Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 459: Nham hiểm một chút không sao.

Nếu một con sói và con con hổ xuất hiện trước mặt, thì phải làm sao?
Lúc này Từ Quân Nhiên và Trương Phi đang đối mặt với việc lựa chọn vấn đề như thế, bất kể là Tất Vân Đào hay Lôi Bạo, đều không tốt lành gì, cho dù là ai nắm quyền xây dựng chợ nông sản xã Trường Thanh, cũng không phải chuyện tốt lành gì.
Cho nên, nếu có thể một mũi tên trúng hai đích giải quyết cả hai, Từ Quân Nhiên không lưỡng lự đưa ra quyết định bỏ đá xuống giếng.
- Anh Từ, ý anh là, phải giải quyết bọn họ?
Trương Phi thấp giọng hỏi Từ Quân Nhiên, Từ Quân Nhiên có thể thấy trong mắt cậu ta có một loại hứng thú dào dạt sôi trào.
Nhẹ nhàng gật đầu, Từ Quân Nhiên chậm rãi nói:
- Nhất định phải giải quyết bọn họ, nếu không bất kể Tất Vân Đào có thoát thân hay không, tám chín phần chợ nông sản sẽ rơi vào tay Lôi Bạo.
Từ Quân Nhiên hiểu, Lôi Bạo đã đoán chừng tất cả con đường trong huyện, nếu không sẽ không có gan lớn đến nỗi dám động vào Tất Vân Đào, xem cách anh ta ra tay, rõ ràng là đánh bại đối thủ này thì có thể thoải mái ra tay. Tuy Từ Quân Nhiên nói không hiểu Lôi Bạo dựa vào gì, nhưng hắn biết, quyết định trước mắt của huyện, ý kiến của bí thư đảng ủy như hắn rất có thể bị xem nhẹ.
Cho nên, về tình về lý, Từ Quân Nhiên sẽ không để Lôi Bạo đánh bại Tất Vân Đào dễ dàng như vậy.
- Vậy được rồi, anh nói đi, muốn tôi làm gì?
Trương Phi nói, cậu ta rất có hứng thú với chuyện này, đại khái là do tư tưởng bình yên thiên hạ.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ chút, mới nói với Trương Phi:
- Người bị hại đó, có bối cảnh như thế nào?
Trương Phi lắc đầu, giống như trống lúc lắc vậy:
- Không có bối cảnh gì hết, nhà cô gái đó là một công nhân bình thường, nói như vậy đi, nếu cô ấy có bối cảnh, cũng sẽ không bị Lôi Bạo lợi dụng. Vốn dĩ Tất Vân Đào đã đưa tiền sau khi làm xong chuyện, cô gái cũng không có ý định lên tiếng. Là tên Tất Vân Đào đi khắp nơi bịa chuyện, kết quả bị Lôi Bạo nghe ngóng được, nên đưa người tìm tới cửa, cha mẹ cô gái lúc đó mới hiểu rõ ngọn nguồn.
Dừng một chút, Trương Phi khinh thường nói:
- Cô gái đó cũng không phải tốt lành gì, một cô gái ngoan hiền, đâu có cô gái nào nửa đêm nửa hôm đến vũ trường làm loạn chứ.
Từ Quân Nhiên khoát tay nói:
- Cái này cậu không cần truy cứu nữa, cho dù cô gái đó có đứng đắn hay không, có một điểm có thể xác định, Tất Vân Đào thật sự đã cưỡng bức người ta, Lôi Bạo chẳng qua là mượn gió bẻ măng mà thôi.
Điểm này Từ Quân Nhiên không muốn nói nhiều. Mỗi người đều có quyền lựa chọn phương thức sống của mình, đi vũ trường cũng không phải chuyện lớn lao gì, tất nhiên trong mắt những người sau này, tư tưởng của những năm 80 còn chưa thoáng đến mức đó.
Đối với Từ Quân Nhiên, Trương Phi rất đồng cảm với cậu ta, gật đầu nói:
- Tôi hiểu ý anh Từ rồi, vậy anh nói xem, chúng ta phải làm gì với Lôi Bạo?
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Rất đơn giản, chẳng phải Tất Vân Đào không biết chuyện này sao? Vậy cậu nói cho anh ta biết là được rồi.
- Cái gì?
Trương Phi ngẩn người, kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, vẻ mặt không hiểu:
- Tôi đi . . . nói cho Tất Vân Đào?
Từ Quân Nhiên thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy, cậu đi nói anh ta nghe, sao có thể xác định cách thức mà vị Tất đại lão này lựa chọn để phản đòn chứ?
Cách nghĩ của hắn rất đơn giản, là vì Tất Vân Đào hiện giờ vẫn chưa đưa ra bất kì cách thức nào, giống như một con rùa không đầu đi khắp nơi cầu xin, là vì anh ta không biết Lôi Bạo đứng đằng sau chuyện này. Nếu Tất Vân Đào biết chuyện của Lôi Bạo thì sẽ có tác dụng gì? Chắc chắn anh ta sẽ không vô tư giống bây giờ.
Trương Phi cũng không phải ngốc, suy nghĩ một chút đã hiểu chủ ý của Từ Quân Nhiên. Chỉ cần cậu ta đem chuyện của Lôi Bạo nói cho Tất Vân Đào nghe, xem rốt cuộc có tác dụng gì, chắc chắn Tất Vân Đào sẽ không ngồi yên, trước đó hắn sở dĩ bày ra dáng vẻ mặc kệ, đơn giản là do Tất Vân Đào cảm thấy, dựa vào quyền thế anh rể, hoàn toàn có thể đưa mình ra khỏi cục công an, nhưng bây giờ, Lôi Bạo rõ ràng muốn Tất Vân Đào ngồi tù.
- Anh Từ, tôi biết phải làm sao rồi.
Ánh mắt Trương Phi lóe lên tia hàn quang, cười hì hì nói.
Từ Quân Nhiên gật đầu :
- Chúng ta không cần vội, chắc chắn Lôi Bạo sẽ không để Tất Vân Đào dễ dàng thoát thân vậy đâu.
Điều hắn chắc chắn là, nếu Trương Phi đem tin tức nói cho Tất Vân Đào biết, chắc chắn Tất Vân Đào sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lôi Bạo, đến lúc đó hắn thêm chút dầu vào, Từ Quân Nhiên muốn xem thử, đối mặt với vị xưởng trưởng đặc biệt trong huyện này – Trịnh Thủ Nghĩa, Lôi Bạo sẽ dùng chiêu gì, người cha Lôi Chính Vũ của anh ta, sẽ ra mặt giúp anh ta hay không?
Sự chênh lệch giữa đơn vị xí nghiệp với đơn vị hành chính là không giống nhau, đãi ngộ cấp sở với giáo sư không khác lắm, nhưng lại khác về bản chất. Giáo sư là danh hiệu học thuật, tiêu chí lấy học vấn và tri thức, cấp sở là quan hàm, tiêu chí lấy địa vị và chức quyền. Có người có tri thức và quan hàm, có người có quan hàm nhưng không học vấn, cả hai rất khó làm. Học vấn với quan hàm tương tác lẫn nhau, cái này bổ trợ cái kia, có danh thì có thế, có thế thì thành danh, thế và danh tác động với nhau, thì có thể có được tất cả.
Cùng một đạo lý, Trịnh Thủ Nghĩa với Lôi Chính Vũ đều là phó lãnh đạo cấp sở, nhưng quyền hành trong tay lại không giống nhau, nếu thật sự đấu với nhau, Từ Quân Nhiên rất hiếu kỳ, ai sẽ là người chiến thắng đây?
Từ Quân Nhiên bàn bạc một chút về trình tự hành động với Trương Phi, mới rời cục công an, lên xe trực tiếp đến xưởng mỏ than Hồng Tinh, nếu đã xác định để Tất Vân Đào và Lôi Bạo đấu đá lẫn nhau, Từ Quân Nhiên nhất định phải hoàn thiện kế hoạch của mình mới được, mà khâu quan trong nhất, chính là người đứng đầu của xưởng mỏ than Hồng Tinh – Trịnh Thủ Nghĩa.
Ở trong quan trường, một người ít nhất phải có hai mặt trở lên, để ứng phó với tùy đối tượng trường hợp khác nhau.
Từ Quân Nhiên chìm nổi trong quan trường đã mấy chục năm, đối với hắn, bất kể làm chuyện tốt hay chuyện xấu, chỉ cần có thể thực hiện lý tưởng chính trị của mình, hắn sẽ không ngại dùng một chút thủ đoạn, chơi chính trị nghe không được cao thượng lắm, không có chút khoan dung, tấm lòng Bồ Tát, một chính trị gia thành thực đồng nghĩa ngu ngốc, lương thiện chính là nhu nhược.
Nếu mình quá nhu nhược, vậy đến cuối cùng người xui xẻo nhất chính là mình. Từ Quân Nhiên không hề hy vọng kế hoạch chợ nông sản mà mình khó khăn lắm mới nghĩ ra, cuối cùng lại trở thành công cụ phát tài của một số người trong huyện Phú Lạc, nếu thực là vậy, hắn thà tự tay bóp nát hạng mục này.
Đi vào trong mỏ than Hồng Tinh, Từ Quân Nhiên gọi người thông báo xong, Trịnh Thủ Nghĩa liền chạy ra đón, cũng không mang người theo, chỉ có hai ba tên tùy tùng.
- Bí thư Từ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa, thật thất lễ quá.
Trịnh Thủ Nghĩa rất khách khí, nhiệt tình đến nỗi khiến người khác cho rằng Từ Quân Nhiên là bạn lâu năm của ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận