Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 828: Tin đồn

- Cô gái này, rất đẹp.
Phương Chính nhàn nhạt mở miệng nói, một câu đó lại khiến Từ Quân Nhiên cười khổ. Rõ ràng, ông ta cũng hiểu lầm giữa Từ Quân Nhiên và Lý Vân có gì đó.
Bất đắc dĩ chỉ Lý Vân trên tấm ảnh, Từ Quân Nhiên nói:
- Đây là con gái của Bí thư Thị ủy Lĩnh Nam Phi Bằng, trước kia tôi ở bên Lĩnh Nam, vì thế quen biết cô ấy. Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường mà thôi, gần đây cô ấy cùng bạn bè đến Đông Hải, tôi chỉ đưa cô ấy đi dạo mà thôi.
Phương Chính nhìn ánh mắt của Từ Quân Nhiên. Ông phát hiện Từ Quân Nhiên rất bình tĩnh, cũng không phải đang nói dối. Hơn nữa ông cũng hiểu, Từ Quân Nhiên không cần nói dối mình loại chuyện này.
Xem ra, có người đang nhìn vào Từ Quân Nhiên rồi!
Với tư cách người lão luyện trên quan trường mấy chục năm, Phương Chính nhìn càng xa hơn so với Từ Quân Nhiên. Ông đương nhiên hiểu, cục diện hiện nay, chỉ sợ là có người muốn đối phó với Từ Quân Nhiên. Vì thế mới không ngừng viết những bức thư tố cáo này, tuy không nhất định có thể đánh đổ Từ Quân Nhiên triệt để, nhưng ít nhất có thể phá hỏng danh dự của hắn.
- Chuyện này không khống chế tốt, sẽ xảy ra sai lầm!
Phương Chính chậm rãi mở miệng nới với Từ Quân Nhiên.
Nói xong câu đó, ông xua xua tay:
- Cậu quay về trước đi.
Từ đầu đến cuối, làm thế nào để khống chế, do ai đến khống chế, Phương Chính không nói, cũng sẽ không nói, Từ Quân Nhiên cần hao tâm tổn trí cố gắng tìm ra, suy xét.
Buổi tối tan làm về đến nhà, Từ Quân Nhiên không nhận điện thoại của Lý Vân, mà ngồi một mình trong phòng khách chau mày, từ từ cân nhắc, cân nhắc rốt cuộc là ai đang ngáng chân mình.
Từ Quân Nhiên trầm tư yên lặng, ánh mặt nhìn về phía một đồ vật bằng gốm đặt trên bình trà, mà rất lâu trước đây, khi còn ở Giang Nam, Bí thư cũ Nghiêm Vọng Tung tặng mình. Lúc đầu, Từ Quân Nhiên vẫn không hiểu ý đồ, sau này dần dần hiểu rõ, thứ đồ này có màu xanh xám, mặt men không sáng, không gây chú ý với người khác, nhưng lại rất bền và chịu được sự thử thách của thời gian.
Ngẫm nghĩ lại, trên mặt quan viên nào không có sắc thái như vậy?
Cũ kỹ mà không chói mắt, phong cách cổ xưa mà không lộ liễu, lão luyện thành thục, bốn bề yên tĩnh, dù đung đưa nhưng không mất trung tâm. Đầu ngẩng cao, báo trước nếu muốn đội mũ đỏ, phải dám đấu tranh. Bụng to nặng đặt dưới đất, nghĩa là phải nếu muốn thì phải làm ổn, còn phải có căn cơ sâu. Cho dù sắc điệu hay tạo hình, đều ẩn chứa trí tuệ lớn của quan trường.
Từ Quân Nhiên lẳng lặng nhìn vào thứ đồ gốm, như nhìn thẳng vào nơi xa xôi nào đó. Điều này đã trở thành thói quen của hắn, mỗi lần gặp việc khó giải quyết, trong đầu thường không có chủ ý gì, Từ Quân Nhiên sẽ nhìn thẳng vào đồ gốm kia. Dường như, thứ đồ gốm kia sẽ nhắc nhở hắn, cho hắn ám thị, cho hắn trí tuệ, cho hắn cách giải quyết vượt qua khó khăn…
Vào sáng sớm thứ hai, Từ Quân Nhiên đi làm, liền nhìn thấy một phần văn bản đặt trên bàn làm việc của mình.
Còn chưa đợi hắn mở văn bản ra xem, Trần Tuấn Nho liền gọi điện đến:
- Tiểu Từ, tôi nhờ người mang một phần văn bản qua đó, tí nữa cậu đưa cho bí thư sớm một chút, xin bí thư phê duyệt luôn, bên ủy ban đang giục chuyện này.
Trần Tuấn Nho nói chuyện rất khách khí.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, cười nói trong ống nghe:
- Thư ký trưởng yên tâm, tôi sẽ chuyển cho bí thư.
Từ việc trình báo trong thư tố cáo, quan hệ của Từ Quân Nhiên và Trần Tuấn Nho, ngược lại hòa hoãn không ít. Dù sao Từ Quân Nhiên cũng không phải kẻ ngốc, nếu Trần Tuấn Nho đã có ý cải thiện quan hệ giữa hai người, căn bản hắn không cần đối địch với Trần Tuấn Nho. Mục đích Trần Tuấn Nho gọi điện hôm nay cũng không có ý gì khác, chủ yếu là nhắc nhở Từ Quân Nhiên một chút, hắn sợ Từ Quân Nhiên không biết việc căn bản này, ngộ nhỡ bí thư Phương Chính bận rộn, kéo dài việc này, Ủy ban tỉnh thúc giục quá, văn bản này sẽ lại phải qua mấy ngày mới được gửi xuống.
Cúp điện thoại, Từ Quân Nhiên cầm theo tài liệu, xem rất chăm chú. Từ Quân Nhiên có một loại bản lĩnh hơn người, chính là cho dù gặp bất cứ việc gì, nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần làm việc trở lại, lập tức có thể định thần. Tằng Văn Khâm rất hâm mộ bản lĩnh này của Từ Quân Nhiên, nói hắn có định lực tốt, năng lực loại bỏ trở ngại còn tốt hơn. Nếu có việc tương tự như vậy xảy ra với mình, Tằng Văn Khâm không có khả năng ngồi xem tài liệu được.
Thực ra tài liệu cũng không phải cần gấp, Ủy ban muốn triển khai hoạt động chỉnh lý tác phong kỷ luật trong cơ quan chính quyền tỉnh. Đoạn thời gian trước, cũng là trước khi Phương Chính chưa nhậm chức bí thư, ủy ban tỉnh xảy ra một chuyện đáng sợ. Một vị Phó Giám đốc Sở Tài chính tỉnh mang theo ba cấp dưới cùng nhân tình của mình, tới một nơi có phong cảnh đẹp du ngoạn. Có một cấp dưới uống say, nảy sinh cãi vã với nhân viên làm việc ở khu đó. Phó sở không ngăn cản, ngược lại còn ra tay tát nhân viên đó một cái. Cái tát này vừa hay bị một nhiếp ảnh đến đó chụp ảnh chụp lại được, trùng hợp là, nhiếp ảnh là một vị nguyên cán bộ Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật tỉnh, lại còn là ủy viên Hội nghị hiệp thương chính trị Tỉnh. Sau khi phó sở phát hiện ra, cưỡng chế người chụp xóa ảnh đi, ông ta không nghe, hai bên suýt chút nữa lại xảy ra xung đột, may mắn lãnh đạo của Ban quản lý khu đến kịp, mới ngăn sự việc phát triển thêm một bước.
Nếu sự việc chỉ đến bước này cũng thôi, nhưng “nhà nhiếp ảnh” lại có bạn học là phóng viên báo Bắc Kinh, kết quả bước ảnh kia được gửi đến báo chí ở Bắc Kinh, dẫn đến phản ứng to lớn, sau đó lại có người ở phía sau thêm dầu vào lửa, tiết lộ không ít hành vi kỷ luật của phó sở kia, trong đó có cả việc ông ta vi phạm kỷ luật khi nhiều lần, trong giờ làm việc, đến quán bar của tình nhân để tụ tập đánh bạc. Sự việc này khiến chính quyền Đông Hải quá xấu hổ, cũng khiến hình tượng của Đông Hải rớt xuống ngàn trượng trong mắt người dân. Tuy đến nay sự việc đã qua, phó sở và mấy cấp dưới đều bị xử lý, nhưng di chứng vẫn còn. Vì thế Ủy ban tỉnh quyết định nhân sự việc này, triển khai hoạt động điều chỉnh tác phong kỷ luật của các ban ngành cũng như các cơ quan trực thuộc một lần, cẩn thận kiểm tra các cơ quan chính quyền có vấn đề nổi bật trong tác phong, triển khai tập trung chỉnh đốn, do đó thành lập cơ quan chỉnh đốn tác phong cán bộ.
Quan trọng nhất là, hoạt động tương tự đã được Tỉnh ủy bên này tiến hành trước một bước, văn bản đã được phát xuống tháng trước, công tác cũng triển khai không ít. Vì thế chính quyền chậm mất nửa nhịp, là do tỉnh Đông Hải xảy ra vụ án kia. Tưởng Phương Trọng và Phương Chính đến Bắc Kinh giải quyết, nhưng lãnh đạo khác nhất thời không có quyết định. Chủ tịch tỉnh Tưởng sau khi quay về rất tức giận, nghe nói đã phê bình hai phó chủ tịch tỉnh mấy lần trong hội nghị, đặc biệt là Đoạn Văn Kiệt – Phó Chủ tịch thường trực chủ trì công tác chính quyền trong thời gian ông ta đến Bắc Kinh.
Từ Quân Nhiên rất nhanh liền xem xong văn bản này. Văn bản như vậy thường không có vấn đề lớn gì, muốn triển khai hoạt động đã sớm quyết định ở Hội nghị thường ủy, nội dung áp dụng cụ thể đã thảo luận mấy lần, lại thêm Tỉnh ủy bên này làm trước, có thể tham khảo. Đám người cầm bút Ủy ban nếu ngay cả văn bản này cũng không viết được sẽ coi như ăn không rồi. Vì thế Từ Quân Nhiên chỉ thêm hai chữ ở bên trên mà thôi.
Đây là hắn lấy tư cách thư ký, nguyên văn có đoạn viết như sau: “Xoay quanh việc thúc đẩy khoa học phát triển và xây dựng công tác cán bộ tỉnh mạnh…”, Từ Quân Nhiên nhìn hồi lâu vẫn cảm thấy không ổn, dứt khoát thêm hai chữ “tỉnh lớn” ở trước tỉnh mạnh, sửa tỉnh mạnh đơn giản vốn có thành tỉnh lớn, để sức nặng của văn bản tăng lên không ít. Rất có cảm giác thành tựu khi nhìn vào hai chữ kia, sau đó, hắn nhấc điện thoại lên, định gọi cho Trần Tuấn Nho.
Bấm dãy số được một nửa, Từ Quân Nhiên đột nhiên dừng lại, do dự một chút, suy nghĩ trong chốc lát, cầm văn bản lên, đi về phía văn phòng của Trần Tuấn Nho.
Cho dù như thế nào, văn bản này là tài liệu Trần Tuấn Nho phái người mang đến, Từ Quân Nhiên biết Trần Tuấn Nho cũng là người cầm bút nổi tiếng ở Tỉnh ủy, nếu hắn sửa văn bản này, vẫn nên nói với ông ta một tiếng.
Đi vào văn phòng của Trần Tuấn Nho, Từ Quân Nhiên đưa văn bản cho ông ta, nói:
- Thư ký trưởng, tôi có sửa một đôi chỗ, ngài xem lại giúp.
Trần Tuấn Nho nhận văn bản, cúi đầu nhìn lại, sau nửa ngày mới ngẩng đầu lên, vừa cười vừa nói:
- Không tồi, quả nhiên là đại tài tử Bắc Kinh.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Thư ký trưởng, ngài quá khen rồi.
Trần Tuấn Nho nhìn Từ Quân Nhiên, vẻ rất sâu sắc ý nhị, sau một lúc, mới chậm rãi nói:
- Đồng chí tiểu từ, gần đây sao khí sắc không tốt vậy, đừng cố quá. Phải giữ gìn sức khỏe.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên khẽ thay đổi, câu nói này của Trần Tuấn Nho, lại thêm thái độ đầy ý nhị đó, khiến Từ Quân Nhiên hiểu chắc hẳn ông ta cũng nghe được chút tin tức gì đó. Ông ta nói với mình như vậy, xem ra không phải ác ý, chỉ là đang nhắc nhở mình.
Nặn ra một nụ cười, Từ Quân Nhiên nói với Trần Tuấn Nho:
- Cám ơn sự quan tâm của thư ký trưởng.
Trần Tuấn Nho gật đầu:
- Đồng chí tiểu Từ, với tư cách là người từng trải, tôi khuyên cậu một câu, có một số việc không cần để trong lòng, hắn mạnh mặc hắn mạnh, gió mát thổi qua mặt mà thôi, văn bản tôi cũng nhìn qua rồi, cậu mang qua cho Bí thư Phương đi.
Từ Quân Nhiên nhận văn bản:
- Cám ơn thư ký trưởng.
Nói xong, hắn đứng dậy rời văn phòng của Trần Tuấn Nho.
Đi ra khỏi phòng làm việc của Trần Tuấn Nho, Từ Quân Nhiên đụng phải Giang Sơn. Gương mặt anh ta vốn đang nặng nề, sau khi nhận ra Từ Quân Nhiên, lập tức nở nụ cười:
- Ơ, đây không phải Trưởng phòng Từ sao? Gần đây rất bận sao?
Từ Quân Nhiên cau mày:
- Vẫn bình thường.
Ấn tượng của hắn đối với Giang Sơn không thể nào tốt được, tên này tuyệt đối không phải là ngọn đèn đã cạn dầu.
Quả nhiên, vẻ mặt Giang Sơn đau khổ nói với Từ Quân Nhiên:
- Tôi nói này Trưởng phòng Từ, gần đây có không ít lời đồn a, cậu phải cẩn thận nhiều hơn đấy.
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, nhìn theo Giang Sơn đang cười híp mắt đi xa.
Trở lại phòng làm việc của mình, sắc mặt vốn bình tĩnh của Từ Quân Nhiên thoáng cái liền trầm xuống.
Từ Quân Nhiên tự tin, sắc mặt hắn tuyệt không có chút tức giận nào, cho dù bao nhiêu sóng to gió lớn, trong lòng hắn đều giả bộ, cũng nhất định phải giả bộ, không đúng cũng không thể treo trên mặt. Kiếp trước kiếp này gian khổ quan trường mấy chục năm, hắn cũng coi như là cán bộ trải qua nhiều khảo nghiệm, nếu chút định lực cũng không có, Từ Quân Nhiên cũng uổng công lăn lộn rồi.
Thái độ của Trần Tuấn Nho và Giang Sơn hoàn toàn khác nhau, khiến Từ Quân Nhiên thoáng cái liền hiểu rõ hơn một chút. Ít nhất trong mắt hắn, đây là hai loại thái độ hoàn toàn khác nhau trong nội bộ đại viện Tỉnh ủy đối với mình. Còn ai có thiện ý ai có ác ý, Từ Quân Nhiên đã nhìn rõ rồi.
PS: 5 chap liền nhau biên như dịch lại, mà thời gian thì không có, nên chất lượng sợ không được tốt. VIP chịu khó một chút vậy. Thành thực xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận