Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 807: Chuyện cười.

Rời khỏi phòng làm việc của Trần Tuấn Nho, Từ Quân Nhiên nhếch khéo miệng mỉm cười. Bất kể Trần Tuấn Nho có thăm dò kiểu gì Từ Quân Nhiên cũng không chịu nói ra mục đích của Phương Chính khi khẩn cấp triệu tập cuộc họp ban thường ủy là gì, nguyên nhân rất đơn giản, bởi Từ Quân Nhiên có thể cảm nhận được Trần Tuấn Nho không phải là người có thể giữ được bí mật, cho nên hắn muốn đảm bảo được tính thần bí cho cuộc họp lần này của Phương Chính.
Quả nhiên, Trần Tuấn Nho chỉ biết nhìn vào bóng lưng Từ Quân Nhiên mà mịt mù không rõ phương hướng.
Quyền lực thật sự là một thứ vô cùng tốt, có quyền và không có quyền hoàn toàn khác nhau, mà quyền lực lớn và quyền lực nhỏ cũng khác nhau. Trong cái thời đại dục vọng hóa như ngày nay, chỉ cần trong tay có quyền lực, bất kể là dục vọng gì thì cũng có thể thực hiện được. Quyền lực, không chỉ đơn giản là xuân dược của đàn ông mà nó còn là giấy thông hành của dục vọng. Chính là bởi vì sợ mất đi quyền lực mà mình đang có nên ông ta mới hợp tác với Tưởng Phương Trọng, tiết lộ tin tức phía bên Phương Chính cho ông ta biết, ý đồ muốn ông ta giúp mình tranh đoạt được nhiều quyền lực hơn. Nhưng biểu hiện vừa rồi của Từ Quân Nhiên lại khiến ông ta như rơi vào trong sương mù, ông ta thật sự không biết được Phương Chính muốn làm cái gì.
- Gió thổi mưa giông trước cơn bão!
Trần Tuấn Nho cau mày cảm thán một câu.
Việc này đương nhiên Từ Quân Nhiên sẽ không thể biết được, sau khi hắn rời khỏi phòng làm việc của Trần Tuấn Nho thì trực tiếp trở về phòng làm việc của mình, bởi vì hắn còn một đống tài liệu cần phải xử lý nữa.
Vừa trở về văn phòng chưa được mấy phút, thì điện thoại trên bàn lại đổ chuông, Từ Quân Nhiên cầm điện thoại lên:
- Xin chào, văn phòng Tỉnh ủy xin nghe.
Bên trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Đường Quốc Sơn:
- Trưởng phòng Từ, có thời gian tới dự cuộc họp không?
Từ Quân Nhiên ngây người một lát:
- Họp?
Đường Quốc Sơn gật gật đầu:
- Đúng vậy, cũng biết dạo gần đây cậu rất bận, đây chẳng qua cũng chỉ là muốn nghiên cứu một chút về những sắp xếp gần đây của phòng ban thôi, vì vậy nên tôi mới bớt chút thời gian gọi điện thoại qua cho cậu.
Từ Quân Nhiên nghĩ nghĩ một chút liền hiểu, hôm nay chắc hẳn là Đường Quốc Sơn đã nhìn thấy lịch trình làm việc của Phương Chính, biết buổi sáng Phương Chính có thời gian, nên mới gọi hắn đến họp.
Đi làm lâu như vậy nhưng Từ Quân Nhiên vẫn chưa từng hỏi tới công tác của phòng Tổng hợp bao giờ, hôm nay nghe nói phải đi họp, khiến hắn cảm thấy có chút mới lạ. Nghĩ một chút thấy chắc trong chốc lát Phương Chính cũng sẽ không có nhiệm vụ gì giao cho hắn, lúc này mới gật đầu nói:
- Vậy được, để tôi đi nói với Bí thư một tiếng rồi sẽ qua đó.
Thực tế phòng Tổng hợp của Văn phòng Tỉnh ủy có thể gọi là Văn phòng Bí thư, và chức trách chủ yếu của hắn chính là phục vụ cho Bí thư đứng đầu Tỉnh ủy.
Trước đây Từ Quân Nhiên vẫn luôn cho rằng Thư ký đứng đầu Tỉnh ủy là một người, nhưng sau này cấp bậc của hắn lên cao thì mới dần dần hiểu ra, nhìn bề ngoài thì Thư kí đứng đầu Tỉnh ủy tưởng là một người nhưng trên thực tế lại là một phòng. Và nhiệm vụ của phòng này chính là xử lý hầu hết những sự việc thường ngày. Ví dụ như có một người nào đó muốn viết cho Thủ trưởng một bức thư, sau đó người này sẽ nhận được hồi âm của Thủ trưởng đó. Đương nhiên bức thư này sẽ không phải là do chính tay Thủ trưởng viết, bởi dù sao thì công việc của Thủ trưởng cũng quá nhiều, những chuyện cần phải xử lý cũng vô cùng nhiều, vì vậy bức thư này sẽ do phòng Thư kí viết thay. Ngoài ra, với những sắp xếp về mặt công tác sinh hoạt của Bí thư đứng đầu như là kiểm tra sức khỏe định kỳ v…v cũng đều là do phòng này phụ trách. Mỗi ngày, Thủ trưởng đều phải xử lý một lượng thư rất lớn, đối với Bí thư mà nói những bức thư này đừng nói là đọc từng bức một, cho dù chỉ là đọc đại khái thôi cũng không thể nào đọc hết được tất cả. Chính vì vậy mà tất cả những bức thư đó đều được một phòng ban xử lý qua một lượt, chỉ có những bức thư quan trọng, hoặc là những bức thư mà phòng ban này không có quyền hay không biết phải xử lý như thế nào thì mới báo cáo lần lượt lên các cấp bên trên, người báo cáo cuối cùng đương nhiên chính là trưởng thư kí Tỉnh ủy, trưởng thư kí tỉnh ủy là thư kí cấp cao nhất của Bí thư, và chính trưởng thư lý sẽ là người quyết định xem có báo cáo lên cho Bí thư hay không.
Về phần Từ Quân Nhiên, trên thực tế hắn chính là Thư kí luôn theo sát bên cạnh người đứng đầu Tỉnh ủy.
Lúc mới bắt đầu, ấn tượng của Từ Quân Nhiên với Đường Quốc Sơn cũng không tệ lắm, hắn cảm thấy ông ta là một người trung hậu thật thà. Nhưng có một lần hắn đi ăn cùng với Tiếu Minh Lý, trong lúc vô ý Tiếu Minh Lý đã tiết lộ ra một số tin tức, thế mới biết được thì ra vị Trưởng phòng Đường này nhìn thì có vẻ hòa ái dễ gần nhưng thực chất lại không phải là một người đơn giản chút nào.
Đường Quốc Sơn đã ngồi lên vị trí Phó phòng Tổng hợp từ rất lâu rồi, có thể nói, trong số tất cả các Phó phòng Tổng hợp thì ông ta chính là người già nhất. Dựa theo trình tự thông thường mà nói thì lần này Phương Chính đến tỉnh Đông Hải nhậm chức, hẳn là Đường Quốc Sơn sẽ đảm nhiệm vị trí Thư kí của ông ấy, đồng thời cũng sẽ thăng lên vị trí Trưởng phòng.
Kết quả là Trần Tuấn Nho lại nhét Giang Sơn vào cướp luôn vị trí của Đường Quốc Sơn. Tiếp theo lại đến lượt Từ Quân Nhiên “nhảy dù” tới, lại một lần nữa dập tắt hy vọng của ông ta.
Nhưng bởi vì không thích “lính nhảy dù” như Từ Quân Nhiên nên lúc hắn được điều tới đây, Trần Tuấn Nho đã giở trò, ông ta bổ nhiệm hắn tới làm Thư kí cho Phương Chính nhưng lại không giao Phòng Tổng hợp cho hắn, chỉ cho hắn một cái chức danh Trưởng phòng hữu danh vô thực mà không hề giao cho hắn công việc tương ứng với vị trí này, Phòng Tổng hợp vẫn do Đường Quốc Sơn phụ trách.
Tình huống hiện tại là bất kể là Từ Quân Nhiên hay là Giang Sơn thì cũng đều chỉ là một Phó phòng hữu danh vô thực mà thôi, nhưng hai người cũng không phải là đèn đã cạn dầu, Từ Quân Nhiên có hậu thuẫn ở Bắc Kinh, hơn thế nữa lại còn là Bí thư chính thức của Phương Chính. Còn Giang Sơn thì lại là tâm phúc của Trần Tuấn Nho, nghe nói còn có chút quan hệ với phía Chính quyền Tỉnh, so với “cây cổ thụ” Đường Quốc Sơn kia thì hai người bọn họ có ưu thế hơn hẳn. Chính vì vậy mà thực tế gần đây tình hình của Đường Quốc Sơn ở Phòng Tổng hợp không được ổn cho lắm, dù sao thì danh bất chính ngôn bất thuân, trong lòng người ta không phục ông ta thì tất nhiên cũng sẽ không nghe theo chỉ huy của ông ta.
Đường Quốc Sơn dù gì thì cũng là người đứng đầu giải quyết công tác của phòng, ông ta muốn mở cuộc hợp cũng là chuyện bình thường, nhưng ông ta lại không thể không gọi điện thoại cho Từ Quân Nhiên được, hơn thế nữa còn có chút khách khí và còn thận trọng nói rõ là thương lượng. Từ Quân Nhiên ngay lập tức nghĩ tới lần đầu tiên hắn gặp Đường Quốc Sơn, thái độ lúng túng lần đó của ông ta với ngày hôm nay rõ ràng là có sự chênh lệch rất lớn. Từ Quân Nhiên nghĩ có thể là trải qua những ngày gần đây, ông ta có lẽ cũng đã nghĩ thông suốt mọi việc, dù sao thì cái vị trí Trưởng phòng này sớm muộn cũng là của mình, thà hiện tại thuận nước giong thuyền còn hơn là sau này phải điều chỉnh lại tâm lý khi bị sắp xếp lại vị trí.
Văn phòng của phòng Tổng hợp cách phòng làm việc của Từ Quân Nhiên không xa, hắn thu dọn một chút rồi sau đó chào hỏi Phương Chính rồi đứng dậy đi tới phòng làm việc của Đường Quốc Sơn.
Phòng Tổng hợp chính là phòng Thư ký của Bí thư, văn phòng tốt hơn những phòng khác một chút cũng là chuyện rất bình thường. Đường Quốc Sơn có phòng làm việc riêng của mình, ngoài ra còn có một phòng làm việc bỏ trống, đó chính là phòng làm việc của Trưởng phòng tiền nhiệm. Mặc dù hiện tại Đường Quốc Sơn là người đảm nhiệm xử lý công tác nhưng cũng không dám tùy tiện chiếm dụng phòng làm việc đó, điều này cũng nói rõ thật ra thì địa vị này của ông ta cũng khá là lúng túng.
Nhưng khi vừa vào đến cửa, Từ Quân Nhiên lại có chút sững sờ, bởi vì trong phòng làm việc của Đường Quốc Sơn còn có một người khác, đó chính là Lý Trung Quân, Phó phòng mới được điều tới đây.
Cách đây không lâu Lý Trung Quân được điều từ cấp cơ sở lên, có thể lên đến được Văn phòng Tỉnh ủy cũng không phải là điều dễ dàng, sau khi lên lại được sắp xếp cho một chỗ ngồi, hơn thế nữa đấy lại là vị trí trống ổn định, chắc chắn, đây lại càng không dễ dàng gì, ít nhất là trong một khoảng thời gian sẽ không thể bị đạp ra được. Anh ta vô cùng hài lòng với vị trí hiện tại của mình, quan hệ với các đồng nghiệp cũng vô cùng tốt. Dù sao thì Đường Quốc Sơn cũng là Phó phòng, là người nắm quyền xử lý công tác, hơn thế nữa lại là người có thâm niên lâu năm, vì vậy mà Lý Trung Quân cũng rất tôn trọng ông ta.
Lúc Từ Quân Nhiên đi vào cũng không biết là Lý Trung Quân nói cái gì đó buồn cười mà thấy anh ta cùng Đường Quốc Sơn đang cười ha ha. Từ Quân Nhiên xem xét tình hình trước mắt, khả năng là cuộc họp của các Trưởng phòng, vì vậy liền vừa cười vừa nói:
- Trưởng phòng Đường, Trưởng phòng Lý đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?
Lý Trung Quân lập tức đứng lên chào hỏi:
- Trưởng phòng Từ đến rồi à, mấy ngày không gặp anh, dạo này công viện bận lắm không?
Ấn tượng của Từ Quân Nhiên với vị Trưởng phòng Lý này cũng khá tốt, liền cười gật đầu:
- Đừng nhắc đến nữa, thật sự là bận bù đầu bù tai luôn.
Quan hệ giữa hắn với Lý Trung Quân cũng không có gì để cạnh tranh cho nên quan hệ của hai người cũng coi là tạm ổn. Không thể không nói, trong quan trường chính là như vậy, mọi người chỉ có thể hòa hợp với điều kiện tiên quyết đó chính là không bị xung đột về mặt lợi ích. Quan hệ một khi dính dáng đến lợi ích, có rất nhiều thứ sẽ không còn thuần túy nữa.
Đúng lúc này, Giang Sơn đẩy cửa đi vào, thấy Từ Quân Nhiên cũng ở đây thì cũng có chút ngạc nhiên, sau đó liền cười nói:
- Trưởng phòng Từ cũng ở đây à.
Từ Quân Nhiên mỉm cười gật đầu:
- Chào anh.
Quan hệ của hai người rất lạnh nhạt, giữa hai người ngoại trừ lúc mới giới thiệu có nói với nhau vài câu, còn bình thường lúc ở trong văn phòng gặp mặt nhau cũng chỉ đơn giản là gật đầu chào hỏi mà thôi. Từ Quân Nhiên cũng biết đối với một người cướp mất vị trí Thư kí Bí thư của anh ta như hắn thì cho dù nửa điểm thiện cảm Giang Sơn cũng không thể có nổi. Giang Sơn cũng biết Từ Quân Nhiên vẫn luôn đề phòng anh ta, chính vì vậy mà hai người rất ít khi xuất hiện cùng nhau.
Mọi người đều mang theo tâm sự của riêng mình mà ngồi xuống, Lý Trung Quân cảm thấy bầu không khí có chút nhạt nhẽo liền cười nói:
- Gần đây tôi có nghe được một chuyện cười, mọi người có muốn nghe không?
Đường Quốc Sơn cười ha ha nói:
- Kể nghe một chút đi.
Lý Trung Quân bắt đầu kể:
- Trong điều lệ khảo sát cán bộ của bộ Tổ chức có quy định, chủ yếu là có hai điều, đặc biệt nhấn mạnh, đó là nếu như muốn làm tốt vị trí lãnh đạo thì trước tiên phải học tập phụ nữ: Một là có thể chứa được “tiểu nhân”, hai là có thể chịu được áp lực từ phía trên, ba là có thể chịu đựng được việc bị người ta đâm từ sau lưng, bốn là giỏi về việc ứng phó với ma sát, năm là có thể ma sát đạt đến khoái cảm, và mỗi tháng thì đều có một “cuộc họp thường kì”. Đồng thời quy định còn nhấn mạnh một điều nữa, đó chính là muốn làm một vị lãnh đạo tốt thì còn phải học tập người đàn ông: Một là không bao giờ khoe khoang chiến tích ra bên ngoài, hai là trong khắc mấu chốt phải biết “cứng rắn” và còn phải “chịu đựng” được lâu, ba là có thể bồi dưỡng ra người sẽ nối nghiệp mình, bốn là phải giỏi về mặt công kích đối phương và còn phải để đối phương cảm thấy vui vẻ, năm là vừa có thể tạo ra ma sát vừa khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ, và sau khi thắng lợi thì phải khiêm tốn mà thu nhỏ bản thân.
Anh ta kể câu chuyện cười này xong, trên mặt Giang Sơn cùng Đường Quốc Sơn đều nở nụ cười, mà ngay cả Từ Quân Nhiên cũng không thể nhịn cười được, câu chuyện cười này quả thật là có chút hạ lưu.
Bất đắc dĩ lắc đầu, khuôn mặt từng trải của Đường Quốc Sơn gượng cười nói:
- Cái này thật đúng quá vô sỉ rồi đó, cũng không biết là cái tên vô lại nào nhàn rỗi nhàm chán lại đi sáng tác ra cái này.
Lý Trung Quân nhún vai nói:
- Tôi cũng không biết, chỉ là lúc ăn cơm có nghe người ta kể lại, cảm thấy cũng có chút thú vị mà thôi.
Giang Sơn lại hừ lạnh một tiếng nói:
- Theo tôi thấy thì trong số chúng ta có một vài đồng chí đầu óc thông minh quá rồi, toàn dồn tâm trí vào mấy cái vớ vẩn không đứng đắn đó cho nên mới không thể chuyên tâm làm việc được.
Từ Quân Nhiên cau may nhưng lại không mở miệng nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận