Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 138: Cảm động (2).

Nếu nói trên thế giới này có vị lãnh đào nào khiến Từ Quân Nhiên bội phục đến vậy thì chắc chắn Nghiêm Vọng Tung sẽ đứng đầu danh sách.
Người này cả đời cống hiến cho huyện Võ Đức, cung cúc tận tâm làm việc tới chết. Thậm chí, Từ Quân Nhiên còn cho rằng, vì chịu ảnh hưởng của ông ta, nên hắn mới luôn muốn làm gì đó cho huyện Võ Đức.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết, nghiêm khắc mà nói, Nghiêm Vọng Tung không phải là một vị lãnh đạo đạt tiêu chuẩn.
Quan là gì?
Tục ngữ có câu, trong bộ chữ Quan có hai chữ miệng (trong chữ Quan tiếng Trung “官”, nói rất đúng về các vị quan hiện nay, có hai cái miệng, một cái để ăn, một cái để nói. Nói trắng ra là trên thực tế là một tiêu chí biểu hiện cho năng lực chứ không phải là tiêu chí nghề nghiệp. Nó cho thấy người này có sức ảnh hương tương đối lớn mới leo lên được vị trí lãnh đạo.
Nghiêm Vọng Tung là người tốt, nhưng người tốt không có nghĩa là ông ta là một vị quan tốt. Ít nhất, chính ông ta cũng phải thừa nhận, trên phương diện kinh tế, Nghiêm Vọng Tung không có năng lực.
Vì thế, Từ Quân Nhiên biết, nếu Nghiêm Vọng Tung tiếp tục làm bí thư huyện ủy, chắc chắn ông ta sẽ không đem đến được sự thay đổi gì cho huyện Võ Đức, vì ông ta không thích hợp làm kinh tế. Vào hội đồng nhân dân là sự sắp xếp tốt nhất với Nghiêm Vọng Tung lúc này.
Nhưng điều khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ nhất chính là, Nghiêm Vọng Tung lại xin về hưu.
- Lão bí thư, ông…
Từ Quân Nhiên nhìn Nghiêm Vọng Tung đầy khó hiểu.
Nghiêm Vọng Tung mỉm cười:
- Ta biết, cháu nghĩ lão già như ta còn có thể giữ được vị trí ở hội đồng nhân dân thêm mấy năm nữa. Nhưng ta hiểu rõ, từ nay về sau, việc ta có thể làm không nhiều. Hôm nay, nghe được những lời bí thư Chu nói, ta rất cảm khái. Sau này, trọng tâm phát triển quốc gia là xây dựng kinh tế, chuyện này quá khó đối với ta. Lão già như ta đánh trận còn được, nhưng làm kinh tế thì, hì hì, nếu ta có thể làm kinh tế giỏi, sao huyện Võ Đức lại trở thành huyện nghèo nhất như ngày hôm nay cơ chứ?
Từ Quân Nhiên không nói gì, hắn không biết phải an ủi Nghiêm Vọng Tung như thế nào. Tuy hắn có thể nói ra một đống lý do hoa mỹ, nhưng lại không thể thay đổi được thực tế, huyện Võ Đức là một huyện nghèo.
- Cháu không cần lo lắng cho ta đâu.
Nghiêm Vọng Tung mỉm cười, giơ tay vỗ vai Từ Quân Nhiên:
- Ta về hưu để có thời gian nghỉ ngơi.
Nói xong, ông ta giải thích với Từ Quân Nhiên:
- Sau này mọi chuyện trong huyện, cháu có thể bàn bạc với chú sáu của cháu, không được thì đi tìm chủ tịch Dương. Cậu ta tiếp nhận vị trí của ta chắc chắn sẽ tiến hành cải cách triệt để, dù sao, cậu ta cũng muốn tiếp tục làm kinh tế ở huyện ta.
Tuy nói như vậy, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn thấy trong lời nói đó có một nỗi buồn man mác. Dù sao, ông ta cũng cống hiến cả đời cho huyện Võ Đức, cuối cùng lại phát hiện ra mình chỉ là kẻ vô dụng, ai ở vị trí này cũng sẽ thấy không thoải mái.
Biết rõ không có cách nào làm tâm trạng Nghiêm Vọng Tung tốt lên, Từ Quân Nhiên linh động suy nghĩ rồi nói với Nghiêm Vọng Tung:
- Lão bí thư, ông muốn như vậy cũng không được. Cháu còn có việc cần ông đích thân ra tay giúp đỡ.
Nghiêm Vọng Tung sững sờ, không ngờ Từ Quân Nhiên lại nói ra những lời như vậy. Tuy trong miệng nói rằng muốn về hưu hưởng phúc, nhưng ông ta vẫn luôn hy vọng có thể cống hiến chút sức lực cho sự phát triển của huyện Võ Đức. Chỉ có điều, ông ta biết rõ, mình không có khả năng làm kinh tế, nếu không nhiều năm như vậy, huyện Võ Đức cũng không đến nổi không phát triển gì. Có một số việc, tuy trong lòng không phục nhưng sự thật vẫn là sự thật, không ai có thể thay đổi được.
- Rốt cục cháu có ý gì?
Thấy Từ Quân Nhiên không nói gì, Lý Đông Viễn trừng mắt, quát Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười hì hì, mở miệng giải thích:
Bạn cần đăng nhập để bình luận