Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 359: Trưởng làng Vương.

Muốn đứng vững chân trong thế cục phức tạp, nhất định phải nắm chắc một nguyên tắc: thà đắc tội với mười quân tử, cũng không thể đắc tội với một kẻ tiểu nhân.
Từ Quân Nhiên thấy, An Duy Minh rõ ràng là loại tiểu nhân này.
Tuy hai người tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng trong lúc tiếp xúc hai ngày trước, Từ Quân Nhiên đã có thể cảm nhận được, An Duy Minh người này, thuộc loại người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, phàm là người đắc tội với anh ta, hoặc người cản đường, chắc chắn sẽ bị tên tiểu nhân này trả thù.
Kẻ gọi là tiểu nhân, kiếp trước Từ Quân Nhiên xem qua một bài báo, trong bài có người tổng kết đặc thù hành vi của kẻ tiểu nhân: tiểu nhân không thấy được cái tốt đẹp; kẻ tiểu nhân không thấy được quyền lực; hiệu quả làm việc kẻ tiểu nhân cao; kẻ tiểu nhân sẽ không bỏ qua người làm thương mình; kẻ tiểu nhân cần tranh thủ sự đồng tình; kẻ tiểu nhân phải dùng tin đồn tạo không khí; kẻ tiểu nhân cuối cùng không khống chế được thế cục. Mao Chí Thành vẻ bức họa về kẻ tiểu nhân: kẻ tiểu nhân là người bị chủ nghĩa cá nhân thôn tính linh hồn, là một người quen làm trò mờ ám, không có lợi không dậy sớm, có lợi thì trông mong vào ngày mai, nói lời làm thương người khác, làm hại người khác, đổ oan người khác. Làm chút việc hại người lợi ta, bòn rút của công làm đầy túi mình. Bất cứ việc lớn gì đều không thể thành công trong hoàn cảnh tiểu nhân đắc chí.
Chìm nổi vài chục năm trong quan trường, Từ Quân Nhiên thấy qua không ít tiểu nhân quan trường, mấy kẻ này tranh chấp với quân tử, rất nhiều lúc thường là người giành thắng lợi cuối cùng, truy cứu nguyên nhân, là vì kẻ tiểu nhân không từ thủ đoạn, không biết dùng mười tám binh khí đúng cách, chuyên dùng ám khí. Kẻ tiểu nhân không thấy được quyền lực lại không thể rời xa quyền lực, vì thế mặc kệ thay đổi bao nhiêu đơn vị, chúng đều có thể dùng mọi loại thủ đoạn phù hợp với từng hoàn cảnh. Không ngừng tìm kiếm chủ tử mới để dựa hơi. Mà người lãnh đạo thường cảnh giác với chúng, tiếp theo, dần dần thân cận, cuối cùng khiến kẻ tiểu nhân đạt được ý đồ. Người quyền thế cũng biết kẻ tiểu nhân đáng ghét, nhưng họ thường muốn lợi dụng tiểu nhân, vì thế kẻ tiểu nhân liền lợi dụng cơ hội.
Người bình thường tôn kính nhưng không dám gần kẻ tiểu nhân, họ hiểu kẻ tiểu nhân đặc tính hổ thẹn mà khó dây dưa, luôn ôm thái độ không thể trêu trọc vào. Như vậy. Địa bàn hoạt động của kẻ tiểu nhân ngày càng lớn. nếu kẻ tiểu nhân luôn áp dụng loại sách lược này, cũng rất tốt, khiến kẻ tiểu nhân cô lập bên trong; nhưng mọi người vẫn qua lại với tiểu nhân vì lợi ích đôi bên, như vậy sẽ một đơn vị trở nên thị phi không rõ, thậm chí lung tung rối ren. Mà nhu cầu không thông thường của người quyền thế và người thường không dễ dàng tha thứ đối với kẻ tiểu nhân, đẩy kẻ tiểu nhân hoảng loạn. Nếu người quyền thế không có tâm lý và nhu cầu thông thường, kẻ tiểu nhân liền chào hàng. Nếu người thường phát hiện kẻ tiểu nhân không lưu tình giúp vạch trần, khiến cái xấu xa của nó lộ ra, kẻ tiểu nhân cũng không hoảng loạn.
Giống như An Duy Minh hôm nay, to gan lớn mật dám ra tay với khoản dự trữ. Chưa chắc không phải vì sau lưng anh ta có chỗ dựa Mã Tụ Bảo và Hồ Đại Hải, khiến người khác dù biết những gì anh ta làm, cũng chỉ có thể lựa chọn không thấy, giống như Vu Thanh Hải, nếu không phải vì An Duy Minh muốn để con rể ông ta chịu tội thay, e rằng cũng sẽ không nói tình hình thực sự với mình.
Nói cho cùng, lúc con người lựa chọn nào đó thường là thời thế cho phép, nhiều khi là xuất phát từ một loại bản năng tự bảo vệ, tránh nặng tìm nhẹ là một trong những đặc điểm của con người. Nhưng cũng có một loại tình huống khác: có vài người lựa chọn. Không phải bất đắc dĩ, mà trong lòng sớm có dự định, chẳng qua đợi thời cơ mà thôi. Loại người này có một loại ác độc trong bản chất, hơn nữa phải cố kỵ. Chỉ cần có lợi cho mình. Có thể bán đứng bạn bè, có không cần lương tâm, nguyên tác của chúng vĩnh viễn là chiếm được tiện nghi, vĩnh viễn không chịu thiệt thòi.
Từ Quân Nhiên không biết Vu Thanh Hải có phải là người như vậy không. Nhưng hắn biết, Vu Thanh Hải tiết lộ chuyện này cho mình, tuyệt đối không có ý tốt.
Có lẽ vì mình quá trẻ tuổi. Khiến người khác cho rằng bản thân là loại quân tử có thể bắt nạt, phải biết rằng quân tử và người trẻ tuổi, thường đều là người nghiêm túc, thường đều cứng đầu, vì thế loại người này thường chỉ để ý đến cách nghĩ của mình, gặp phải việc sai trái, thường không quan tấm tất cả liều lĩnh tìm ra chân tướng.
Một người quá nghiêm túc, sẽ bị người khác coi là kẻ thù, coi là chướng ngại. Loại người này sẽ không gió chiều nào xoay chiều nấy, không nhìn vào thế lực của ai lớn thì dựa vào người đó, thậm chí sẽ không vì cảm ơn mà từ bỏ cách nhìn của mình. Tiêu chuẩn phán đoán sự việc của họ không phải người khác thấy thế nào, mà là bản thân thấy thế nào. Phải chăng xung đột nguyên tắc trong lòng, xung đột với lợi ích đại cục, kết quả gây cho đối thủ mất hứng, đồng bọn cũng không cao hứng. Loại người này mãi mãi sẽ không nhìn sắc mặt người khác làm việc, sẽ không phỏng đoán tâm lý lãnh đạo, chỉ hy sinh vì một vài nguyên tắc lớn.
Từ Quân Nhiên không muốn trở thành người như vậy, nhưng bây giờ trong mắt nhiều người, lại hy vọng hắn là người như vậy.
Nhìn tuyết trắng mênh mang, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy, đất đen dưới tuyết trắng này, không phải sạch sẽ như mình tưởng tượng.
- Bí thư Từ, cậu vừa về à?
Lên lầu bốn, Từ Quân Nhiên đụng phải Dương Liên Hoa bưng chậu nước đi ra ngoài.
Từ Quân Nhiên nhìn thân hình yểu điệu của cô ta, mỉm cười:
- Đúng vậy, vừa ra ngoài đi lòng vòng.
Trong lòng Dương Liên Hoa nhảy dựng lên, nghĩ đến việc lúc nãy mình ở ngoài cửa, giả bộ như chuyện lạ hỏi Từ Quân Nhiên:
- Vậy sao? Cậu ra ngoài phải chú ý, chúng ta ở đây rất sợ, buổi tối không an toàn đâu, hơn nữa dễ lạc đường…
Từ Quân Nhiên nghe cô ta nói xong, tất nhiên hiểu cô ta ám chỉ cái gì, không có gì hơn là lo lắng bản thân phát hiện manh mối của việc nào đó, vì thế cười nói:
- Cám ơn chị Dương, lúc này tôi còn suýt nữa lạc đường, vòng vài vòng quanh thôn mới tìm được đường về.
Lúc này Dương Liên Hoa mới yên lòng, lắc eo nhỏ lưng thon, biến mất trước mắt Từ Quân Nhiên.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, Từ Quân Nhiên từ từ mở cửa phòng mình…..............
. . .. . .. . .. . .. . .. . .. . .. . .
Rạng sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên chào Vu Thanh Hải một tiếng, mượn một chiếc xe đạp, đi thẳng tới chính quyền xã.
- Bí thư Từ, anh đến rồi.
Bảo vệ ở cổng đã quen vị phó bí thư Đảng ủy xã trẻ tuổi này, khách sáo chào hỏi.
Từ Quân Nhiên dừng xe đạp trong sân, lên lầu vào phòng làm việc của Vương Tường Lâm.
- Bí thư Từ, ngồi đi.
Vương Tường Lâm đang xem tài liệu, thấy Từ Quân Nhiên, vừa cười vừa nói:
- Tôi đang muốn tìm cậu đây.
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Tôi cũng có chút tình hình muốn báo với trưởng làng một chút.
Hai người đều có lời, ngoài dự định của Từ Quân Nhiên, hắn liền ngồi lên ghế sa lon cũ trong phòng Vương Tường Lâm, yên lặng đốt một điếu thuốc cho mình.
Chỉ chốc lát sau, Vương Tường Lâm viết xong báo cáo, đứng dậy đến ngồi cạnh Từ Quân Nhiên, tự mình lấy hộp thuốc cuốn thuốc, hút một hơi rồi nói với Từ Quân Nhiên:
- Nói xem, ngày thứ hai nhận chức liền đến tìm tôi, có tình hình gì muốn báo cáo?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Hay là trưởng làng ngài nói trước đi, việc của tôi không vội.
Vương Tường Lâm nhìn cấp dưới mình nhìn không thấu, gật gật đầu:
- Vậy thì được, tôi nói trước.
- Hôm qua tôi cùng bí thư Mã tham gia hội nghị mở rộng Huyện ủy, bí thư Trần ban tổ chức Thành ủy đích thân tuyên bố, bổ nhiệm đồng chí Chu Trạch Thành làm phó bí thư Huyện ủy kiêm trưởng ban ban tổ chức Huyện ủy Phú Lạc.
Vương Tường Lâm từ từ nói lời mình cần nói với Từ Quân Nhiên, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên, hy vọng có thể nhìn được chút thay đổi.
Ngoài dự liệu của ông ta, vẻ mặt của Từ Quân Nhiên rất bình tĩnh, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, dường như cũng không bị tin này làm kinh sợ.
Điều này khiến Vương Tường lâm kinh ngạc, không nhịn được mở miệng dò hỏi:
- Bí thư Từ, cậu biết bí thư Chu Trạch Thành sao?
Từ Quân Nhiên sững sờ, cười lắc đầu nói:
- Trưởng làng nói đi đâu vậy, tôi chỉ có vài lần duyên phận gặp bộ trưởng Chu, chưa nói tới mức quen thuộc.
Đây là lời hắn nói thật, mình và Chu Trạch Thành thật sự không phải người quen. Trước khi Từ Quân Nhiên đến thành phố Song Tề căn bản chưa từng gặp Chu Trạch Thành, thậm chí Chu Trạch Thành còn có thiện ý giúp hắn ở ban tổ chức Huyện ủy, đến bây giờ Từ Quân Nhiên cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều từ lời Vương Tường Lâm nghe được Chu Trạch Thành trở thành trưởng ban tổ chức, khiến hắn trong mơ hồ có suy đoán không thành thục.
Vương Tường Lâm thấy biểu hiện bất động của Từ Quân Nhiên, nghi hoặc trong lòng càng dày đặc, phải biết rằng hôm qua Chu Trạch Thành nhưng đặc biệt tìm mình và Mã Tụ Bảo nói chuyện, ý của lời nói rất rõ ràng, chính là muốn họ chiếu cố Từ Quân Nhiên một chút, hơn nữa Chu Trạch Thành biết rõ tình hình xã Trường Thanh càng ám chỉ với hai người, ông ta không thèm để ý đến xã Trường Thanh đấu tranh như thế nào, nhưng có một điểm, ai coi Từ Quân Nhiên là vũ khí, đừng trách ông ta trưởng ban tổ chức này không nể mặt.
Có thể khiến một Đảng ủy thường ủy nói ra lời uy hiếp công khai như vậy, nếu không hiểu cách làm người của Chu Trạch Thành, thậm chí Vương Tường Lâm nghi ngờ Từ Quân Nhiên có phải là con riêng của Chu Trạch thành hay không. Nhưng Từ Quân Nhiên lúc này không muốn nói nhiều, ông ta cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể ra vẻ, hỏi Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ hôm nay tới có tình hình gì muốn nói sao?
Trong lòng Từ Quân Nhiên bật cười, chút tâm tư kia của Vương Tường Lâm làm sao giấu được hắn, thấy thái độ gần đây của Chu Trạch Thành cùng Tạ Mỹ Quyên, Từ Quân Nhiên mơ hồ đoán được, Chu Trạch Thành hẳn là nhận được ám thị của một vị lãnh đạo trong thành phố, nói thẳng ra, hắn cũng là người trung thành, trưởng ban tổ chức Huyện ủy, nói không chừng là có người đã khen thưởng cho Chu Trạch Thành.
Về phần ai đang âm thầm chiếu cố mình, Từ Quân Nhiên không muốn tận lực truy cứu, nếu người nọ nguyện ý, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện trước mặt mình, mình cố ý tìm tới cửa, có khi làm người ta không vui. Dù sao người ta đã không chủ động ra mặt gặp mình, nói không chừng là không hy vọng chuyện này để người khác biết.
Nhưng đối với Vương Tường Lâm, Từ Quân Nhiên không ngại cáo mượn oai hùm, dù sao trong quan trường, hư hư thật thật đôi khi là cách không tệ.
Trầm ngâm trong chốc lát, mãi đến khi hút xong điếu thuốc trong tay, Từ Quân Nhiên mới đưa bản khai khoản dự trữ bị An Duy Minh rút cho Vương Tường Lâm, bình tĩnh nói:
- Trưởng làng Vương, ngài xem cái này đi, hôm nay tôi đến là vì nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận