Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 467: Gió xuân vài lần nơi Ngọc Môn Quan.

Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu lên thân thể con người, thật ấm áp và thoải mái, khiến cho bất kỳ ai cũng không nhịn được mà kêu lên thành tiếng.
Coong! Coong! Coong!
Chiếc đồng hồ thạch anh phát ra 9 tiếng ngân vang, thì ra đã 9h sáng rồi.
Trong phòng ngủ của Vương Hiểu Nhu, Từ Quân Nhiên bị tiếng của đồng hồ thạch anh làm tỉnh giấc, hắn hơi mơ màng mở to hai mắt, nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay để bên giường, lúc này mới phát hiện thì ra đã 9h sáng. Từ Quân Nhiên nghĩ nghĩ một chút về việc ngày hôm nay, sau đó lại quyết định ngủ thêm một lát, dù sao cũng không có chuyện quan trọng gì cả.
Đột nhiên, hắn lại mở to mắt một lần nữa, nhìn gương người phụ nữ xinh đẹp khiến người ta ngạt thở trước mặt. Trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, lập tức cảm thấy có chút bối rối, lúc này hắn mới nhớ ra chuyện kinh thiên động địa đã xảy ra tối qua, Từ Quân Nhiên cười một cái, Từ Quân Nhiên quàng tay qua cơ thể trơn mịn của Vương Hiểu Nhu, cận thận ôm cô vào lòng, sau đó hôn lên trán cô một cái.
Mặc dù bị men rượu kích thích nhưng Từ Quân Nhiên không phải loại người ăn xong liền chùi mép, trở mặt không nhận nợ. Bất kể thế nào, Vương Hiểu Nhu cũng đã là người đàn bà của hắn, hắn nhất định sẽ lo cho cô đến cùng, dù con đường sau này phải đi còn khó khăn, nhưng là một người đàn ông, Từ Quân Nhiên tuyệt đối không lùi bước.
Có lẽ Từ Quân Nhiên đã động mạnh, làm người phụ nữ đang say ngủ tỉnh giấc. Vương Hiểu Nhu khẽ rung mình một cái, hàng mi dài khẽ giật giật, từ từ mở mắt, nhưng khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên thì trong nháy mắt cô liền nhắm mắt lại.
Từ Quân Nhiên không khỏi cười khổ một cái, ái ngại nói:
- Xin lỗi, đã đánh thức chị rồi!
Vương Hiểu Nhu im lặng hồi lâu, hai mắt nhắm chặt.
Từ Quân Nhiên thở dài:
- Đây không phải mơ ..
Hắn hiểu được trạng thái tâm lý của Vương Hiểu Nhu lúc này, e là đã nghĩ đêm qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Vương Hiểu Nhu không nói gì, chỉ khi nghe thấy câu nói đó của Từ Quân Nhiên, cơ thể mới khẽ run lên một cái, lúc này mới từ từ mở mắt, nhìn thấy Từ Quân Nhiên đang mỉm cười nhìn mình, thì tiếng gọi bản năng đã khiến cô vội vàng lấy chăn đắp lên người mình, che đi cơ thể mềm mại của mình:
- Cậu … cậu tỉnh rồi à ..
Nhìn dáng vẻ luống cuống của cô, Từ Quân Nhiên cười lớn:
- Nhìn cũng đã nhìn hết rồi, chị còn che chỗ nào?
Buổi tối hôm qua hai người có bật đèn, thế nên những chỗ nên nhìn hay không nên nhìn, nên động hay không nên dộng vào đều đã thấy hết rồi. Tuy nhiên dáng vẻ ngại ngùng hiện tại của Vương Hiểu Nhu lại khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy rất thú vị.
Vương Hiểu Nhu trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên, khẽ nói ra:
- Mấy giờ rồi? Không phải cậu còn phải đi làm sao?
- 9h rồi!
Từ Quân Nhiên thản nhiên nói:
- Tôi không vội. Dù sao buổi chiều cũng mới phải đến huyện ủy, chị ngủ thêm chút nữa đi!
Đôi mi thanh tú của Vương Hiểu Nhu cau lại, cô do dự môt chút rồi nói:
- Thôi, tôi vẫn nên dậy thì tốt hơn, lỡ may chị Chu trở về, trông thấy thì không hay ….
Tuy cô còn chưa nói hết câu nhưng Từ Quân Nhiên đã hiểu ý rồi. Dù sao quan hệ của hắn và cô cũng không thể để lộ ra bên ngoài, vạn nhất mấy người chị Chu trông thấy thì không có cách nào xử lý được.
Nói rồi, Vương Hiểu Nhu muốn đứng dậy nhưng lại không kiềm được kẽ rên rỉ một tiếng, dù sao cũng mới làm đàn bà, cơ thể cô mới trải qua chuyện đó, nên vẫn còn yếu.
Từ Quân Nhiên nhìn vết máu đỏ tươi còn lưu lại trên giường, có chút thương cảm hôn lên tóc cô, tay đặt lên trên tấm lưng mịn màng của Vương Hiểu Nhu:
- Hôm qua, tôi xin lỗi, là tôi quá kích động, chuyện này … khụ khụ… thật xin lỗi …
Vương Hiểu Nhu không nói chuyện, chỉ nằm im, thân thể được Từ Quân Nhiên vuốt ve lại có bắt đầu thấy hơi rạo rực, thời gian trôi qua, Từ Quân Nhiên lại phát hiện thân thể đang rạo rực của cô đã thả lỏng, giống như đột nhiên biến thành một người khác.
Một lúc lâu sau, Vương Hiểu Nhu mới khẽ lên tiếng:
- Không trách cậu được, thật ra, thật ra tôi cũng bằng lòng mà …
Từ Quân Nhiên hơi sững sờ, lập tức cười nói:
- Sao hả, chị thích tôi sao?
Vương Hiểu Nhu không có lên tiếng, một lúc lâu sau mới khẽ nói:
- Việc này không được nói cho Quyên Tử, tôi không muốn mất đi người bạn như chị ấy.
Từ Quân Nhiên nghe được câu nói này của cô ta, trên mặt liền hiện vẻ áy náy:
- Xin lỗi, là tại tôi …
Vương Hiểu Nhu gật đầu, mặt đỏ lên, Từ Quân Nhiên cũng không biết nên nói gì.
Bầu không khí có chút ngại ngùng, Từ Quân Nhiên không biết làm thế nào để bắt chuyện với Vương Hiểu Nhu, Vương Hiểu Nhu lại có chút ngượng ngùng, hai người không ai lên tiếng trước, cứ như vậy yên lặng trên giường. Một lúc lâu sau, Từ Quân Nhiên mới cất tiếng:
- Tiệm quần áo cũng sắp khai trường rồi nhỉ?
Vương Hiểu Nhu khẽ đáp:
- Đúng vậy!
Hai người lại lập tức chìm vào im lặng, bọn họ cũng biết, trở ngại cho mối quan hệ của họ không chỉ có Tạ Mỹ Quyên, mà còn thân phận địa vị, ánh mắt người đời, tất cả đều có thể biến thành trở ngại ngăn cách họ.
Từ Quân Nhiên không khỏi cười khổ một cái, rồi xoa xoa mũi mình, có vẻ rất ngại ngùng.
Cũng khó trách khi lúc này hai người lại thấy xấu hổ như vậy, tuy trước đó hai người có tiếp xúc qua mấy lần, nhưng không có lần nào thân mật như hiện tại, cũng không có hành động nào đi quá giới hạn, thế mà hôm qua lại làm liều, hơn nữa lại còn làm đến hai lần, chuyện này đã khiến hai người ràng buộc lấy nhau. Tuy nói là tuổi tác không thành vấn đề nhưng dù sao Vương Hiểu Nhu cũng lớn hơn hắn đến 6-7 tuổi, hai người hơn kém nhau nhiều tuổi như vậy, lúc này lại đang trần chuống, cùng nằm trên giường, dù da mặt của Từ Quân Nhiên không phải là mỏng nhưng cũng có chút không nhịn được. Huống chi, Vương Hiểu Nhu còn biết quan hệ của Từ Quân Nhiên và Tạ Mỹ Quyên không nói đâu xa, chỉ riêng việc hai người họ là bạn bè tốt thôi cũng đủ để hắn và chị ta cảm thấy vô cùng khó xử rồi.
- Thời tiết hôm nay cũng không tệ!
Từ Quân Nhiên ngước lên nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên lên tiếng.
- ừm …
Vương Hiểu Nhu vẫn khẽ đáp lại, không nói thêm câu nào, cả người giống như một con đà điểu bị vùi trong sa mạc.
Nhìn dáng vẻ không được vui của cô, Từ Quân Nhiên không khỏi nở một nụ cười gượng:
- Rất thích hợp để ra ngoài dạo phố, đúng không?
- .. Đúng thế!
Nghe xong câu nói của Từ Quân Nhiên, Vương Hiểu Nhu lại khẽ đồng ý, nhưng Từ Quân Nhiên lại nghe ra được, rõ ràng là đầu óc của cô đang để ở đâu đó.
Không biết nói gì, cố tìm chuyện để nói, nhưng Từ Quân Nhiên vẫn cảm thấy không được tự nhiên, bầu không khí lúc này thật càng thấy khó xử!
Không được, không thể làm như vậy được, là một người đàn ông, Từ Quân Nhiên cảm thấy đã dám làm phải dám nhận, hắn nghĩ một chút, rồi luồn tay xuống thăm dò một chút, véo cặp đùi mềm mại của Vương Hiểu Nhu một cái, sau đó lật tay, cảm thấy rất thú vị:
- Chân của chị thật mềm mại.
Sắc mặt của Vương Hiểu Nhu thoáng cái liền đỏ ửng theo động tác của Từ Quân Nhiên, cả người rung mình một cái, không ngừng nói:
- Không có, không có …
Từ Quân Nhiên mỉm cười đáp:
- Sao lại không, vừa đầy đặn, vừa mềm mại, chạm vào rất dễ chịu!
Vương Hiểu Nhu có chút lúng túng, giống như không thể chịu được động tác vuốt ve đó của Từ Quân Nhiên, liền vội quay mặt về một bên:
- Đâu có đâu, cậu đừng có nói nhảm!
Từ Quân Nhiên mặc kệ, vẫn vuốt ve cặp đùi của cô, sau đó cười nói:
- Chị Nhu, quay đầu lại đây, tôi muốn hôn chị!
Vương Hiểu Nhu ấp a ấp úng không quay đầu lại. Từ Quân Nhiên đành phải lấy tay ôm lấy đầu chị, khẽ xoay lại, khiến mặt cô nghiêng qua, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi chị. Cặp môi đỏ mọng, vô cùng mềm mại, hương thơm ngát giống như mật ong, hôn một cái rồi sẽ không muốn buông ra.
Cho dù tối qua, Vương Hiểu Nhu và Từ Quân Nhiên đã làm ra chuyện khó xử như vậy, nhưng bây giờ, muốn buông cũng buông không được, muốn tránh cũng tránh không được, nên đành để yên cho Từ Quân Nhiên túy ý trêu đùa.
Lần này, đã mấy phút trôi qua, Vương Hiểu Nhu không ngừng bị Từ Quân Nhiên khiêu khích, hơi thở của cô đã dần dồn dập, một lúc sau, không thể chịu được liền đẩy mạnh Từ Quân Nhiên ra nói:
- Quân Nhưng, cậu nên dậy đi!
Từ Quân Nhiên lúc này lại cảm thấy rạo rực, động chạm như vậy khiến ngọn lửa dục vọng trong người hắn lại bùng cháy, tay vẫn không ngừng mơn trớn trên người Vương Hiểu Nhu, hắn mỉm cười, ghé vào tai chị thì thầm:
- Chị Nhu, tôi lại muốn chị rồi, phải làm sao đây?
- Cái gì?
Nghe thấy Từ Quân Nhiên nói vậy, Vương Hiểu Nhu giống như con thỏ bị giật mình, lập tức theo bản năng, kẹp chặt hai chân của mình lại, thấp giọng nói:
- Đừng … đừng như vậy, chúng ta thật sự không được! Đêm qua là tôi nhất thời hồ đồ. Hơn nữa, hôm nay … cũng đã hơn 9h rồi ….
Từ Quân Nhiên không để ý đên lời của chị:
- Làm sao lại không được?
Bàn tay hắn bắt đầu di chuyển xuống dưới.
Vương Hiểu Nhu lúc này vô cùng khó xử, một mặt khó có thể chống lại khát vọng trong lòng, một mặt lại không muốn cùng Từ Quân Nhiên tiếp tục loại quan hệ này, dùng hết sức nói ra:
- Chuyện của chúng ta, không thể để người ta biết được, bằng không đối với tôi và cậu đều không có gì tốt cả!
Từ Quân Nhiên cười lớn:
- Hiện tại chẳng phải có hai người chúng ta biết hay sao?
- Thế nhưng …
Vương Hiểu Nhu nhất thời không biết phải nói gì, hơn nữa, cô cũng phát hiện không thể nào nói lại được người đàn ông này, nên đành cắn môi không nói thêm câu nào. Hiện giờ, cô vừa thẹn, lại vừa không biết làm thế nào. Chuyện tối hôm qua đã thể hiện ý tứ rằng, cô sớm đã rung động trước người đàn ông này, nhưng lại không muốn phá hỏng mối quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và người chị em tốt của mình là Tạ Mỹ Quyên, sự trói buộc của đạo đức đã khiến Vương Hiểu Nhu không biết phải làm sao.
Từ Quân Nhiên nhếch miệng cười một cái đầy thâm ý, ghé sát vào tai Vương Hiểu Nhu khẽ nói:
- Chị Nhu, nếu chị đã không nói chuyện nữa, vậy để tôi làm, làm một cách thực sự, đảm bảo sẽ không giống như tối qua!
Nói rồi, Từ Quân Nhiên liền làm ra một động tác khá hài hước, giơ nanh vuốt lên giống như muốn vồ lấy cô. Vương Hiểu Nhu thấy vậy liền giật mình, vội vàng chui vào trong chăn, nằm im. Từ Quân Nhiên vười một cái thật tươi, nhìn phản ứng hiện tại của Vương Hiểu Nhu thì có lẽ đã không vấn đề gì nữa rồi. Từ Quân Nhiên khẽ cười, thân thể hắn quấn lấy Vương Hiểu Nhu, sau đó khẽ hất chăn ra, thấy cô có chút bối rối, không biết trốn vào đâu, ánh mắt hốt hoảng không biết nhìn chỗ nào, Từ Quân Nhiên liền không do dự nữa, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hai tay đặt lên đôi ngực cao vuốt của cô ….
Những tiếng rên rỉ lại tiếp tục vang lên trong phòng ngủ ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận