, chẳng lẽ lại là chuyện quảng cáo nhà máy rượu ở Trung Ương?
Dù sao chuyện này chỉ cần tinh ý một chút là nhìn ra, đây là một chiến tích to lớn như thế nào, loại cán bộ như Hoàng Tử Tề, không phải là thiếu chiến tích hay sao? Huống chi Hoàng gia có bối cảnh, giống như Trương Cát Tường mà nói, Hoàng Tử Tề có thể giải quyết chuyện này không tốn bao nhiêu sức lực. Trên thực tế, y chỉ thiếu một chút tầm nhìn mà thôi, có một số chuyện không giống như bên ngoài của nó, cho dù tay nắm tài nguyên phong phú nhưng cũng không có cách nào làm tốt. Nhưng nói cách khác, nếu như có một ý kiến hay, cộng thêm phương hướng phát triển thích hợp, những người đã có được tài nguyên cực lớn sẽ phát triển với tốc độ thần tốc.
Trên quan trường thường nói, những người có bối cảnh thì thường dễ lập chiến tích, thật ra chính là đạo lý này. Trong điều kiện giống nhau, những người có điều kiện sẽ càng dễ trổ hết tài năng của mình, đó là vì bản thân họ đã có điểm xuất phát cao hơn người khác. Cũng giống như, cùng là Bí thư Huyện ủy, nhưng để cho Dương Duy Thiên và Tào Tuấn Minh cùng nhau tranh một hạng mục của thủ đô, có thể đoán được kết quả, Dương Duy Thiên chỉ ở một chỗ như vậy đoán chừng ngay cả cán bộ huyện ủy theo bên nào, ông ta cũng không hiểu rõ, cho dù có tìm đến bộ ủy, người ta cũng sẽ gây khó dễ, hơn nữa bí thư huyện ủy ở trong nước nhiều như vậy, mắt nhìn người của cán bộ bộ ủy đều đặt trên cao, nếu muốn được sự ủng hộ cho hàng mục nào đó? Được, chờ đi, đợi hơn một năm chuyện này cũng không phải hiện tượng kỳ lạ gì.
Có thể Tào Tuấn Minh không phải như vậy, có lá cờ lớn là Tào gia hậu thuẫn, khi gã đến bộ ủy, ít nhất cũng sẽ được lãnh đạo cấp sở đích thân gặp mặt, nghe gã báo cáo, sau đó, hỏi thăm từng vấn đề trên hạng mục, hơn nữa, nhất định sẽ giúp gã giải quyết trong thời gian sớm nhất.
Đó không phải là Từ Quân Nhiên suy đoán lung tung mà ở kiếp trước hắn thật sự đã gặp được chuyện như vậy. Khi hắn làm Chủ tịch thành phố, từng cùng với một người anh em ở thành phố lân cận tranh đoạt một hạng mục đầu tư quốc gia, đối phương đưa đến một đoàn do phó Chủ tịch tỉnh dẫn đầu, chính hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta, không ngừng xuất nhập các hạng mục tương quan, không có cách nào khác. Về sau, trong lúc vô ý, cùng bạn của cha nuôi nhìn thấy, người đó là phó Sở trưởng Sở Kế hoạch của Bộ Tài chính, sau khi nghe nói ý đồ của mình, liền gọi một cú điện thoại, kết quả là đến buổi tối, tất cả các lãnh đạo liên quan đến hạng mục đều ngồi chung một bàn, mãi cho đến khi chuyện này đã kết thúc, Từ Quân Nhiên vẫn còn cảm thấy rất mơ hồ.
Về sau, hắn mới hiểu ra được, ở một nơi như Trung Hoa đặc biệt là trên chốn quan trường, có đôi khi, không có quan hệ thì muốn bước nửa bước thôi cũng rất khó khăn.
Hiện tại cũng là như vậy, đừng thấy chuyện đến dài truyền hình Trung Ương làm quảng cáo là chủ ý của Từ Quân Nhiên, tuy hắn biết nếu là người khác đến có thể chưa chắc thành công nhưng nếu Hoàng Tử Tề ra mặt có lá cờ lớn là Hoàng gia, y nhất định có thể làm nhanh hơn hắn.
Nói thẳng ra, Hoàng Tử Tề muốn cướp công lao này, đoán chừng cũng không phải chuyện khó khăn gì.
- Bí thư Từ, chúng ta lại gặp nhau rồi!
Lúc này Hoàng Tử Tề mới mỉm cười, nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên vội cung kính đáp:
- Chào ngài, Bí thư Hoàng.
Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
- Tôi đã không còn là phó Bí thư của Đảng ủy công xã trấn Lý gia nữa rồi, trong huyện đã điều tôi đến Ủy ban kế hoạch rồi.
- Sao cơ?
Hoàng Tử Tề vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía Trương Cát Tường:
- Lão Trương, chuyện này xảy ra lúc nào vậy?
Trương Cát Tường đáp:
- Đây là mấy ngày trước, sau khi huyện ủy nghiên cứu bàn bạc kỹ lưỡng, nhận thấy đồng chí Từ Quân Nhiên rất có năng lượng trên phương diện tri thức lý luận kinh tế cũng như phương diện thực tế. Hiện giờ Trung Ương Đảng không phải đang đề xướng chuyện đào tạo cán bộ trẻ tuổi hay sao, cho nên, chúng tôi đã quyết định, chuyển đồng chí Từ Quân Nhiên đến công tác tại Ủy ban kế hoạch của huyện, như vậy mới giúp kinh tế toàn huyện phát triển được.
- Ý kiên này không tệ, chúng tôi làm như vậy đều là muốn khai quật được những cán bộ trẻ tuổi giống như đồng chí Từ Quân Nhiên đây!
Hoàng Tử Tề nghiêm túc nói với Trương Cát Tường:
- Đối với việc sử dụng các cán bộ trẻ tuổi, phải tuân theo chỉ thị của Trung Ương, yên tâm dũng cảm một chút.
Trương Cát Tường gật đầu liên tục:
- Bí thư chỉ dạy rất đúng, sau khi tôi trở về, nhất định truyền đạt lại toàn bộ với các cán bộ trong huyện.
Nói rồi, Trương Cát Tường quay về phía Từ Quân Nhiên cười nói:
- Đồng chí Tiểu từ, chúng ta mới gặp nhau lần đầu, hôm nay, cậu và Lão Hà vất vả rồi, hai người vào trong nghỉ ngơi một chút, tôi nói chuyện với Bí thư một lát, sau đó, chúng ta cùng nhau đến chỗ các người đang ở, nói cụ thể về chuyện triển khai công việc.
Từ Quân Nhiên trong lòng rất lo lắng, biết rõ người này nhất định cướp công của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận