Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 382: Học cách thoả hiệp.

- Cậu nói thật chứ?
Tạ Mỹ Quyên quay đầu, kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Thứ này ở Lĩnh Nam bên kia không ít, tôi có bạn ở bên kia, quay về sẽ gọi điện thoại, để họ gửi qua bưu điện một cái máy in tới đây, cái máy này chị bảo người gửi đi, bạn tôi ở bên kia chắc có cách sửa.
Đây là cách giải quyết đơn giản nhất, vì huyện Phú Lạc bên này thận trọng như vậy, ngoài quý trọng đồ vật ra, nếu đồ hỏng, không ai sửa chữa, đây mới là chuyện rắc rối làm khó người ta.
Tuy Tạ Mỹ Quyên không biết Từ Quân Nhiên làm cách nào liên lạc với bên Lĩnh Nam, nhưng vẫn gật đầu:
- Vậy thì được, chốc nữa cậu gọi điện thoại hỏi bạn của cậu một chút, nếu không được, tôi nghĩ cách tìm người trong thành phố đến sửa.
Từ Quân Nhiên cười cười, cũng không nói thêm gì, loại chuyện này, nói nhiều lại giống như mình đang khoe khoang.
Chốc lát sau, bóng dáng Chu Trạch thành xuất hiện ở cửa văn phòng:
- Bộ trưởng Tạ, cô đến đây một chút.
Lời còn chưa nói hết, ông liền nhìn Từ Quân Nhiên, cười cười:
- Đồng chí tiểu Từ cũng ở đây, vừa hay, cậu cũng đến đây đi.
Mấy người theo Chu Trạch Thành đi vào văn phòng, Chu Trạch Thành giao cho Tạ Mỹ Quyên một tập tài liệu, nói:
- Mấy việc này, tranh thủ xử lý một chút, chọn ra mấy người cho tôi.
Tạ Mỹ Quyên gật đầu, rồi nói chuyện máy in hỏng, cuối cùng chỉ Từ Quân Nhiên nói:
- Cậu ấy nói có thể tìm người sửa.
Chu Trạch Thành nhướng mày, nhìn Từ Quân Nhiên:
- Lần sau loại chuyện này cậu không cần quản, quay người cậu cứng rắn chịu được mấy cái đinh? Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, người ở đây đều rất tinh thông đấy.
Từ Quân Nhiên nghe vậy liền ngẩn người, lập tức hiểu được ý của Chu Trạch Thành, lần này là đồ của ban tổ chức bị hỏng, Từ Quân Nhiên hắn có thể tìm người giúp đổi một cái, đợi đến lần sau máy in của những ngành khác hỏng, chẳng lẽ Từ Quân Nhiên lại đổi một cái khác? Chưa nói đến quan hệ lợi hại trong chuyện này, nhưng sức lực hao phí, cũng đủ phiền toái rồi. Giúp đỡ, người ta lại cho rằng ngươi làm loại việc này không mất phí tổn và công sức gì, cũng không quan tâm. Không giúp đỡ, người ta liền cho rằng mình không có thành ý. Dù sao bất kể làm thế nào, đều là vấn đề của Từ Quân Nhiên.
Cười khổ một cái, Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Lần sau không như thế này nữa, bí thư yên tâm.
Chu Trạch Thành gật đầu, chỉ điện thoại trên bàn mình:
- Trước tiên cậu gọi điện cho bạn, người ta không thể giúp, cậu lại rơi vào tình huống khó xử.
Cái gọi là rơi vào tình huống khó xử, vốn là từ Phật giáo dùng, nhưng trong ngôn ngữ địa phương ở phía Bắc, lại thành so sánh với ý người nào đó vì nói quá thật mà rơi vào tình huống khó xử.
Từ Quân Nhiên cũng biết Chu Trạch Thành muốn tốt cho mình, nên không nói gì nữa, mà đi đến bên điện thoại, bấm số của Lâm Vũ Tình bên thành phố Bằng Phi.
Vì cùng Trang Minh Nguyệt hùn vốn xây dựng xí nghiệp, phòng làm việc của Lâm Vũ Tình có điện thoại, rất nhanh điện thoại được nhận, Từ Quân Nhiên nói sự việc với Lâm Vũ Tình, để lại địa chỉ bên mình, Lâm Vũ Tình vui vẻ đồng ý, lập tức gửi một cái máy in tới cho Từ Quân Nhiên. Việc buôn bán mỹ phẩm của cô ở bên Lĩnh Nam phát triển rất nhanh, đã trở thành doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Bằng Phi, ngay cả chính quyền thành phố cũng chủ động giúp đỡ, hy vọng có thể biến công ty mỹ phẩm này trở thành một trong những doanh nghiệp kiểu mẫu của cải cách mở cửa ở Lĩnh Nam.
Lúc Từ Quân Nhiên gọi điện thoại, Tạ Mỹ Quyên cùng Chu Trạch Thành vẫn ở một bên nghe, đến lúc Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống, họ mới thu hồi ánh mắt kinh ngạc. Lúc này, thành phố Bằng Phi trong mắt nhiều người ở Trung Hoa, là một mảnh đất thần bí, có người nói chỗ đó khắp nơi là vàng, cũng có người nói chỗ đó nơi nào cũng đều khiến người ta kinh ngạc. Nhưng cho dù thế nào, nơi đó là nơi Trung Hoa liên hệ chặt chẽ với bên ngoài nhất, tất nhiên cũng là nơi cán bộ trong vài thể chế, quan tâm nhất. Vì một khi thí điểm Bằng Phi thành công, vậy có nghĩa là, Trung Hoa sẽ thúc đẩy chính sách cải cách mở cửa trong phạm vi toàn quốc.
- Quân Nhiên, bạn của cậu ở bên thành phố Bằng Phi, phát triển rất tốt?
Tạ Mỹ Quyên đợi Từ Quân Nhiên đặt điện thoại xuống, kinh ngạc hỏi.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
- Cũng được đi, cô ấy cùng người ta mở một công ty mỹ phẩm ở bên đó, phát triển cũng được.
Tạ Mỹ Quyên nhìn Từ Quân Nhiên thật sâu, quay người rời khỏi văn phòng của Chu Trạch Thành.
Đợi sau khi Tạ Mỹ Quyên đi khỏi, Chu Trạch Thành mới nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu tới hỏi việc của xã Trường Thanh hả?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Tôi muốn biết, trong huyện định làm thế nào? Dù sao Hồ Đại Hải một mực không chịu mở miệng, việc này có chút rắc rối.
- Đúng vậy.
Chu Trạch Thành suy nghĩ sâu sắc nói:
- Hồ Đại Hải ngậm miệng rất chặt, sống chết không chịu để lộ ra rốt cuộc người sau lưng ông ta là ai, ông ta quyết tâm bảo vệ những người khác.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:
- Ý của ngài là, trong huyện định dừng lại ở đây?
Chu Trạch Thành lắc đầu:
- Suy nghĩ của bí thư Tề là tra đến cùng, ý của chủ tịch huyện Vương là lấy chứng cứ làm chuẩn.
Tuy là ý kiến của hai người, nhưng Từ Quân Nhiên nghe ra được điểm bất đồng. không thể không nói, kinh nghiệm quan trường kiếp trước khiến Từ Quân Nhiên học được cách quan sát, nhìn người, cũng quan sát ngôn ngữ của con người. văn minh năm ngàn năm Trung Hoa, nghệ thuật phong phú nhất, là nghệ thuật ngôn ngữ.
Giống như thái độ biểu hiện của hai người Tề Tam Thái và Vương Trường Lâm nhìn như giống nhau, nhưng Từ Quân Nhiên thấy, đó là đại biểu hai cách nhìn khác nhau. Suy nghĩ của Tề Tam Thái là muốn truy hỏi kỹ càng sự việc, tra xét rõ ràng triệt để những việc giấu diếm của xã Trường Thanh, xem xem rốt cuộc ai hút máu của dân làm của riêng, trộm khai thác mỏ than nhà nước. mà ý của Vương Trường Lâm dường như cũng vậy xử lý những phần tử trái pháp luật kia, nhưng thực tế, lại không phải là ý đó.
Điều kiện tiên quyết lấy chứng cứ làm chuẩn, là muốn có chứng cứ mới được!
Nói trắng ra, ý của Vương Trường Lâm rất đơn giản, nếu muốn điều tra tiếp, vậy thì đợi chứng cứ đầy đủ, cũng tức là nếu Hồ Đại Hải không mở miệng, chuyện kia cũng chấm dứt tại đây.
Lúc này còn chưa có cái gọi là phán đoán vô tội, cũng tức là, nếu không có chứng cứ khác có hiệu lực thể hiện rõ xã Trường Thanh hoặc lãnh đạo khác của huyện Phú Lạc liên quan đến vụ án này, vậy thì người liên quan đến vụ án này, chỉ có một mình Hồ Đại Hải.
Từ Quân Nhiên không biết Vương Trường Lâm là xuất phát từ tâm lý gì mới đưa ra kết luận như vậy, nhưng hắn có thể khẳng định một điểm, đó chính là Vương Trường Lâm tuyệt đối không hy vọng làm lớn chuyện này.
Chu Trạch Thành cũng không phải là người không biết gì, rất nhanh liền hiểu ý của Từ Quân Nhiên, không nhịn được nở nụ cười khổ, người thanh niên này căn bản không giống một thanh niên hơn hai mươi tuổi, ngược lại giống như lão hồ ly trải qua trong quan trường mấy chục năm rồi, bất kỳ ý muốn đấu đá nhau nào cũng không cách nào giấu được hắn.
Giống như những gì ông ta nói với Từ Quân Nhiên, liên quan đến vấn đề xử lý vụ án, trong huyện ủy xác thực đang xảy ra tranh chấp.
Tề Tam Thái bí thư huyện ủy chủ trương cố gắng điều tra đến cùng, còn ý của chủ tịch huyện Vương Trường Lâm, lại dàn xếp ổn thỏa. hai người ở hội nghị thường ủy dù không giao đấu chính diện, nhưng ý tứ trong lời nói lại hết sức kiên trì. Bắt đầu như vậy, đám thường ủy của mỗi bên, cũng đều biểu đạt ý của mình, kết quả hội nghị thường ủy biến thành một cái chợ.
Thế giới bên ngoài có nhiều suy đoán về hội nghị thường ủy, cho rằng không khí đám lãnh đạo ngồi với nhau chắc là uy nghiêm, trang trọng, nhưng trên thực tế, đây chẳng qua là ý kiến chủ quan của con người mà thôi. Cho dù là hội nghị xử lý bí thư hay là hội nghị huyện ủy, trên thực tế đều là quá trình thảo luận phân chia lợi ích mà thôi. Nói cho cùng, mọi người trong quá trình xúc tiến phát triển kinh tế huyện và nâng cao điều kiện sống của người dân, đại biểu cho lợi ích của đoàn thể tiến hành tranh đấu. cho dù là lợi ích chính trị hay là lợi ích kinh tế, nói đến cùng, ai cũng không khiêm nhường, bởi vì khiêm nhường có nghĩa là bản thân sẽ mất đi một vài lợi ích.
Ở trên hội nghị thường ủy, Cố Hoàn thiếu chút nữa cãi nhau với bí thư chính pháp kiêm chủ tịch cục công an Lý Xuân Thủy, vì Lý Xuân thủy cho rằng đó là một vụ án hình sự, phải giao cho cục công an huyện xử lý mới được, mà Cố Hoàn lại cho rằng vụ án tham nhũng này, cần Ban kỷ luật tham gia tiến hành điều tra.
Nguyên nhân hai người tranh cải với nhau rất đơn giản, Cố Hoàn muốn xử lý vụ án này, chẳng khác nào ghi vào sổ chiến tích thêm một tầng đày dặc, mà Lý Xuân Thủy lại đi lại rất gần với Vương Trường Lâm, hơn nữa y là cục trưởng cục công an, loại án này nếu xử lý tốt, cũng là chiến tích..
Cũng không phải là họ không chịu trách nhiệm, chỉ có điều hai người đều có ý của mình, cho nên xảy ra xung đột.
Đến cuối cùng, kết quả thảo luận sự việc, là Ban kỷ luật huyện cùng cục công an huyện tạo thành tổ điều tra liên hợp xử lý việc này, dù Cố Hoàn không cam lòng, nhưng cũng phải nhận kết quả như thế này, dù sao Trần Ái Quốc chết rồi, đây coi là vụ án hình sự, y không có cách từ chối Lý Xuân tham gia, quỷ mới biết Hồ Đại Hải sau lưng An Duy Minh, có cùng người khác cấu kết hay không.
Chính trị thực tế phải thỏa hiệp, bất luận gọi là nghệ thuật hay là mưu quyền, gọi là sách lược hay là thủ đoạn, phải ở một mức độ nào đó hy sinh một chút nguyên tắc đạo nghĩa.
Cười khổ bất đắc dĩ, Chu Trạch Thành nói kết quả thảo luận ở hội nghị thường ủy với Từ Quân Nhiên, cuối cùng im lặng rồi nói:
- Cậu phải hiểu, trong huyện cũng có chút cân nhắc khác.
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu:
- Tôi hiểu, bí thư ngài không cần băn khoăn quá nhiều.
Hắn cũng không phải loại thanh niên xúc động nhiệt huyết đầy đầu liền tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, thường thấy loại việc thỏa hiệp và tranh đấu, Từ Quân Nhiên sớm đã có thể giữ được tâm bình khí hòa. Biết coi người làm sổ chính trị là loại sổ sách này: làm việc không vẻ vang một lần, chính là vì sự sáng rọi lâu dài sau này.
Trong giới chính trị, việc quan trọng nhất không qua được định vị, chỉ có xác định chuẩn vị trí của mình, cũng là tùy theo chỗ đứng của mình, mới có thể biết bản thân nên đi theo hướng nào, đi thế nào mới có lợi cho mình, mới là đường tắt gần nhất.
Đầu óc Từ Quân nhiên thanh tỉnh, hắn biết bản thân cần là cái gì, cũng biết nhu cầu của bản thân là cái gì. chỉ cần có thể lôi được những ẩn giấu trong xã Trường Thanh, Từ Quân Nhiên không ngại người ở trên có suy nghĩ gì, đạo lý hăng quá hóa dở, Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận