Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 108: Hội nghị Đảng ủy công xã.

Sáng hôm sau, sau khi Từ Quân Nhiên ăn bữa sáng do Lâm Vũ Tình mặt ửng đỏ làm, tinh thần sảng khoái đến phòng họp Đảng ủy công xã, hắn nhất định phải dự họp.
Đến công xã trấn Lý Gia nhậm chức được hơn nửa tháng, Từ Quân Nhiên thật sự chưa tham gia được mấy cuộc họp Đảng ủy, nếu không phải bận rộn ở huyện, thì đang lên thủ đô, cộng thêm trong thời kỳ vụ mùa hè, công xã rất nhiều chuyện, không ít thành viên Đảng ủy vắng mặt, cuộc họp hôm nay là cuộc họp đầu tiên mọi người có mặt đầy đủ.
Khi Từ Quân Nhiên bước vào văn phòng, Lý Càn Khôn vẫn chưa đến, dù là hội nghị cấp bậc gì, người đứng đầu, luôn là người đến cuối cùng.
Đã khá nhiều người vào phòng họp, Từ Quân Nhiên tiến vào, lập tức có người chào hỏi hắn, dù là những thành viên Đảng ủy tương đối có tư cách hơn, cũng không ngừng nói vài câu khách sáo với Từ Quân Nhiên, dù sao hắn cũng là cán bộ được huyện coi trọng nhất trong công xã, lại vừa là niềm hãnh diện của trấn Lý Gia. Trong những người này, không ít người đều sinh ra và lớn lên ở trấn Lý Gia, dù không nhất định là đều mang họ Lý, nhưng cũng có mối quan hệ với dòng tộc họ Lý, không ít người cũng chứng kiến Từ Quân Nhiên trưởng thành.
Cả phòng họp, có hai người có tư cách nhất, một người tên Lý Thuận Tài, một người tên Cao Đấu Tâm, đều đi lên từ vị trí đội trưởng đội sản xuất, vì tuổi tác cao cho nên mới được điều đến công xã, hiện tại đều là Ủy viên Đảng ủy lâu năm của công xã. Lý Thuận Tài năm nay năm mươi chín tuổi, không cao lắm, dáng hơi ục ịch, trước kia từng làm đội trưởng sản xuất của Đại đội Tân Liên, làm Phó xã trưởng ba năm, nhân duyên cực kỳ tốt.
Còn Cao Đấu Tâm là một phụ nữ, năm nay sáu mươi bốn tuổi, sắp nghỉ hưu.
Bà là một người rất lợi hại, là người phụ nữ đầu tiên trở thành Đội trưởng đội sản xuất liên hợp thôn, đó là nhờ vào bản lĩnh thật, được xưng là “người phụ nữ thép”, dù là tới bây giờ tính tình vẫn rất nóng nảy.
Sở dĩ Từ Quân Nhiên chú ý đến họ, không phải vì hai người này rất có tư cách, mà vì họ là những thành viên rất quan trọng trong Đảng ủy.
Công tác ở cơ sở và ở phía trên không giống nhau, trong các tầng từ khu huyện đến tỉnh thành, các đồng chí lớn tuổi nếu đến tuổi về hưu, căn bản đều lui về tuyến hai dưỡng lão, treo thêm cái danh Phó chủ tịch hiệp hội, ngày ngày ngồi trong văn phòng đọc báo, nghe tiểu khúc, đây là cuộc sống nhàn hạ tự tại nhất. Nếu đồng chí nào lui về tuyến hai vẫn một lòng muốn bôn ba khắp nơi, làm không tốt còn bọ người ta dị nghị là người này quá ham muốn quyền lực, không chịu ngồi ghế mát.
Nhưng nếu là ở công xã hương trấn cơ sở những năm tám mươi, tuyệt đối sẽ không có người la mắng.
Nguyên nhân, là vì thời điểm này đội ngũ cán bộ vẫn chưa chật kín chỗ như sau này.
Hương trấn cơ sở những năm tám mươi, vì mới qua khỏi hạo kiếp, cán bộ tương đối ít, có năng lực càng ít hơn, hầu hết đều là những người thô lỗ không có trình độ văn hóa, ngay cả những cán hộ huyện đôi lúc cũng không đủ người, huống hồ là cơ sở. Bằng không thì những sinh viên vừa mới tốt nghiệp kia, làm sao có được đãi ngộ tốt như vậy, vừa tốt nghiệp đã được phân nhà, cấp bậc ít nhất cũng là cán bộ cấp phòng, chính là để giữ nhân tài.
Từ Quân Nhiên nhớ kiếp trước từng xem một bộ phim, bên trong có rất nhiều lời thoại có ý nghĩa.
Cái thế kỷ hai mốt quý nhất, là nhân tài!
Kỳ thực Từ Quân Nhiên cảm thấy, câu này nên nói vào những năm tám mươi.
Vì vào những năm tám mươi, tri thức đúng là sức mạnh, bằng cấp thật sự là nước cờ đầu!
Từ Quân Nhiên biết rất rõ, mình tốt nghiệp khóa đầu khoa Trung văn, lại còn học một lớp thư ký chuyên ngành, chính là lớp chuyên bồi dưỡng thư ký cho các lãnh đạo trung ương, rất nhiều bạn học mà Từ Quân Nhiên quen đều học lớp đó, sau này đều trở thành người của Chánh văn phòng trung ương.
Từ đó có thể thấy, thời đại đó, người có kiến thức cao, học lực cao mới được coi trọng.
Giống như đạo lý đó, những cán bộ kỳ cựu giàu kinh nghiệp làm việc ở cơ sở kia, cũng rất được coi trọng. trong công xã hương trấn lúc này, phàm là những người được xưng là lãnh đạo, căn bản đều bề bộn công việc, như Phùng Hồng Trình, một mình kiêm nhiệm hai chức quan trọng Ủy viên ban Kỷ Luật Thanh tra và Ủy viên Ủy ban tổ chức cán bộ, cũng không phải ông độc quyền, mà thực sự là không ai có thể giúp được ông. Lúc này tác dụng của đám Lý Thuận Tài mới thể hiện rõ, có chuyện gì họ có thể giúp đỡ, mọi người đều kiếm củi đốt thêm lửa.
Ngoài ra, công tác của cơ sở rất phức tạp, đôi khi một vài vấn đề của đội sản xuất nếu xử lý không tốt, rất dễ nảy sinh mâu thuẫn, lúc này nếu mời một cán bộ già bản địa Nghiêm Vọng Tung ra mặt, tám chín phần là có thể giải quyết thuận lợi. Hơn nữa các cán bộ già thời đại này, bọn họ không phải là những người tham tiếc quyền lực, chỉ muốn cả đời phục vụ nhân dân, bất thình lình muốn họ lui về tuyến hai, không làm bất kỳ việc gì, đối với những người này mà nói, còn khó chịu hơn giết họ.
Những cán bộ như Lý Thuận Tài và Cao Đấu Tâm, bọn họ không hề để ý quyền lực của mình lớn hay nhỏ, chỉ cần để họ tiếp tục làm việc, làm việc vì dân chúng, những người này sẽ không cảm thấy tổ chức khiến họ mệt mỏi, ngược lại còn cảm thấy lãnh đạo coi trọng mình, cảm thấy mình hữu dụng.
Nói trắng ra đây là một kiểu khao khát được tôn trọng, được công nhận, được cần thiết, cho nên lúc này bọn họ cũng rất được tôn trọng, dù sao có một số sự việc tự ra mặt nói chuyện, để mấy đồng chí già này đi làm, sẽ thuận lợi hơn.
Thực ra trong phòng này còn có hai lãnh đạo tuổi không nhỏ, hiện này đều là phó bí thư Đảng ủy công xã, một người là Bạch Sơn, một người tên Trịnh Hữu Kiến, nghe nói không lâu nữa sẽ vào Đại hội nhân dân huyện và Hội nghị hiệp thương chính trị.
Nói là thăng chức, trên thực tế là đi dưỡng lão. Bởi vì họ không phải cán bộ sinh ra lớn lên ở trấn Lý Gia, không có quá nhiều tình cảm với trấn Lý Gia. Vào Đại hội nhân dân huyện và Hội nghị hiệp thương chính trị vì có thể thăng một cấp bậc hành chính đi dưỡng lão.
Đối với người như vậy, Từ Quân Nhiên không muốn đắc tội với họ, cũng không muốn lôi kéo họ.
Kỳ thực đối với những quan viên những năm tám mươi, Từ Quân Nhiên biết rất rõ. Hoặc có thể nói, kiếp trước vì cha nuôi mưa dầm thấm đất, hơn nữa bản thân sau này cũng đi vào chốn quan trường, Từ Quân Nhiên thực sự quá hiểu rõ diễn biến quan trường mấy chục năm trong tương lai. Đầu những năm tám mươi, lúc vừa thực hiện cải cách mở cửa, nếu có người muốn nhờ những vị có chức có quyền kia việc gì, phải xách hai chai rượu ngon, hai cây thuốc xịn đến nhờ vả. Đến giữa những năm tám mươi, khi đó TV, tủ lạnh, máy nghe nhạc đều là những thứ không thể thiếu, vì thế những quà tặng hàng đầu đem tặng cho những người có chức có quyền. Đến cuối những năm tám mươi và những năm chín mươi, những người tặng quà kia cũng không tặng mấy thứ như tủ lạnh nữa, vì những thứ này quá rõ ràng. Hơn nữa những thứ này trong nhà các quan chức cũng có cả rồi.
Tặng quà lúc này đa phần đều là phong bì tiền, trực tiếp đưa đến nhà quan chức, thậm chí còn tặng cả sổ tiết kiệm. Cũng có vài quan chức ngoài mặt giả vờ không cần, người tặng quà vừa đi liền lén nhét phong bì hoặc sổ tiết kiệm trong khe ghế sofa.
Kinh tế phát triển rồi, dục vọng của con người cũng không ngừng gia tăng, không cách nào tránh được.
Trừ Liễu Bạch Sơn và Trịnh Hữu Kiến, còn có vài Phó bí thư Đảng ủy, Phó Bí thư đảng ủy thời buổi này rất nhiều, đều chỉ treo cái chức danh Phó bí thư, phân công làm việc ở từng phương diện, trong đó Phùng Hồng Trình là Phó bí thư đảng ủy, kiêm hai chức vụ quan trọng là Ủy viên Ủy ban tổ chức cán bộ và tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật, theo lý mà nói, chức danh chỉ đứng thứ hai sau Lý Càn Khôn. Tuy nhiên hiện nay thực quyền trong tay Từ Quân Nhiên cũng không nhỏ, mọi người đều nhao nhao suy đoán, Bí thư Phùng có không vừa mắt với Bí thư Từ trẻ tuổi để rồi nảy sinh tranh chấp gì không.
Còn có Lý Hiền Tuấn được điều từ Đảng ủy huyện xuống, hiện tại được phân công quản lý công tác tuyên truyền của công xã, cũng là phó Bí thư. Ngoài ra còn có Phó bí thư Trịnh Văn Hải phụ trách công tác mặt trận thống nhất.
Còn thêm vài Phó xã trưởng, hoặc là đội sản xuất công xã trấn Lý Gia đề bạt lên, hoặc là từ trên huyện cử xuống. Tuổi cũng không còn trẻ nữa, trừ Từ Quân Nhiên, người trẻ nhất cũng đầu ba mươi rồi.
Trong số này, Từ Quân Nhiên cũng có quen vài người, cán bộ nữ duy nhất trong số họ Trịnh Tuệ Bân, năm nay bốn mươi mốt tuổi, là người dân tộc Triều Tiên, là một trong số những người bạn của mẹ hắn hồi nhỏ, hắn phải gọi là dì. Chồng của bà tên Lý Hữu Hách, theo gia phả, cùng một thế hệ với Lý Càn Khôn, làm trong cơ quan công xã, có điều là công tác trong Ủy ban giáo dục, sống khá tốt, cũng thuộc giới trí thức được đưa về nông thôn năm đó, không biết vì tính cách quá thẳng thắn thế nào, đã làm việc nhiều năm, vẫn không được cấp trên trọng dụng.
Tần Trạm là người của đội sản xuất Hậu Truân thuộc công xã trấn Lý Gia, bắt đầu từ vị trí kế toán đội sản xuất Hậu Truân, sau mười năm trời mới trở thành Phó xã trưởng công xã như hiện nay, người này không có sở thích gì, chỉ thích những thứ trong chén, sở dĩ Từ Quân Nhiên có ấn tượng với anh ta, là vì kiếp trước sau khi Tần Trạm được điều đến xã khác làm Xã trưởng, khi cha nuôi xuống nông thôn điều tra nghiên cứu, mỗi lần đến trấn Lý Gia, hầu hết đều ở nhà anh ta, còn Tần Trạm mỗi lần đến thị trấn, cũng đều đến gặp cha nuôi. Nói theo kiểu của cha nuôi, người này có năng lực, nhưng cũng có không ít tật xấu, bởi vì thời gian ở cơ sở quá lâu nên mới thành ra như vậy, nếu có thể sửa được, thì cũng có thể trở thành vũ khí tốt.
Viên Kiến Thiết trưởng đồn công an kiêm Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật công xã Từ Quân Nhiên biết rất rõ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đến khi công xã hoàn toàn bị xóa bỏ trở thành xã trấn, gần như chắc chắn Viên Kiến Thiết vẫn kiêm nhiệm chức Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật, và được vào Hội nghị Đảng ủy.
Những người khác mấy ngày nay Từ Quân Nhiên cũng biết được tương đối rồi, ai nấy đều ngồi ngay ngắn, ngờ Bí thư đảng ủy Lý Càn Khôn đến.
Lúc này, cho dù là cơ sở cũng vậy, hay những đơn vị tỉnh thành khác cũng thế, vẫn chưa đến mức đội ngũ cán bộ vượt quá quân số, trong một cuộc họp mở rộng của Đảng ủy công xã, tính thêm cả những lãnh đạo đã lùi về tuyến hai, tổng cộng cũng chị có mười mấy cán bộ cấp Phó phòng, cấp trưởng phòng chỉ có một mình Lý Càn Khôn.
Cùng đám người hàn huyên vài câu, Từ Quân Nhiên trở về vị trí của mình, yên lặng quan sát những người xung quanh.
Đây là một loại bản năng, kiếp trước Từ Quân Nhiên đã tạo thành một thói quen, mỗi lần trước khi họp, hắn rất thích nghiêm túc nhìn từng người tham gia cuộc họp, hy vọng có thể nhìn được suy nghĩ nào đó của bọn họ.
Làm quan, quá trình suy xét người khác cũng chính là quá trình cân nhắc về bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận