Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 104: Hô Diên Ngạo Ba.

Có Lưu Liễu và Lý Đông Viễn ở đây, Từ Quân Nhiên dĩ nhiên cảm thấy không cần thiết phải ở hiện trường nữa.
Mọi việc đã phát triển đến nước này, nếu Lý Đông Viễn còn không bắt được người, Từ Quân Nhiên sẽ nghi ngờ sau này ông dựa vào cái gì mà trở thành người đứng đầu Hệ thống chính trị và pháp luật của một tỉnh.
Đi xe đạp trở về huyện thành, Từ Quân Nhiên đang nghĩ khi nào rãnh mình cũng nên đi mua một chiếc xe đạp, tuy rằng thời này giá xe đạp không rẻ, nhưng so với ngồi xe bò đi ra đi vào thành phố vẫn tốt hơn nhiều, xe đạp là của mình, sẽ tiện hơn một chút.
Nhưng chuyện này, còn phải nói với Lâm Vũ Tình. Từ Quân Nhiên bây giờ chưa có được số tiền đó.
Sau khi trải qua chuyện này, chắc chắn Trình Hoành Đạt sẽ không chạy thoát, chỉ cần Lý Đông Viễn và Lưu Liễu không ngốc, bắt được tên giết người thật sự đang chạy trốn bên ngoài, Trình Hoành Đạt sẽ không chạy thoát khỏi tội danh thất trách, dù sao lúc đầu y cũng đã thề là mình sẽ bắt được hung thủ, cuối cùng lại giàn xếp tất cả vụ việc, trách nhiệm của y không hề nhỏ.
Nhưng Từ Quân Nhiên vẫn có chút không yên tâm, dù sao Trình Hoành Đạt cũng có một người chú là Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật thành phố, nếu như mũi của Trình Tuấn Thanh thính, lại thêm Trương Kính Mẫn giúp đỡ Tần Quốc Đồng để gia tăng thế lực ở huyện Võ Đức, nói không chừng Trình Hoành Đạt này vẫn có thể rút lui.
Cho nên, Từ Quân Nhiên sớm đã chuẩn bị cho họ một chiêu độc hơn!
Tính thời gian, Từ Quân Nhiên đến văn phòng của lão Bí thư Nghiêm Vọng Tung, chào hỏi Đồ Văn Dũng đang thu dọn phòng ốc, dùng điện thoại của Nghiêm Vọng Tung gọi đường dài đến thủ đô.
- Anh cả, em Quân Nhiên đây.
Cầm ống nghe, Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hơi mệt mỏi của Tào Tuấn Minh:
- Thế nào, đến nhà rồi sao?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Đến hôm qua rồi.
Tào Tuấn Minh gật đầu:
- Bài viết đăng báo rồi, chắc mấy ngày nữa cậu sẽ là nhân vật đứng đầu ngọn sóng đấy.
Từ Quân Nhiên cười hì hì:
- Không sao, có anh cả đứng trước đỡ đòn rồi.
Bài viết mà anh ta đang nói chính là bài viết cần phải tiến hành cải cách lớn hơn một chút do Tào Tuấn Minh và Từ Quân Nhiên cùng ký tên đã được đăng, về sau có nhiều người muốn để bài viết này đặt bên cạnh bài phát biểu của Hoàng Tử Hiên, rõ ràng là có người muốn so sánh chúng.
Tào Tuấn Minh chẳng sao cả, anh chỉ lo Từ Quân Nhiên không biết có chịu nỗi đả kích không. Tuy nhiên Từ Quân Nhiên biết, còn chưa đến một tháng nữa là đến Đại hội đại biểu nhân dân, đến lúc đó chỉ cần ông cụ ra mặt nói vài câu là tất cả tranh chấp đều sẽ tan thành mây khói thôi.
- Đúng rồi, chị dâu cậu và ba vợ tôi chiều hôm qua đã xuất phát, chắc ngày mai là đến tỉnh Giang Nam các cậu rồi đấy!
Tào Tuấn Minh nói cho Từ Quân Nhiên một tin vui.
Kim Lệ và Kim thừa Cổ dẫn theo một tổ nghiên cứu của Viện khoa học nông nghiệp đã xuất phát, đối với Từ Quân Nhiên mà nói, đây là tin tốt, dù sao giờ cũng là cuối tháng bảy, gần tới tháng tám rồi, dù mùa đông của huyện Vũ Đức không lạnh, nhưng sớm thực hiện hạng mục nuôi cá trong ruộng lúa ngày nào, là có thể sớm có tác dụng vượt qua nạn đói mùa xuân sớm chút đó.
Cái gọi là nạn đói mùa xuân, người sống ở thành phố e rằng chẳng ai biết, Từ Quân Nhiên nhớ rõ, ngày bé mình còn hát bài đồng dao như thế này:
“Hai tháng hai, chuột không mọc nổi lông, ổ này chết đến ổ khác chết.”
Tháng hai, tháng ba âm lịch, chuột còn không tìm được đồ ăn, người dân cạn lương thực ở nông thôn càng ngày càng nhiều, tháng giêng vừa xong, là bắt đầu vào nạn đói mùa xuân rồi.
Khi đó đất đai còn chưa cho các hộ dân nhận thầu, ở nông thôn người nhiều đất ít, tám vùng biên cương mở hết chỗ này đến chỗ khác, kết quả vẫn là không lấp đủ bụng. mọi người đều phải dựa vào làm công để kiếm tiền nuôi sống mấy miệng ăn, cộng thêm lúc đó con cái đông, con nít đang ở tuổi ăn tuổi lớn, những đứa trẻ đói khát giống như những con chim non gào khóc đòi ăn, không ngừng thúc giục cha mẹ cho ăn. Tết Âm lịch vừa trôi qua, rất nhiều nhà đã bị đói, phải mặt dày đến nhà người thân mượn lương thực, một chén gạo, đều phải nói gãy lưỡi mới có thể mượn được. Thật sự không chịu nỗi, thì phải đào mầm khoai tây vừa gieo lên ăn.
Từ Quân Nhiên nhớ rõ, hàng năm sau khi kết thúc vụ xuân, cây trồng vụ hè chưa thu được, đây chính là thời điểm giáp mùa khó chống cự nhất. Mọi người ngoài thời gian làm việc ngoài đồng, phải đi hái rau dại ăn đỡ đói, Từ Quân Nhiên cũng đi cùng mẹ, khi giúp mẹ hái rau dại, bản thân cũng biết có rất nhiều loại cây có thể ăn được, dã cửu, hoa cúc mầm, rau sam… Rau dại trộn với gạo tấm có thể nấu ra món cháo loãng “có thể soi thấy bóng người”, trừ phi đói không thể chịu đựng được nữa người ta mới ăn nó. Vài ngày như vậy trôi qua, dưa muối từ trước có thể ăn được rồi.
Nếu có thể nghĩ được cách sống qua nạn đói mùa xuân, hay không thể nào nhét đầy được bao tử. Mẹ sẽ đưa Từ Quân Nhiên đến ruộng lúa mạch ngắt những loại cây dại được gọi là “đậu lao”, tách những hạt đậu nhỏ màu đen ra xào hoặc nhét vào trong bánh đúc ăn mãi không hết.
Đói bụng quá thì rang đậu đen lên ăn, thơm giòn ngon miệng.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Từ Quân Nhiên nói với Tào Tuấn Minh:
- Có cần em đi đón chị dâu không?
Tào Tuấn Minh lắc đầu nói không cần,
- Chị dâu cậu nói, bọn họ đã liên hệ với Viện khoa học nông nghiệp và Sở nông nghiệp tỉnh các cậu rồi.
Ánh mắt sáng ngời, Từ Quân Nhiên nói:
- Ý của anh cả là…
Tào Tuấn Minh cười:
- Tôi cân nhắc rồi, muốn làm được hạng mục này, cứ để cho tỉnh các cậu biết cũng tốt, như vậy mạo hiểm một chút, nhưng cũng khiến tỉnh các cậu lộ mặt.
Trong lòng lóe lên sự cảm kích, Từ Quân Nhiên biết rõ, Tào Tuấn Minh đang suy nghĩ cho mình.
Hắn biết rõ, chuyện nuôi cá ruộng lúa nếu làm, sẽ thu hút sự chú ý khắp nơi, cho dù chuyện này thành hay bại, đều phải gánh áp lực tương đối lớn, nếu như tỉnh cũng gia nhập vào, tuy có khả năng phải chia đi chút công lao, nhưng lợi ích thực tế nhận được có thể sẽ nhiều hơn. Ít nhất là về mặt chính sách và tài chính, Từ Quân Nhiên sẽ không lo gặp phải cản trở. Chí ít trong thành phố và trong huyện dù có người phản đối, nhưng đối diện với áp lực từ Tỉnh ủy, cũng đành lựa chọn nhường nhịn thôi.
Hai người nói thêm mấy câu, trước khi cúp máy, Từ Quân Nhiên mới hỏi:
- Anh cả, anh ba đã về chưa?
Anh ba Từ Quân Nhiên nói, dĩ nhiên là Sở Văn Thiên lão tam trong ký túc xá, hiện nay là ký giả của tòa soạn báo lớn ở thủ đô, thời đó uy lực của sinh viên đại học khó có thể tưởng tượng được, Sở Văn Thiên mới tốt nghiệp vừa đi làm, đã được ủy thác trọng trách, trở thành người mới chạm vào là phỏng tay trong tòa soạn.
Điều thần kỳ nhất là, trong cơ quan không có ai ghen ghét với thành tích của anh ta, mọi người đều hiểu rõ, tiền đồ của thanh niên này chắc chắn rất sáng lạn, dù sao trong lứa sinh viên tốt nghiệp khóa đầu tiên, có thể đến tòa soạn báo đã là chịu oan uổng rồi, nên biết, sinh viên khoa trung văn khóa đó, tám chín mươi phần trăm đều vào những Ủy ban, bộ trung ương ở các cơ quan nhà nước.
Từ Quân Nhiên trở về quê như vậy, chỉ có một mình hắn độc nhất!
Tào Tuấn Minh gật đầu:
- Hôm qua về nhà, sáng sớm nghe chuyện cậu trở về thủ đô, hình như là đến Ủy ban hay bộ nào đó phỏng vấn, gặp người bạn học nào đó nói với cậu ấy, vừa mới từ chỗ tôi đi đây, nói là về thu dọn đồ, chắc là theo chị dâu cậu đến thành phố Toàn Châu. Sao, có gì gấp thế?
Từ Quân Nhiên cười hì hì:
- Không gấp, chỉ là có vài chuyện cần anh ba giúp, cung cấp cho anh ấy vài tư liệu hay đó mà.
Tào Tuấn Minh bất đắc dĩ lắc đầu, lão lục này, sao khi về quê, đã thay đổi không ít, nhưng Tào Tuấn Minh cũng không phản đối những thay đổi này của hắn, dù sao một kẻ chỉ cứng nhắc nghiên cứu học thuật sẽ không thể nào sinh tồn được trong chốn quan trường.
Suy nghĩ một chút, Tào Tuấn Minh nói với Từ Quân Nhiên:
- Đúng rồi, nếu cậu có cơ hội đến tỉnh thành, có thể đến thăm Bí thư Hô Diên Ngạo Ba của Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh Giang Nam các cậu.
- Hô Diên Ngạo Ba?
Từ quân nhiên sửng sờ khi nghe tới cái tên này, vì trong trí nhớ của hắn, người mang cái tên này, Hô Diên Ngạo Ba chính là vị lãnh đạo tỉnh ủy đề bạt Lý Đông Viễn, Hô Diên Ngạo Ba ngày nay, hẳn là Phó bí thư Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh kiêm trưởng phòng công an tỉnh. Sau này từng bước thăng chức, từ chức vụ Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật tỉnh Giang Nam, một đường đi thẳng lên trung ương. Còn Lý Đông Viễn dựa vào ông, mới trở thành người đứng đầu hệ thống chính trị pháp luật tỉnh Giang Nam.
Một người như vậy, lẽ nào thuộc phái Tào gia?
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên thử thăm dò Tào Tuấn Minh:
- Anh cả, vị Bí thư Hô diên này có quan hệ gì với ông cụ nhà các anh?
Tào Tuấn Minh cười:
- Là cấp dưới cũ của ông cụ, năm đó từng là cộng sự, lần này đến thủ đô họp, có đến thăm ông cụ nhà tôi.
Nói đến đây, Từ Quân Nhiên hiểu ra, xem ra Hô Diên Ngạo Ba cũng đã lựa chọn hàng ngũ để đứng, chính thức dựa vào Tào gia.
Tuy nhiên kể ra, Bí thư Hô Diên này cũng gan lớn đấy, dù sao trong hoàn cảnh thế này, lựa chọn đứng bên phe cải cách, không những cần có dũng khí, mà còn phải có quyết tâm đập nồi dìm thuyền cùng với tầm nhìn chính trị, kết quả chứng minh, Hô Diên Ngạo Ba đã thành công.
Đối với người như vậy, Từ Quân Nhiên cảm thấy kính trọng, dù trong lòng ông rốt cuộc là xuất phát từ đầu cơ chính trị hay nguyên nhân nào khác mà đưa ra lựa chọn như vậy, nhưng kết quả vẫn chứng minh lựa chọn của ông hoàn toàn chính xác, cái thứ chính trị này, nói toạc ra là cả một quá trình, một quá trình sụp đổ của ngôi nhà. Người muốn nhìn thấy được đằng sau ngôi nhà, rốt cuộc tường đổ sẽ có người chống hay có nhân lực mạnh mẽ nào níu giữ tòa nhà sắp đổ xuống.
- Anh cả yên tâm, nếu em lên tỉnh thành, nhất định em sẽ đến thăm Bí thư Hô Diên.
Từ Quân Nhiên nói với Tào Tuấn Minh.
Hắn biết rõ, điều Tào Tuấn Minh muốn nói với mình điều này, thế lực Tào gia ở tỉnh Giang Nam kéo dài tới tận đâu.
Tào Tuấn Minh cười cười, với trí thông minh của Từ Quân Nhiên, dĩ nhiên có thể đoán được ý của mình, câu trả lời của hắn đã chứng minh điểm này.
Gác máy điện thoại, Từ Quân Nhiên mỉm cười, giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu mỗi gió đông.
Cũng không biết, Trình Hoành Đạt có nhảy vào thế cục này không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận