Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 375: Người thật đứng sau Từ Quân Nhiên.

Hôm nay, tâm trạng của Chu Trạch Thành không được vui, vốn y cho rằng mình có thể điều tra được vụ án này, một mặt ổn định địa vị của mình trong huyện, một mặt có thể giúp Từ Quân Nhiên, tiện thể có thể gây ấn tượng trước mặt Trần Đại Dũng.
Nhưng tuyệt đối không thể ngờ cái chết của Trần Ái Quốc lại có thể khiến cho Từ Quân Nhiên bị động như vậy, công tác của tổ điều tra cũng không có cách nào tiếp tục nữa, đã nán lại ở đây 3 ngày rồi, y đã bàn bạc với Cố Hoàn, chuẩn bị trở về, báo cáo lại tình hình với huyện ủy rồi mới quyết định.
Về phầnTừ Quân Nhiên, Chu Trạch Thành cũng biết có Trần Đại Dũng thì hắn nhiều nhất cũng chỉ bị điều đi. Có điều nếu đã như vậy thì y cũng đã tặng cho Trần Đại Dũng một ân huệ, Chu Trạch Thành cũng đã lường trước được sẽ bị Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy lên án, điều Từ Quân Nhiên đến Bộ Tổ chức huyện ủy, ở ẩn một thời gian ngắn rồi sắp xếp sau.
Chu Trạch Thành cũng biết, sở dĩ đám người Mã Tụ Bảo không để yên ổn chuyện Từ Quân Nhiên bức tử Trần Ái Quốc 8-9 phần là có dụng ý khác, chứ không chỉ có ý là muốn trấn định lòng người. Dù sao chuyện đó nếu quả thật muốn điều tra ra, xã Trường Thanh làm không tốt sẽ có một đám người gặp xui xẻo. Từ Quân Nhiên bắt được Trần Ái Quốc và An Duy Minh, cho rằng đã bắt được một con cá lớn, nhưng lại không ngờ được rằng thực tế mấy người này chỉ là những con rối trên bàn, kẻ chủ mưu thật sự là những người khác.
Tuy nhiên nhìn được ra vấn đề cũng không có nghĩa là có thể điều tra, chuyện này Cố Hoàn và Chu Trạch Thành đã từng trao đổi vơi nhau, bọn họ đều cho rằng xã Trường Thanh còn tồn tại rất nhiều vấn đề nghiêm trọng nhưng hiện tại không có chứng cứ. Với mấy thứ sổ sách kia tối đa chỉ điều tra ra được đến cấp bậc của Trần Ái Quốc và An Duy Minh mà thôi. Hơn nữa, hiện giờ Trần Ái Quốc đã tự sát, trút bỏ hết trách nhiệm, tổ điều tra cũng không thể chấp nhắt với một người chết, chuyện này đành chỉ có thể tạm dừng lại ở đây.
Quan trọng nhất là Chu Trạch Thành biết rõ, chuyện này y cũng xử lý ổn thỏa, sắp xếp Từ Quân Nhiên đến mảnh đất thị phi xã Trường Thanh này là y đã sai. Mấy ngày nay y giống như đang ngồi trên chảo nóng, mỗi ngày đều lo lắng không yên, mỗi khi có điện thoại từ huyện gọi đến, tim của Chu Trạch Thành đều không ngừng run rẩy, chỉ sợ phía huyện nhất thời nghĩ không thông, cách chức Từ Quân Nhiên, đến lúc đó thì y cũng không biết phải ăn nói sao với Bí thư Trần.
- Tôi nói này Lão Chu, sao anh lại lo lắng cho tên tiểu Từ họ từ như vậy?
Cố Hoàn và Chu Trạch Thành đang ngồi bên bàn, ở giữa có hai món, còn có một bình rượu.
Sở dĩ ngay từ đầu Cố Hoàn đã chiếu cố Từ Quân Nhiên như vậy cũng là bởi Chu Trạch Thành đã nhờ vả. Hai người cũng đã quen biết mấy chục năm. Cố Hoàn năm đó vẫn chưa phát tài, vẫn chỉ là một cán bộ nhỏ bé trong hội nghị cách ủy của huyện, còn Chu Trạch Thành đã là một cán bộ xã được phép lên tiếng trong các cuộc họp. Chu Trạch Thành đã không dưới một lần giúp Chu Trạch Thành giải quyết rất nhiều chuyện, thậm chí cả khi bố vợ của Cố Hoàn bị chia làm cánh hữu, cũng nhờ Chu Trạch Thành giúp đỡ mới qua được thời gian đó, bởi vậy giao tình giữa Chu Trạch Thành và Cố Hoàn khá là sâu đậm. Có điều Cố Hoàn hiểu rõ tính cách của Chu Trạch Thành, biết được y là người giúp đỡ không cần báo đáp, hơn nữa bản thân Cố Hoàn cũng giữ vị trí trung lập trong huyện ủy. Cho nên chuyện Chu Trạch Thành lên làm Bộ trưởng tổ chức huyện ủy, Cố Hoàn mới không ra mặt giúp đỡ.
Tuy nhiên lúc này, Chu Trạch Thành lại đến tìm Cố Hoàn, mong Cố Hoàn có thể giúp đỡ Từ Quân Nhiên. Điều này khiến Cố Hoàn không khỏi tò mò về thân phận của Từ Quân Nhiên.
Chu Trạch Thành cười khổ một cái. Bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Lão Cố, nói thật với anh, lai lịch của tên nhóc này, tôi cũng không tìm được, thật đấy!
Cố Hoàn khẽ giật mình:
- Anh không biết lai lịch của hắn? Trong huyện đều đồn là tên Từ Quân Nhiên này có quan hệ với anh, mấy hôm trước hắn nhậm chức, không phải anh còn bảo Mỹ Quyên đích thân đưa đến hay sao?
Đáp án của Chu Trạch Thành hiển nhiên là nằm ngoài dự đoán của Cố Hoàn. Dù sau, gã cũng có nghe nói, sau khi Từ Quân Nhiên nhậm chức, Chu Trạch Thành đã tìm hai vị lãnh đạo của xã Trường Thanh là Vương Tường Lâm và Mã Tụ Bảo để nói chuyện, nói gần nói xa để bọn họ không động đến Từ Quân Nhiên. Đây rõ ràng là dẹp đường trước cho Từ Quân Nhiên, vậy mà lúc này y lại nói là không biết lai lịch của Từ Quân Nhiên, thế này là làm sao?
Chu Trạch Thành gật đầu:
- Chuyện này là tất nhiên, đừng nói là Mỹ Quyên, nếu không phải tôi phải lên thành phố họp thì đã đích thân đưa hắn đi rồi.
Cố Hoàn lại càng thấy kỳ lạ:
- Nghe tôi nói này người anh em, anh định làm cái gì vậy?
Chu Trạch Thành thở dài một cái, rồi kể cho Cố Hoàn nghe về chuyện Bộ trưởng Tổ chức Thànhủy Trần Đại Dũng đã nhờ mình chiếu cố cho Từ Quân Nhiên, cuối cùng bất dắc dĩ nói:
- Tôi nói thật nha, sở dĩ tôi có thể lên làm chức Bộ trưởng Tổ chức cũng may là nhờ có Bí thư Trần đã đề cử ở hội nghị thường ủy thành ủy. Hiện giờ ông ta để cho tôi xử lý chuyện này, nhưng tôi đã không trông nom Từ Quân Nhiên cẩn thận. Anh nói xem, tôi còn mặt mũi nào đi gặp ông ấy
Cố Hoàn nhướng mày, tự lẩm bẩm trong miệng:
- Có liên quan đến Bí thư Trần?
Chu Trạch Thành gật đầu:
- Đúng vậy, Bí thư Trần đã đích thân gọi điện thoại, sau khi tôi vào thành phố cũng đã nói đến chuyện này.
Dừng lại một chút, y nhíu mày nói tiếp:
- Tuy nhiên kỳ lạ là, Từ Quân Nhiên hình như không biết Bí thư Trần. Tôi cũng đã hỏi thăm một chút, Bí thư Trần trước kia từng công tác ở tỉnh Giang Nam, còn Từ Quân Nhiên lại chính là người tỉnh Giang Nam, khi học đại học ở Thủ đô…
Hai mắt của Cố Hoàn sáng lên, giống như đột nhiên nghĩ được điều gì, cười cười nói với Chu Trạch Thành:
- Sao anh không nghĩ đến điều gì cao xa hơn?
- Anh có ý gì?
Chu Trạch Thành không hiểu nhìn Cố Hoàn, y cảm thấy loại thái độ không thể giải thích được này của bạn mình rất kỳ lạ.
Cố Hoàn buông chén rượu trong tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi đã xác định được là không có ai, mới khẽ lên tiếng:
- Bố vợ tôi có một người bạn học hiện đang là phó hiệu trưởng của trường Đảng. Mấy hôm trước, ông ấy có nghe người bạn đó nó, Chủ tịch tỉnh của chúng ta đã chọn được người rồi!
- Hử?
Chu Trạch Thành ngây người, không hiểu chuyên này và chuyện mà Cố Hoàn nói có liên quan gì đến nhau?
Cố Hoàn cười lớn:
- Anh biết là ai không?
Chu Trạch Thành lắc đầu:
- Tôi sao biết được, không phải nói là người đến từ Thủ đô hay sao?
Đối với những cán bộ cơ sở như bọn họ chuyện thay đổi Chủ tịch tỉnh là một chuyện quá xa vời, khoảng cách giữa lãnh đạo cấp sở và cấp tỉnh bộ không chỉ là thời gian và cấp bậc mà là sự khác biệt về quyền lực chân chính. Đó là sự khác biệt giữa việc kiểm soát vận mệnh của mấy chục triệu người và mấy trăm ngàn người.
Trước khi Chủ tịch tiền nhiệm của tỉnh Tùng Hợp về hưu do đến tuổi, ứng cử viên dành cho vị trí Chủ tịch tỉnh vẫn còn trống, trong tỉnh có rất nhiều người đang suy đoán, không biết là Trung Ương có cử một người từ Thủ đô hay từ tỉnh khác đến hay không? Dù sao hiện tại tỉnh Tùng hợp cũng là một tỉnh lớn trong vùng công nghiệp sản xuất lương thực, có vị trí kinh tế quan trọng.
Chu Trạch Thành tất nhiên cũng có phán đoán, có điều chỉ tùy tiện ngẫm nghĩ thôi, cách nghĩ của cấp trên, không phải một cán bộ cấp sở như y có thể đoán được.
Hiện ra xem ra, Cố Hoàn hình như còn có tin tức bên trong.
Đúng như dự đoán, Cố Hoàn khẽ lắc đầu:
- Đã định rồi, vị phó Chủ tịch thường kiêm phó Bí thư được điều đến năm ngoái Trần Tinh Duệ sẽ tiếp nhận vị trí Chủ tịch tỉnh.
- Sao cơ?
Chu Trạch Thành ngây người.
- Trần Tinh Duệ sao?
Y lập tức cau mày:
- Chuyện này có liên quan gì đên Bí thư Trần?
Cố Hoàn cười lớn, tiếp tục nói:
- Bạn học của bố vợ tôi nói, Trần Tinh Duệ đã từng làm phó Chủ tịch ở tỉnh Giang Nam, tuy không có chiến tích và nhân lực nổi tiếng, nhưng thắng ở chỗ làm người ổn trọng, có phong độ của một đại tướng, đây cũng là nguyên nhân mà Trung Ương coi trọng ông ta. Trong tỉnh chúng ta, người có quan hệ với Chủ tịch Trần cũng chỉ có, đồng chí Bộ trưởng Tổ chức Trần Đại Dũng, mặc dù các công xã đang bắt đầu đề bạt chính là nhận được sự đánh giá cao của Chủ tịch Trần Tinh Duệ.
- Phù!
Chu Trạch Thành cảm thấy hơi thở nặng nề, ánh mắt cũng liền trở nên sắc bén.
- Ý của anh là Từ Quân Nhiên có liên quan đến Chủ tịch Trần?
Sau một lúc lâu, Chu Trạch Thành nhìn Cố Hoàn, nói ra với vẻ mặt kỳ quái.
Y không khỏi kinh ngạc vốn dĩ y nghĩ dù Từ Quân Nhiên phía sau có bối cảnh thì cũng chỉ có thể là một lãnh đạo cấp phó trong tỉnh hoặc nói không chừng có thể là một vị lãnh đạo ở Bộ Tổ chức của Tỉnh ủy, như vậy mới có thể khiến Trần Đại Dũng ra mặt giúp hắn, thật không ngờ, trông hắn như vậy mà lại có quan hệ với Chủ tịch tỉnh.
Phó cấp sở và cấp bộ có khác biệt như thế nào?
Dựa theo quy định “ Điều lệ tuyển chọn cán bộ lãnh đạo và phân công công tác của chính đảng, để đảm nhiệm chức vụ cấp lãnh đạo huyện, cần phải có 5 năm tuổi nghề cùng kinh nghiệm 2 năm công tác, giống như là ở trong huyện khi tăng một cấp cần phải có kinh nghiệm công tác hai năm trở lên, từ cấp phó đề bạt lên cấp chính. Nên khi công tác ở cương vị cấp phó hai năm trở lên, từ cấp dưới đề bạt lên đảm nhiệm chức vị thượng cấp. cần phải đảm nhận cương vị cấp dưới ba năm trở lên. Có thể bước đến cương vị lãnh đạo huyện, là nhân viên công vụ trong đội ngũ được chuyển hướng cực lớn, cũng có một nhóm người cực lớn không ngừng phát triển.
Ở Trung Quốc, một huyện bậc trung, cán bộ cấp chính khoa có hơn trăm người, các cán bộ chính khoa có chức vụ thực không quá 50 người. Trên cả nước, cán bộ cấp huyện đã có hơn 60 vạn người, còn chưa tính cả các cán bộ của các xí nghiệp nhà nước, cán bộ cấp sở có đến 5 vạn người, cán bộ cấp tỉnh bộ có chừng 3000 người. Cứ như vậy thì tỷ lệ các nhân viên công vụ trong đội ngũ có thể leo đến cấp tỉnh bộ sẽ vào khoảng 1 phần 4.
Mà Chủ tịch tỉnh là cấp chính bộ, chính là một trong những người nằm trong Kim tự tháp quyền lực của Trung Hoa, dù sao, ở Trung Hoa tất cả các cán bộ cấp chính bộ trở lên, tổng cộng cũng chỉ có đến vài trăm người.
Hiện giờ, Cố Hoàn nói Từ Quân Nhiên có quan hệ với Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức Trần Tinh Duệ, điều này khiến cho Chu Trạch Thành cảm thấy hơi hụt hơi. Nếu thật sự như vậy thì y đã vô tình ôm được một cái cột trụ lớn rồi, chỉ cần Trần Đại Dũng vẫn còn ở yên vị trí của y, không cần phải lo lắng gì nữa.
Cố Hoàn nhìn Chu Trạch Thành, nhẹ nhàng gật đầu:
- Vận số của anh cũng tốt quá đấy chứ, chuyện tốt như vậy cũng bị ông gặp được! Tôi nói với anh này, Từ Quân Nhiên này nhất định phải bảo vệ, cùng lắm thì trên hội nghị thường ủy, tôi và anh sẽ cùng nhau đưa ra chuyện này!
Chu Trạch Thành nghe vậy gật đầu, trầm giọng nói:
- Không được, nhất định phải điều tra đến cùng, tôi không tin là đám người Mã Tụ Bảo khốn kiếp đó lại có thể làm sạch sẽ gọn gàng như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận