Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 319: Mồi nhử.

- Lão Đinh, đây là Từ Quân Nhiên, bạn đại học của tôi.
Trong văn phòng ban tuyên giáo trung ương, Tào Tuấn Minh cười, giới thiệu Từ Quân Nhiên với một người đàn ông trung niên:
- Quân Nhiên, đây là trưởng ban Đinh, Đinh Kiến Thiết.
Người đàn ông tên Đinh Kiến Thiết khoảng hơn bốn mươi tuổi, bụng hơi phệ, trông rất có phong thái.
Từ Quân Nhiên vội vàng bắt tay đối phương, khách khí chào hỏi, tuy là bạn của Tào Tuấn Minh nhưng dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, vẫn nên tỏ ra tôn kính một chút sẽ tốt hơn.
Đối với vị trưởng ban này, Tào Tuấn Minh lúc trước đã nói sơ qua tình hình của anh ta với Từ Quân Nhiên. Lão gia nhà họ Đinh lúc còn nhỏ thích đánh cờ, khi trước, cứ có thời gian là tới Tào gia đánh cờ cùng Tào lão gia. Tuy hai người không xuất thân cùng một quân đoàn dã chiến nhưng giao tình bằng hữu rất tốt. Bảy, tám năm sau khi bình định, Đinh lão gia nắm giữ trọng trách trong hệ thống tuyên giáo, không lâu sau thì rời khỏi vị trí lãnh đạo vì lý do sức khỏe. Đinh Kiến Thiết dựa vào uy quyền còn lại của cha, cũng có vị trí không thấp trong ban tuyên giáo trung ương.
Thì ra là vì nguyên nhân này Tào Tuấn Minh mới nhờ Đinh Kiến Thiết giúp đỡ, nhưng với thân phận của người khác, e rằng chưa chắc có mặt mũi lớn như vậy.
Thoạt nhìn bộ dạng Đinh Kiến Thiết có vẻ quan liêu, nhưng lại có điểm láu cá mà các ủy viên thường không có. Sau khi khách khí vài câu, cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Nếu đã là em của Đại Minh thì cứ gọi tôi là anh Đinh, chúng ta người một nhà không nói hai lời.
Từ Quân Nhiên liếc Tào Tuấn Minh, thấy anh ta gật đầu, lúc này mới nói:
- Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh, lần này phiền anh Đinh rồi.
Đinh Kiến Thiết khoát khoát tay:
- Tôi cũng không giúp được gì, chỉ đáp cầu dẫn mối mà thôi.
Anh ta nói đều là sự thật, dù sao đài truyền hình trung ương cũng là truyền thông cấp quốc gia, mặc dù mình là người quản lý, bọn họ vẫn cần kiêng nể, nhưng dù sao người ta cũng có chỗ dựa, tổng cục phát thanh cùng cấp với ban tuyên giáo trung ương, tuy ban tuyên giáo trung ương phụ trách tuyên truyền miệng nhưng đó là bộ trưởng, không phải trưởng ban như Đinh Kiến Thiết.
Vì thế việc anh ta có thể làm, trên thực tế chính là giúp Từ Quân Nhiên nối quan hệ với bên đài truyền hình, để Từ Quân Nhiên có thể cùng đài truyền hình phụ trách bữa tiệc gặp mặt lãnh đạo lần này.
Cho dù như vậy cũng không phải dễ dàng gì. Bởi vì lúc này phương tiện truyền thông địa phương không phát triển như sau này, có thể đặt quan hệ với truyền thông trung ương, quả thật là việc khá khó khăn.
Bởi vì hẹn đối phương gặp mặt vào buổi trưa, ba người nhàn rỗi liền ở lại văn phòng Đinh Kiến Thiết nói chuyện.
- Quân Nhiên, cậu với Hoàng Tử Hiên là bạn đại học?
Đinh Kiến Thiết bỗng hỏi Từ Quân Nhiên, khóe miệng nở nụ cười thâm thúy.
Từ Quân Nhiên giật mình, có chút kinh ngạc gật gật đầu:
- Không sai, anh Đinh quen biết cậu ta?
Tuy hỏi vậy nhưng Từ Quân Nhiên bỗng nhớ ra, Hoàng Tử Hiên vốn công tác ở ban tuyên giáo trung ương, lần đó mình tới thủ đô lừa cậu ta, hình như chính là ở trong phòng nào đó tầng này. Nói lại, bây giờ Từ Quân Nhiên có chút hối hận, lúc đó bản thân quá tự tin rồi, ngộ nhỡ Hoàng Tử Hiên không mắc lừa hay đem hết mọi chuyện nói với trưởng bối nhà họ Hoàng, có lẽ mình không được yên rồi.
Bây giờ nghe Đinh Kiến Thiết hỏi, trong lòng Từ Quân Nhiên cũng hơi run lên, nhưng cũng đã quyết định, nếu Đinh Kiến Thiết cùng một giuộc với Hoàng Tử Hiên, mình tuyệt đối không thể có quan hệ với anh ta, nhưng nghĩ lại, Từ Quân Nhiên thả lỏng tâm trạng, dù sao cũng do Tào Tuấn Minh giới thiệu, nếu như Đinh Kiến Thiết thật sự có quan hệ với Hoàng Tử Hiên, Tào Tuấn Minh chắc hẳn sẽ không giới thiệu cho mình, khả năng làm việc của Tào Tuấn Minh, Từ Quân Nhiên tương đối yên tâm.
Quả nhiên, Đinh Kiến Thiết cười rộ lên, gật đầu với Từ Quân Nhiên:
- Tôi có xem qua bài báo đó của cậu và Đại Minh, không tồi, rất được, nếu không nhờ các cậu, tôi có lẽ cũng chả được làm chức trưởng ban này.
Từ Quân Nhiên tuy không hiểu rõ nội tình nhưng từ ngữ khí của Đinh Kiến Thiết có thể nghe ra ý đùa trong đó.
Quay đầu nhìn Tào Tuấn Minh, Từ Quân Nhiên dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến anh ta.
Tào Tuấn Minh bật cười ha ha, nói với Từ Quân Nhiên:
- Chuyện này vẫn nên để lão Đinh giải thích cho cậu thì hơn.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhìn về phía Đinh Kiến Thiết, cười khổ:
- Hai vị đại ca, hai vị đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Đinh Kiến Thiết lúc này mới chầm chậm kể cho Từ Quân Nhiên toàn bộ sự tình.
Vốn lần đầu tiên Từ Quân Nhiên tới Thủ đô gặp Hoàng Tử Hiên, vừa lúc trong ban đang bàn bạc đề bạt vị trí trưởng ban, lúc đó Đinh Kiến Thiết và Hoàng Tử Hiên là có hi vọng nhất, Hoàng Tử Hiên vốn chiếm thế thượng phong vì có quan hệ gia đình, lại không ngờ bài báo đó của Từ Quân Nhiên ngay lập tức biến Hoàng Từ Hiên từ chính trị gia nổi tiếng ở thủ đô trở thành cán bộ có tư tưởng bảo thủ, nếu không phải thế lực Hoàng gia mạnh, trực tiếp để Hoàng Tử Hiên tránh đi, con đường chính trị của anh ta có lẽ cũng phải chấm dứt từ đây.
Mà vì sự việc này, Đinh Kiến Thiết lại ngư ông đắc lợi, ngồi lên vị trí trưởng ban.
Vì vậy, Đinh Kiến Thiết vẫn có ý cảm kích Từ Quân Nhiên, dù sao thì nếu như không có Từ Quân Nhiên, anh ta quả thật đấu không nổi với Hoàng Tử Hiên.
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Từ Quân Nhiên không nhịn được cười, đúng là ý trời, mình thật không ngờ tới, một bài báo, không chỉ lừa được Hoàng Tử Hiên, lại vô tình đưa tới một mối thiện duyên.
- Anh Đinh, anh nói như vậy, em chối thì thật bất kính.
Từ Quân Nhiên cười, coi như đã nhận Đinh Kiến Thiết, dù sao thì kẻ thù của kẻ thù cũng là bạn bè mà.
Đã có quan hệ như vậy, Từ Quân Nhiên cảm thấy mình và Đinh Kiến Thiết đã trở nên thân thiết hơn.
- Thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta tới nhà hàng trước đi, phó giám đốc Tạ bọn họ có lẽ sẽ muộn một chút.
Đinh Kiến Thiết nói chuyện với Từ Quân Nhiên một lúc, nhìn đồng hồ rồi nói với Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh.
Từ Quân Nhiên đã sớm đặt nhà hàng từ trước, tối hôm trước, Tào Tuấn Minh gọi điện cho Đinh Kiến Thiết, hẹn xong địa điểm. Hôm nay anh ta tới cùng Từ Quân Nhiên chủ yếu là để giới thiệu Từ Quân Nhiên với Đinh Kiến Thiết, dù sao thì lát nữa bàn công chuyện, thời khắc chủ chốt vẫn cần Đinh Kiến Thiết nói giúp vài câu.
Người tới là phó giám đốc đài truyền hình trung ương Tạ Khánh Thâm và chủ nhiệm, phó chủ nhiệm sản xuất phụ trách bữa tiệc lần này, tuy chỉ có ba người nhưng đều là những người quan trọng nhất liên quan tới buổi tiệc.
Tạ Khánh Thâm trước kia cũng từng công tác tại tổng cục phát thanh, Đinh Kiến Thiết là cấp dưới của ông, quan hệ khá tốt, đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta có thể đáp ứng lời mời, còn về Tào Tuấn Minh, Tạ Khánh Thâm cũng đã nghe nói qua, nhưng vì cấp bậc khác nhau, hơn nữa không cùng con đường nên hai bên chưa có quan hệ quá sâu, đối với lý do vì sao mời mình ăn cơm, Tạ Khánh Thâm cũng có chút hiếu kỳ nhưng cũng không quá để tâm.
Đây chính là thói quen trên quan trường, nếu như không cùng tổ chức hay phe phái, cho dù hai bên có quen biết nhau nhưng chưa hẳn thân thuộc, cấp trên cấp dưới càng phải như vậy, ngoại trừ hội họp công vụ, đại bộ phận cán bộ cơ hội gặp mặt không nhiều, giao tình cá nhân thì càng hiếm. Nguyên nhân cũng có rất nhiều, một mặt vì quan hệ của hai bên khiến mọi người không dám quá thân thiết, mặt khác, cũng có thể vì địa vị không giống nhau, hơn nữa, có lúc nói chuyện phải kiêng kỵ rất nhiều, tránh để lời nói gây rắc rối.
Ngược lại giống như bây giờ, mọi người quây thành vòng tròn, nói chuyện thoải mái hơn nhiều.
Đinh Kiến Thiết cùng Tào Tuấn Minh đích thân đi đón khách, Từ Quân Nhiên cung kính ngồi cuối cùng, chỉ là hắn không ngờ, trong hai người đi vào cùng Tạ Khánh Thâm, có một người mình cũng quen biết, vị chủ nhiệm sản xuất buổi tiệc, rõ ràng là vợ Tạ Vĩnh Cương, Đỗ Văn Diễm.
- Văn Diễm, sao em lại tới đây?
Gặp Đỗ Văn Diễm, Tào Tuấn Minh rõ ràng cũng rất bất ngờ, vừa cười chào hỏi Đỗ Văn Diễm, vừa mở miệng hỏi.
Đỗ Văn Diễm mỉm cười, hướng về phía Từ Quân Nhiên gật gật đầu, lại chào hỏi Đinh Kiến Thiết, lúc này mới nói với Tào Tuấn Minh:
- Em nói này anh Tuấn Minh, anh không biết sao? Em được điều tới đài truyền hình đã mấy tháng rồi.
Xem ra cô và Tào Tuấn Minh có vẻ rất thân.
Tào Tuấn Minh lúc này mới chợt hiểu ra, thời gian gần đây mình không về thủ đô, cũng không biết việc này.
Mấy người hàn huyên một lúc, lúc này mới phân vị trí chủ khách, Tạ Khánh Thâm chức vụ cao nhất, tất nhiên ngồi đầu tiên, kế bên là Đinh Kiến Thiết và Tào Tuấn Minh, Đỗ Văn Diễm và một vị chủ nhiệm Lâm khác ngồi bên cạnh, Từ Quân Nhiên ít tuổi nhất, ngồi ở chỗ cạnh cửa.
Tạ Khánh Thâm nói:
- Tuấn Minh, tôi cùng Tào lão tổng có tiếp xúc mấy lần, không biết lão gia dạo này sức khỏe thế nào?
Tào lão gia bây giờ là phó thủ tướng, bình thường mọi người đều là Tào lão tổng, Tạ Khánh Thâm là phó giám đốc đài truyền hình, đường đường là cán bộ cấp cao, nói với Tào Tuấn Minh như vậy, cũng không coi là vô lễ.
Tào Tuấn Minh cười cười:
- Cũng không tệ lắm, mấy hôm trước còn đánh bài cùng hai vị lãnh đạo tối cao nữa, nghe nói đánh mấy ván liền.
Tạ Khánh Thâm điều chỉnh sắc mặt, trong lòng thầm gật đầu, có những điều mọi người đều rõ. Hàm ý của Tào Tuấn Minh, cũng chỉ mình Tạ Khánh Thâm ông ta hiểu.
Dừng một chút, Tào Tuấn Minh bỗng nhiên mở miệng:
- Đúng rồi, mấy hôm trước cha có nói với tôi, ông ấy có một ý tưởng, chuẩn bị dành thời gian đi khắp nơi trên cả nước, tìm hiểu tình hình thực tế và yêu cầu của quần chúng hiện nay, đến lúc đó bên đài truyền hình, giám đốc Tạ phải vất vả rồi.
Ngay lập tức, Tạ Khánh Thâm trong lòng không ngừng chấn động, bưng chén rượu nói với Tào Tuấn Minh:
- Thế hệ trước hi sinh vì đất nước, ly rượu này của chúng ta, kính họ.
Mấy người cùng bưng ly rượu lên, uống cạn một hơi theo ông ta.
Từ Quân Nhiên ngồi bên cạnh, thấy Tạ Khánh Thâm không còn xa cách với Tào Tuấn Minh như vừa rồi, dần dần thân thiết hơn, trong lòng lại thấy buồn cười, xem ra, việc lần này đã hoàn thành một nửa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận