Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 725: Đâm chết, tôi chịu trách nhiệm!

Thật lòng trong lòng Từ Quân Nhiên rất kháng cự chuyện xem mắt này nhưng lại ngại vì đây là do mợ sắp xếp nên không tiện cự tuyệt đành phải bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Lâm Tuệ cùng Mạnh Sảng liếc nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng cảm thấy vô cùng vui vẻ, dù sao thì lần xem mắt này không chỉ là ý của hai người mà nó còn là ý của cả hai gia tộc, nhất là cái gật đầu đồng ý của hai đại lão gia đứng đầu hai gia tộc. Nếu không có cho Mạnh Sảng cùng Lâm Tuệ ăn gan hùm mật gấu, hai người cũng không dám tự tiện quyết định cuộc xem mắt này. Dù sao thì thân phận của Từ Quân Nhiên cũng không giống như những người khác, có ai mà không biết Tôn gia đã đặt phần lớn tương lai trên người hắn, hiện tại hắn đã trở thành nhân vật đứng đầu của đời thứ ba Tôn gia.
Quan trọng nhất là Mạnh Sảng cũng biết chuyện Từ Quân Nhiên có một người bạn gái, chính là cái nữ tỉ phú hợp tác làm ăn với Tào nhị thiếu gia, thậm chí thời gian trước nghe nói hai người còn cùng xuất hiện trên báo chí gì gì đó, nhưng một thời gian sau đó tuần san kia bị một trận hỏa hoạn thiêu trụi không còn gì. Đương nhiên Mạnh Sảng cũng biết, cậu cháu ngoại này của mình một khi nổi trận xung thiên thì ngay cả mặt mũi của lão gia cũng không để vào mắt chứ đừng nói là người khác. Chính vì vậy trong lòng bà có chút lo lắng không yên.
Ngay lúc này, Tạ Băng Hân có chút do dự, mở miệng nói với mẹ của mình:
- Mẹ à, chuyện đó con cũng không gấp lắm, cứ để Trưởng phòng Từ đi làm việc của mình trước đi ạ.
Cô nói vậy quả thật đã khiến Từ Quân Nhiên có chút bất ngờ, nhìn thoáng qua Tạ Băng Hân, nở một nụ cười xin lỗi rồi vội vàng chào Lâm Tuệ cùng Mạnh Sảng sau đó liền rời khỏi đó.
Sau khi Từ Quân Nhiên rời khỏi, Mạnh Sảng tỏ vẻ xin lỗi rồi nói chuyện cùng hai mẹ con họ một lúc, sau đó tự mình tiễn hai người ra cửa.
Sau khi rời khỏi nhà họ Tôn, Lâm Tuệ oán giận đứa con gái của mình:
- Con đúng thật là, sao lại như vậy chứ? Không phải trước khi đến đã bàn bạc xong cả rồi sao?
Tạ Băng Hân cúi đầu:
- Mẹ, con muốn quan sát kỹ anh ta trước rồi có gì thì nói sau…
Lâm Tuệ nhìn con gái mình thường ngày ở Lâm gia rất được yêu chiều, nhưng hôm nay lại không thể không lấy ra làm công cụ để kết thân, trong lòng đột nhiên mềm hẳn, thở dài nói:
- Hân Hân, mẹ biết con không thích cuộc hôn nhân này, nhưng đây là do lão gia của hai nhà quyết định, bố mẹ cũng không còn cách nào khác. Hơn thế nữa sức khỏe ông nội con càng ngày càng kém, vị trí của bố con trong cục bảy tám năm nay rồi mà cũng không có thay đổi gì. Mặc dù Tôn lão gia nói gia đình bọn họ ngày càng đi xuống, nhưng thực chất Từ Quân Nhiên của nhà bọn họ lại vượt trội hẳn so với những đứa trẻ khác trong nhà. Nghe nói Bộ trưởng Ban tổ chức trung ương – Bộ trưởng Trần luôn khen ngợi cậu ấy không dứt lời, mà ngay cả bên trên cũng đã từng tán thường cậu ấy là nhân tài có thể đào tạo đó. Điều này có nghĩa là gì, mẹ không nói chắc con cũng hiểu, mẹ và bố con không có con trai, sau này cả nhà mình chỉ e là cũng chỉ có thể trông cậy vào một mình con thôi đấy.
Tạ Băng Hân không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu, đại gia tộc tuy có chỗ tốt của đại gia tộc, nhưng cũng có những bi ai không phải người thường có thể hiểu, có rất nhiều việc chỉ có thể nói là thân bất do kỷ.
- Mẹ yên tâm, con biết mình cần phải làm gì mà.
Tạ Băng Hân cuối cùng cũng nói những lời này với mẹ mình, cô biết nếu như không phải là do áp lực từ phía gia tộc thì người mẹ luôn luôn nuông chiều yêu thương mình cũng sẽ không nói với mình những lời như vậy. Dù sao thì trong nhà này bố là lớn nhất, sức khỏe của ông thì ngày một yếu, nếu như trước khi ông qua đời mà Tạ gia không một ai có thể trở thành cán bộ cấp tỉnh, chỉ e là sau này trên cái đất Trung Quốc này sẽ không có nơi nào để Tạ gia có thể đứng nữa.
…………………..
………………………
Từ Quân Nhiên đương nhiên là không biết đến những điều này, mà quan trọng là hắn cũng không có thời gian để tìm hiểu những cái đó. Mặc dù nói là hắn phải đi học lớp huấn luyện bồi dưỡng cán bộ trong trường Đảng trung ương, nhưng ngoài ra hắn còn phải phụ trách công việc ở văn phòng trung ương, ngày nào cũng phải đi tới đi lui hai nơi đó là trường học và văn phòng. Vì vậy Phó thủ tướng Trần đã cho người cấp cho anh một chiếc xe Red Flag.
Chiếc xe con này là của cơ quan sự vụ bên cục Quản lý, lái xe họ Vương, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, bình thường trầm mặc ít nói, nhưng tay lái lại rất vững. Cũng không giống với những lái xe trẻ tuổi khác thích đi nghe ngóng chuyện này chuyện kia, người này là lái xe có thâm niên ở trung ương rồi, trầm ổn và không nhiều chuyện.
Từ lần xem mắt kia đến nay cũng đã qua nửa tháng, từ sau lần đó Từ Quân Nhiên cũng không gặp lại Tạ Băng Hân lần nào, mà người trong nhà hình như cũng đã quên chuyện này rồi, Từ Quân Nhiên khá là hài lòng với tình hình này. Bởi dù sao thì chuyện này cũng khiến hắn không thoải mái cho lắm, không phải là do vị Băng mỹ nữ kia, mà là do hắn cảm thấy như vậy không công bằng với Lâm Vũ Tình cùng Vương Hiểu Nhu, hai người họ đi theo hắn đã không có hạnh phúc thì thôi đã vậy ngay cả danh phận cũng không có.
Nhưng Lâm Vũ Tình lại không nghĩ như vậy, cô đã mấy lần gọi điện thoại cho Từ Quân Nhiên nói hắn hãy làm theo sắp xếp của gia đình. Bởi Lâm Vũ Tình biết, dù bản thân cô có kinh doanh thành đạt đến mấy thì nhà họ Tôn cũng sẽ không đồng ý cho Từ Quân Nhiên kết hôn với cô, dù sao thì Từ Quân Nhiên cũng đã đi đến bước này rồi, có nhiều việc bản thân hắn cũng là thân bất do kỷ.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi, lão Vương lái xe vô cùng ổn định, hắn ngồi ở ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, vừa mới tham gia một cuộc họp trong tổng cục. Nghĩ đến vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Hoàng Tử Tề trong phòng họp, Từ Quân Nhiên cảm thấy rất không thoải mái, tên này đã làm quan ở thành phố Song Tế bao nhiêu năm như vậy, không biết Hoàng gia lấy đâu ra khả năng lớn đến như vậy, hôm nay lại có thể nhét được tên đó vào tổng cục trung ương, đã vậy còn làm được đến lãnh đạo cấp sở chẳng mấy chốc nữa là có thể leo lên vị trí Phó chủ tịch rồi. Xem ra Hoàng gia lúc này đang dồn hết sức lực để bồi dưỡng anh ta, dù sao thì Hoàng Tử Hiên sau khi bị chính những việc anh ta làm hại, ngày hôm nay đương nhiên không thể trở thành viên ngọc của Hoàng gia nữa rồi.
Từ Quân Nhiên mở mắt, nhìn ra ngoài cửa kính xe, phía bên ngoài là hình ảnh cây cối, người đi bộ và người đi xe đạp lùi về phía sau. Bỗng nhiên lão Vương ngồi ở phía trước nói:
- Trưởng phòng Từ, ở phía trước có một cô gái hình như đang gặp chuyện gì đó, ngài có muốn xuống giúp đỡ không?
Anh ta vừa nói vừa thả chậm tốc độ lái xe, anh ta có xuất thân là quân nhân, chính vì vậy loại chuyện không nhịn được nhất chính là chuyện đàn ông bắt nạt phụ nữ.
Từ Quân Nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía trước liền thấy cách chỗ hắn khoảng mười mét có mấy người đàn ông đang vây quanh một cô gái mặc quần trắng vừa cười toe toét vừa nói cái gì đó. Nhìn cách ăn mặc lưu manh của những tên kia liền biết đây không phải cái loại đàng hoàng gì rồi, cô gái kia đang đeo một chiếc cặp, chắc là định đến trường học phía trước.
Từ Quân Nhiên nhướn mày, ở thủ đô mà lại dám làm ra những chuyện thế này, những tên kia thật đúng là tự tìm đường chết mà.
- Được, chúng ta xuống xem sao.
Từ Quân Nhiên lạnh nhạt nói, thân thủ lão Vương không tệ, bản thân hắn cũng có thể đối phó được mấy tên, gặp loại chuyện thế này mà khoanh tay đứng nhìn không phải tác phong của hắn, huống hồ hiện tại tâm trạng của Từ Quân Nhiên không tốt, đúng lúc có mấy tên này xuất hiện làm bao cát cho hắn xả giận.
Lão Vương nhấn ga dưới chân, lái về phía những người kia, lúc đến gần đám người bọn họ anh ta định dẫm phanh giảm tốc độ. Lúc lại gần Từ Quân Nhiên nhìn thấy dáng vẻ của cô gái đó, lập tức lạnh lùng nói:
- Đâm! Loại lưu manh vô liêm sỉ này, đâm chết cũng không cần anh phải chịu trách nhiệm!
Nghe thấy lời nói đầy sát khí này của Từ Quân Nhiên, lão Vương ngây người, bình thường Trưởng phòng Từ lúc nào cũng cười nói vui vẻ, hòa nhã, nhìn thế nào cũng không giống như một thanh niên kiêu ngạo, hống hách nhìn người bằng nửa con mắt. Lúc mới làm việc anh ta cũng đã từng nghe người ta nói, lúc còn làm việc ở khu vực Đông Bắc người này được coi là một nhân vật hô phong hoán vũ một phương. Hiện tại lúc nào hắn cũng giấu tài trước mặt người khác nên đã khiến anh ta suýt chút nữa thì quên mất, người này năm xưa cũng từng là một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở đất Kinh thành, thế nhưng câu nói đâm chết người không cần anh ta phải chịu trách nhiệm vừa rồi quả thật là làm cho người ta có chút bất ngờ.
Tuy nói là nói như vậy, nhưng lão Vương cũng đâu phải kẻ ngu, Từ Quân Nhiên nói như vậy chắc chắn là do tức giận quá nên mới vậy, anh ta làm sao có thể cho đó là thật mà đâm chết người ta được.
Chiếc xe lao về phía đám người kia sau đó đột ngột phanh gấp tạo ra xung lực lớn khiến cả người Từ Quân Nhiên lao về phía trước, bả vai bị dây an toàn siết vào khiến hắn có chút khó chịu, lúc ngẩng đâu lên chợt thấy phía trước xe có một người lảo đảo ngã xuống, Từ Quân Nhiên còn tưởng rằng lão Vương nghe theo lời của hắn lái xe đâm người ta, hắn lạnh lùng nói:
- Đi xuống xem tên bị đâm thế nào rồi? Nếu chưa chết thì đâm thêm cho lần nữa.
Lão Vương có chút run rẩy, vội vàng xuống xe xem xét, thấy tên kia chẳng qua là bị dọa sợ nên mới ngã xuống thôi, hiện tại đang nằm rạp dưới đất lẩm bẩm.
Mấy tên du côn kia còn chưa kịp có phản ứng gì thì lão Vương quay người đến bên cạnh chiếc xe, kính xe hạ xuống, ông ta nói với Từ Quân Nhiên:
- Trưởng phòng Từ, tên đó không phải là bị chúng ta đâm trúng mà là do bị dọa sợ nên mới ngã xuống không bò dậy được.
Từ Quân Nhiên hừ lạnh, liếc lão Vương một cái rồi mở cửa bước xuống xe, đi đến trước mặt cô gái xinh đẹp kia:
- Sao cô lại ở đây?
Cô gái đó chỉ cúi đầu mà không lên tiếng.
Lão Vương cuối cùng thì cũng hiểu được thì ra là Trưởng phòng Từ quen biết cô gái xinh đẹp đó, chẳng trách lại thay đổi như vậy, nếu là mình thì mình cũng sẽ tức giận, dù sao thì đàn ông chuyện gì có thể nhịn, chứ chuyện này mà còn có thể nhịn thì đúng là Vua đội nón xanh rồi.
Từ Quân Nhiên bất đắc dì nhìn Tạ Băng Hân đang đứng trước mặt, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút thương xót, thật không biết rốt cục thì cô gái này có chuyện gì nữa.
- Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.
Từ Quân Nhiên thở dài nói với Tạ Băng Hân. Nói sao đi nữa thì dù hắn không có cảm tình gì với cô gái mà gia đình sắp xếp này thì cũng phải nghĩ đến giao tình của hai gia đình, không thể để cô một mình ở lại đây được, may là vừa rồi hắn kịp xuất hiện nếu không thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Tạ Băng Hân không trả lời, cứ đứng im đó mà không nói gì cả.
Từ Quân Nhiên quả thật là đã bị cô chọc tức lên, cô gái này quả thật là đã “ít nói” quá rồi đấy, thảo nào mà bị người ta gọi là Băng sơn mỹ nữ, nếu đổi thành người khác thì chắc chắn cũng không thể nào chịu được cái tính tình này của cô ta.
Từ Quân Nhiên quay người về phía lão Vương, thở phì phò nói:
- Chúng ta đi thôi.
Tên lưu manh lúc nãy đã đứng lên, đang định nổi đóa thì lão Vương đã đến, ánh mắt sáng quắc nhìn vào eo của mình, lạnh lùng nói:
- Tất cả cút hết cho tao! Nếu còn đứa nào dám nói lung tung, ông đây sẽ bắn chết hết lũ chúng mày!
Đám người đó lập tức trợn tròn mắt, không ngờ trên eo người này lại có súng, ở cái đất Bắc Kinh này, người dám ngang nhiên mang súng ra đường như vậy, đương nhiên không một ai có gan chọc vào rồi. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là đám du côn nhỏ bé, làm sao có thể chống lại được cường quyền của cơ quan quốc gia chứ. Vừa rồi chẳng qua chỉ là thấy Tạ Băng Hân một mình đi qua con ngõ nhỏ vắng người này nên mới nổi háo sắc, trêu trọc vài câu thôi. Chẳng ai muốn mình sẽ vì chống đối người ta rồi phải bỏ mạng cả.
Chính vì vậy dưới cái nhìn sắc bén của lão Vương, đám du côn lập tức giải tán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận