Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 907: Uy hiếp

Quá trình nghe báo cáo rất nhanh. Chu Kiếm cũng không phải là kẻ ngốc. Từ Quân Nhiên đã đến đây thì chắc chắn là muốn biết tình hình thực tế nhất. Nếu như bản thân mình có điều gì giấu giếm ngược lại sẽ không thích hợp.
Nghe xong báo cáo của Chu Kiếm, Từ Quân Nhiên gật gật đầu, nhìn thoáng qua Chu Kiếm nói:
- Cục trưởng Chu, theo lý mà nói. Tôi không nên xen vào việc phá án của cơ quan công an. Nhưng việc này ảnh hưởng rất xấu, các mặt liên quan cũng rất rộng. Tôi chỉ có một yêu cầu đó là: mong cơ quan công an nắm bắt thời gian điều tra bốn người này. Rốt cuộc ai mới là hung thủ giết hại hai vợ chồng đồng chí Tiền Vân Lục?
Đây là vấn đề quan trọng nhất. Từ Quân Nhiên đã suy nghĩ kỹ. Hiện giờ, vấn đề quan trọng nhất trong chuyện này là ai muốn giết chết Tiền Vân Lục. Mặt khác, thông qua việc giết Tiền Vân Lục để che giấu điều gì? Chỉ cần điều tra rõ chuyện này vậy thì tất cả mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết.
Chu Kiếm nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, vội đứng dậy, cung kính nói:
- Mong Thành ủy yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng phá án.
Nói xong, ông ta nói với Hồ Cương – người đứng bên cạnh:
- Lão Hồ, lệnh cho đội cảnh sát hình sự đẩy nhanh tốc độ thẩm vấn.
Hồ Cương gật đầu đồng ý, vội ra ngoài sắp xếp.
Theo lý mà nói, Từ Quân Nhiên tuy là Phó bí thư Thành ủy nhưng Chu Kiếm là người đứng đầu Cục công an thành phố cũng không cần dè dặt như vậy với Từ Quân Nhiên. Nhưng vấn đề là: tuy rằng nói Chu Kiếm là người đứng đầu Cục công an nhưng lại không nằm trong thường vụ thành ủy. Quan hệ của ông ta với Ủy ban Chính pháp không tốt lắm. Trong hội nghị thường ủy ông ta cần một người để nói đỡ mình.
Hơn nữa, lần này vụ án Tiền Vân Lục liên lụy quá nhiều. Chu Kiếm mơ hồ cảm thấy nếu mình không nhanh chóng giải quyết tốt chuyện này rất có thể sẽ bị liên lụy. Cho nên, những lúc quan trọng như thế này bất luận thế nào ông ta cũng không muốn đắc tội với Từ Quân Nhiên.
Lúc này, Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói với Chu Kiếm:
- Cục trưởng Chu, tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa. Để các đồng chí ai có việc gì thì đi làm việc nấy đi. Hai chúng ta nói chuyện vài câu.
Vừa nghe xong, Chu Kiếm đã hiểu ra Từ Quân Nhiên nhất định là muốn nói với mình điều gì đó. Ông ta liền gật gật đầu, để các đồng chí khác dời khỏi phòng làm việc của mình.
Đợi sau khi mọi người đều đã ra ngoài cả, Từ Quân Nhiên mới dặn dò Thư ký Phương Dương:
- Cậu đi ra cửa, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với Cục trưởng Chu. Đừng để cho bất kỳ ai làm phiền chúng tôi.
Phương Dương gật đầu đồng ý. Gã đứng dậy dời khỏi phòng làm việc của Chu Kiếm và đóng cửa lại.
Trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người là Từ Quân Nhiên và Chu Kiếm. Lúc này, Từ Quân Nhiên nhìn sang phía Chu Kiếm nói:
- Cục trưởng Chu, anh không để ý chuyện tôi “chim cu chiếm tổ chim khách” nói vài câu với anh chứ?
Chu Kiếm vội lắc đầu nói:
- Bí thư Từ, anh khách sáo rồi. Có chuyện gì anh cứ nói thẳng ra đi.
Ông ta cũng không phải là kẻ ngốc. Từ Quân Nhiên thận trọng như vậy. Hơn nữa, hắn lại cẩn thận giữ lại một mình mình rõ ràng là có chuyện quan trọng muốn nói với mình. Lúc này, Chu Kiếm cũng không dám xem thường.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, bình tĩnh nói với Chu Kiếm:
- Cục trưởng Chu, hôm nay, tôi biết khi chúng ta lục soát núi, hai người khả nghi đã bị bắt lén chết. Dù gì hai người đó cũng chết rồi. Vậy hiện giờ anh có thể nói với tôi, hung thủ đang ở đâu không?
Chu Kiếm lạnh cả tim. Ông ta biết ngay là Từ Quân Nhiên sẽ hỏi đến chuyện này. Sau khi do dự một lúc, Chu Kiếm gượng cười, mở miệng giải thích:
- Bí thư Từ, nói thực, trong chuyện này tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu. Vốn dĩ chỉ có một vụ án hung sát, giờ lại chết đến hai người. Hơn nữa, theo tình hình hiện giờ mà nói, nếu hai người này n là hung thủ giết hại gia đình Bí thư Tiền vậy thì bọn họ nhất định là đã bị diệt khẩu. Hơn nữa, người diệt khẩu này nhất định vẫn đang ẩn nấp trong đội ngũ lục soát núi của chúng ta ngày hôm nay. Nói thật là, tôi rất lo lắng. Điều này cũng giống như một quả bom được chôn ở trong tim chúng ta.
Ông ta cảm thấy không có gì phải giấu giếm cả. Từ Quân Nhiên cũng không phải là kẻ ngốc. Những việc như thế này nếu bản thân mình không nói Từ Quân Nhiên cũng sẽ điều tra ra. Đến lúc đó ngược lại bản thân mình sẽ trở thành kẻ tiểu nhân.
Quả nhiên, sau khi Từ Quân Nhiên nghe được những lời nói từ Chu Kiếm, vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, thoáng trầm mặc một chút, lúc này mới chậm rãi nói với Chu Kiếm:
- Cục trưởng Châu, theo như ông nói thì hiện giờ không chỉ phải nghiêm túc điều tra vụ án của đồng chí Tiền Vân Lục bị hại mà còn bao gồm cả sự trong sạch trong đội ngũ công an cũng cần cẩn thận xem xét. Tất yếu phải nghiêm túc, nhanh chóng điều tra ra người trong đội ngũ công an các anh đã lén bắn người. Nhất định phải nghiêm trị không tha. Ngoài ra cũng cần mau chóng truy hỏi người này rốt cuộc là đã làm theo chỉ thị của ai? Tại sao lại làm như vậy? Rốt cuộc ai là người đứng sau lưng gã?
Chu Kiếm vội gật gật đầu:
- Bí thư cứ yên tâm. Tôi nhất định nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Lúc này ông ta cũng có chút lo lắng hơn. Dù sao chuyện này cũng là chuyện lớn. Nếu có xảy ra sơ xuất gì người đứng đầu Cục công an thành phố như mình cũng khó mà tránh được tội.
Từ Quân Nhiên nhìn Chu Kiếm chậm rãi nói:
- Chuyện này tôi đã báo cáo với Bí thư tỉnh ủy Tôn rồi. Bí thư Tôn chỉ thị Ủy ban chính pháp của tỉnh và lãnh đạo của phòng công an thành lập tổ chuyên án. Tổ chuyên án của tỉnh sẽ nhanh chóng đến đây tham gia điều tra vụ án này. Đến lúc đó, anh cần phải phối hợp với tổ chuyên án điều tra, tranh thủ sớm phá được vụ án này.
Đây là một sách lược của hắn mục đích là làm cho Chu Kiếm thêm một chút áp lực.
Quả nhiên, Chu Kiếm khi nghe được những lời nói này của Từ Quân Nhiên trong lòng không khỏi chấn động. Từ trong lời nói của Từ Quân Nhiên ông ta rõ ràng cảm thấy một luồng khí lạnh. Tỉnh ủy đã tham gia vào chuyện này. Cũng có nghĩa là nếu như bản thân mình thực sự không phá được vụ án này rất có thể sẽ phải gánh trách nhiệm.
Vừa nghe đến đây Chu Kiếm liền cảm thấy sau lưng của mình đều đã ướt đẫm. Trong lòng thầm mắng hung thủ đứng sau dựng lên màn kịch này. Ông ta vô duyên vô cớ lại bị dính vào phiền toái này.
Trong lòng nghĩ như vậy, Chu Kiếm thể hiện lòng quyết tâm với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, anh cứ yên tâm. Trong thời gian ngắn nhất tôi nhất định sẽ điều tra ra tên nội gián kia.
Dù sao tất cả những người tham gia lục soát núi đều có căn cứ để điều tra. Đến lúc đó có thể loại bỏ từng người. Mình sẽ có thể phát hiện ra phần tử hoài nghi, sau đó sẽ sắp xếp chuyện này.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, đứng dậy vỗ vỗ vai của Chu Kiếm:
- Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ đợi tin tức từ phía Cục trưởng Chu.
Hắn hiểu được tâm trạng căng thẳng hiện giờ của Chu Kiếm. Dù sao mình cũng đã nhắc đến lãnh đạo tỉnh ủy và tổ chuyên án tỉnh ủy. Chu Kiếm không căng thẳng mới lạ. Nhưng Từ Quân Nhiên cũng không còn cách nào khác. Chuyện đã tới bước này. Nếu như không thể nhanh chóng phá án, không chỉ có một mình mình gặp phải tai ương chỉ e rằng toàn bộ Nam Châu sẽ đều gặp phải sóng gió.
Dù sao, người chết cũng là một thường vụ thành ủy. Từ Quân Nhiên không tin chuyện này truyền ra ngoài một số người sẽ an phận thủ thường không ý kiến. E rằng trong tỉnh ủy lúc này Tôn Chấn An cũng đang phải chịu áp lực tương đối nặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận