Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 83: Về nhà.

Một lần nữa bước lên xe lửa về quê, nhưng lần này tâm tình Từ Quân Nhiên hoàn toàn khác. Lần trước tâm tình chán nản trở về, tiền đồ mù mịt, nhưng giờ lại thỏa mãn ý nguyện, mỹ nhân bên cạnh.
Nhìn Lâm Vũ Tình ngồi ở đối diện đang ngẩn người, Từ Quân Nhiên không khỏi cảm thấy buồn cười.
- Chị Vũ Tình, đang nghĩ gì vậy?
Từ Quân Nhiên mở miệng hỏi.
Sắc mặt Lâm Vũ Tình ửng hồng, lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Từ Quân Nhiên cười cười, không nói gì thêm. Hắn hiểu tâm tình của cô, từ một phụ nữ con nhà nông bình thường đột ngột trở thành quản lý tài vụ công ty xây dựng, việc này cần cho cô một khoảng thời gian dài để thích ứng làm quen.
Hai người trở về Giang Nam vẫn mua vé giường nằm, chỉ có điều lần này do Tào Tuấn Minh mua giúp, trên xe cũng không có ai, chỉ có hai người bọn họ.
- Quân Nhiên, anh bảo liệu chúng ta có chiêu mộ được công nhân không?
Lâm Vũ Tình lo lắng nhìn Từ Quân Nhiên.
Đối với cô mà nói, quản lý tài vụ chỉ là một danh từ mà thôi, đã trở thành người phụ nữ của Từ Quân Nhiên, lòng cô đều đặt lên người đàn ông của đời mình.
Từ Quân Nhiên mở miệng cười:
- An tâm đi, em đã có chủ ý.
Biện pháp của hắn rất đơn giản, tạm thời không đi chiêu mộ người mà cứ lấy người trong đội sản xuất công xã Lý gia trấn, mỗi đội sản xuất lấy ra vài chục người là đủ. Trước tiên cứ để họ tới thành phố đi làm, vài tháng sau kiếm được tiền trở về ắt sẽ khiến người khác biết được chỗ tốt.
Người Trung Quốc chính là như vậy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chưa thấy lợi ích thực tế thì vẫn có kẻ nói này nói nọ.
Giờ đã cuối tháng bảy, năm 83 đang tới dần. Đến khi đó chính sách thay đổi, đây là một cơ hội lớn để phát triển. Điều mà Từ Quân Nhiên phải làm chính là thừa lúc cơ hội chưa tới nhanh chóng biến công xã Lý gia trấn, thậm chí là huyện Võ Đức thành trụ cột kinh doanh vững chắc.
- Quân Nhiên, tôi nghe nói cậu cùng anh cả muốn mở nhà máy chế biến ở công xã.
Thấy Từ Quân Nhiên suy nghĩ, Lâm Vũ Tình đột nhiên hỏi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Trên núi có không ít quả dại, em nghĩ có thể mở một nhà máy đồ uống, sản xuất các loại đồ uống… Hiện giờ tại thành phố người ta đã dần có tiền, bắt đầu theo đuổi hưởng thụ. Nếu chúng ta làm về phương diện này, ắt có thể thành công.
- Thế nhưng e là chuyện này không dễ đâu. Hơn nữa hiện giờ có bao nhiêu người có nhu cầu về đồ uống chứ.
Lâm Vũ Tình có chút lo lắng.
Từ Quân Nhiên cười thần bí nhưng không mở miệng.
Chuyện này trong mắt Lâm Vũ Tình thì có phần khó tin, nhưng với Từ Quân Nhiên thì chuyện này quá đơn giản.
Trên thế giới có một loại phương thức truyền thông gọi là quảng cáo.
Nếu như y nhớ không lầm, mấy tháng tới, chính xác là tháng 2 năm 83, để ăn mừng tết Âm lịch. Ban tổ chức trung ương lần đầu tiên truyền hình trực tiếp chương trình liên hoan mừng xuân, từ đó bắt đầu, mỗi năm tới tết nguyên đán, người dân Trung Quốc đều vây quanh chiếc truyền hình, chờ đợi xem buổi liên hoan đêm giao thừa.
Mà mục đích của Từ Quân Nhiên chính là bữa tiệc tết Âm lịch này.
Vào niên đại Từ Quân Nhiên trở thành bí thư Thành ủy, quảng cáo đã trở thành một thứ không thể thiếu trong đời sống. Không nơi nào không có quảng cáo khiến thói quen cuộc sống của mọi người bị truyền thông dẫn dắt, bất kể là mua gì, ăn gì, dùng gì.
Chỉ cần nơi có người, nơi đó có quảng cáo!
Nếu như ở tiết mục cuối năm tiến hành quảng cáo lần đầu cho huyện Võ Đức vậy sẽ như thế nào.
Trong đầu nhanh chóng xây dựng toàn bộ bố cục, Từ Quân Nhiên biết rõ chỉ cần thao tác hợp lí, nhà máy đồ uống ở huyện Võ Đức có thể trở thành một khu công nghiệp. Hơn nữa Từ Quân Nhiên tin tưởng, có sự chỉ đạo của mình, nhà máy sản xuất thức uống này nhất định có thể nổi như cồn.
Mà điều hắn phải làm lúc này chính là mau chóng ổn định đại cục huyện Võ Đức, nhổ đi cái đinh ngăn cản sự phát triển của huyện.
Đoàn tàu chậm rãi lái vào ga, Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình đi xuống, đi thẳng tới bến xe. Từ thủ đô trở về, Tào Tuấn Vĩ nhất quyết đưa cho Lâm Vũ Tình 5000 tệ, nói là kinh phí hoạt động của công ty. Từ Quân Nhiên biết rõ là anh ta sợ mình không có đủ tiền tiêu xài trên đường, cũng không từ chối. Dù sao trong tương lai, Tào Tuấn Vĩ sẽ xứng với danh xưng Đại Phú Hào.
- Chị Vũ Tình, chút nữa chị về công xã, tôi đi tới huyện ủy,
Từ Quân Nhiên ngồi trong xe khách nói.
Lâm Vũ Tình gật gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Cô hiểu Từ Quân Nhiên tới huyện ủy là có việc cần làm, việc mình phải làm hiện giờ là nhanh chóng về công xã. Nói thực, đời này cô chưa từng thấy 5000 tệ, giờ được Tào Tuấn Vĩ đưa cho, trong lòng quả thực giống như có ngàn vạn con kiến đang bò, khiến cô sợ muốn chết.
Từ Quân Nhiên nhìn bộ dạng căng thẳng khẩn trương của Lâm Vũ Tình mới nhớ ra trên người cô có mang 5000 tệ. Bản thân hắn trước khi trọng sinh thường xuyên thấy mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn tệ, nhưng hắn quên một điều vào những năm 80, nhà ai có một chiếc xe đạp cũng xem đó như bảo vật. Hiện giờ trong túi Lâm Vũ Tình có 5000 tệ, e là cô sợ bất kỳ ai tới gần mình trong phạm vi 5m.
Nghĩ một chút, Từ Quân Nhiên nói:
- Như vậy đi, chị đi tìm Tiêu Nguyệt, chờ tôi trở về.
Giờ là buổi sáng, huyện ủy chắc còn đang làm việc, cho nên Từ Quân Nhiên không chút lo lắng. Dù sao Uyển Tiêu Nguyệt là người có thể tin tưởng, huống chi là ở trong huyện ủy.
Khi hai người tới thị trấn Võ Đức đã hơn 11h trưa, nhìn đường xá quen thuộc, Từ Quân Nhiên cười nói với Lâm Vũ Tình:
- So với thủ đô thì như thế nào hả?
Lâm Vũ Tình cười tự nhiên:
- Tuy rằng thủ đô rất tốt nhưng tôi thích ở đây hơn.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Đúng vậy, dù ở ngoài như nào thì cũng không phải nhà chúng ta.
Đối với hắn mà nói, thủ đô hay bất kỳ nơi phát triển nào khác cũng chỉ là một trạm dừng chân trong cuộc đời mình, khiến Từ Quân Nhiên có cảm giác là nhà thì chỉ có thị trấn hiện giờ vẫn có phần tan hoang này mà thôi.
- Đi thôi, chúng ta về nhà.
Từ Quân Nhiên chậm rãi nói, cất bước đi tới, Lâm Vũ Tình vẻ mặt hạnh phúc đi theo sau. Đi theo người con trai này mặc kệ là đi đến đâu, thì đối với cô cũng là một chuyện hạnh phúc rồi.
Đại viện huyện ủy cách bến xe cũng không xa, trên đường không ngừng có người nhìn Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình mà chỉ trỏ. Nếu là bình thường cô nhất định cảm thấy không được tự nhiên, sợ thanh danh của mình không tốt, ảnh hưởng tới Từ Quân Nhiên. Nhưng giờ cô lại bình thản thừa nhận, không chỉ vì cô đã là người đàn bà của y, càng vì cô biết rõ phụ nữ không nhất định phải phụ thuộc vào đàn ông, họ cũng có thể có được sự nghiệp của riêng mình.
Khi đi vào đại viện huyện ủy, bắt chuyện nhiệt tình với mấy người quen, Từ Quân Nhiên bảo Lâm Vũ Tình mang đồ tới văn phòng tổ tổng hợp, còn bản thân lại tới phòng bí thư huyện ủy Nghiêm Vọng Tung, hắn có việc cần nhanh chóng tới chỗ Nghiêm Vọng Tung báo cáo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận