Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 772: Trưởng thư ký tỉnh uỷ

Đang ở trong quan trường hung hiểm khó lường, tóm lại sẽ luôn gặp phải tình huống phức tạp, Từ Quân Nhiên tuy không biết vì sao Tôn gia và Tào gia không có chút tin tức nào về việc sắp xếp của mình, nhưng hắn biết rõ, việc hôm nay, sợ rằng sẽ thay đổi con đường làm quan sau này của bản thân.
Tỉnh Đông Hải có vị trí gì, Từ Quân Nhiên hiểu rõ, khỏi cần phải nói, tương lai người đứng đầu tỉnh ủy tỉnh Đông Hải, nếu mình không sai, sau này có thể trèo lên thành đại nhân vật.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên có chút choáng váng. Đây là chuyện hoàn toàn không thể, dù văn phòng Tỉnh ủy là đơn vị cấp sở, nhưng lại phân chia cao, trưởng thư ký là người đứng đầu văn phòng, Tỉnh ủy thường ủy kiêm chủ nhiệm văn phòng, cấp phó ban. Mấy vị phó trưởng thư ký, toàn là cấp chánh sở, nhiều vị trí không phải cấp phó trưởng thư ký, cũng đều là cấp phó sở. Nay nếu mình là cấp chánh phòng, sao có thể trở thành lãnh đạo của Tiếu Minh Lý, lại làm sao có thể trở thành phó chủ nhiệm văn phòng? Hiển nhiên, Tiếu Minh Lý trêu cười mình. Còn điều chỉnh công tác văn phòng Tỉnh ủy, có thể thấy từ thái độ của Tiếu Minh Lý, dường như có thể tin được.
Vấn đề quan trọng ở chỗ, Từ Quân Nhiên biết rõ, từ trước đến nay bản thân không nhắc đến việc chuyển công tác đến tỉnh Đông Hải với cấp trên, vì sao tỉnh ủy Đông Hải đột nhiên muốn điều mình đến?
Bình tĩnh xem xét, việc này chuyển hướng quá bất ngờ, khiến Từ Quân Nhiên trong một khoảng thời gian ngắn còn chưa thích ứng được.
Trần Tuấn Nho bận việc ở bên kia hơn mười phút, mới đứng lên bình tĩnh nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, đợi lâu rồi chứ.
Từ Quân Nhiên không biết rõ nguồn gốc của vị trưởng thư ký tỉnh ủy nên không dám thất lễ, vội đứng lên nói:
- Không vội, công tác của thủ trưởng quan trọng hơn.
Nói xong, hắn bước một bước về phía trước, chuẩn bị bắt tay thăm hỏi đối phương.
Ngoài dự đoán là, Trần Tuấn Nho không có suy nghĩ thêm một bước chào hỏi với Từ Quân Nhiên, mà đi thẳng đến bên ghế sô pha ngồi xuống, Từ Quân Nhiên cũng không quan tâm, nếu Trần Tuấn Nho không muốn biểu hiện thân cận với mình, mình cũng không cần mặt nóng dán vào mông lạnh của người ta.
Nếu là người bình thường, ngồi trước mặt tỉnh ủy thường ủy như thế này, nhất định toàn thân run rẩy, cho dù không phải bị dọa sợ, chắc chắn cũng bị kích động. Từ Quân Nhiên lại không giống vậy, dù nói chuyện với lãnh đạo cấp phó ban, địa vị cán bộ cấp phòng này của hắn có chút thấp, nhưng dù sao Từ Quân Nhiên cũng từng va chạm xã hội, đã từng gặp vài nhân vật lớn, huống chi với tính tình của Từ Quân Nhiên, gặp lãnh đạo cấp cao nhất rồi cũng sẽ không có cảm giác kinh sợ, thì nói gì đến một trưởng thư ký tỉnh ủy. Cho nên người khác ngồi trước mặt trưởng thư ký, có khả năng chỉ đặt nửa mông xuống ghế, Từ Quân Nhiên lại không giống thế, hắn thoải mái ngồi xuống, thậm chí tâm lý còn có loại cảm giác ngồi ngang hàng với Trần Tuấn Nho. Người siêu việt mà, ưu thế tâm lý vẫn phải có, trước mặt lão thủ trưởng ở Bắc Kinh hắn còn dám nói đùa, một tỉnh ủy thường ủy, là cái gì chứ?
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu đối với sự phát triển kinh tế ở tỉnh Đông Hải, có ý kiến gì không?
Một câu nói của Trần Tuấn Nho, lập tức khiến Từ Quân Nhiên ngây ngẩn cả người, sao vị trưởng thư ký tỉnh ủy này lại hỏi mình vấn đề này?
Nhưng đối với Từ Quân Nhiên mà nói, vấn đề kinh tế cũng không tính là vấn đề gì, dù sao mình cũng coi như là có sở trường ở mặt này, trầm ngâm một chút, nói một cách việc đáng làm thì làm:
- Vị trí tỉnh Đông Hải không tồi, điều kiện tài nguyên, giao thông các loại phương diện cũng không tệ, thiếu sót duy nhất, là chính quyền không đủ triệt để kiên quyết ủng hộ cải cách mở cửa.
Nghe được những lời của Từ Quân Nhiên, Trần Tuấn Nho lại âm thầm nhíu mày, bỗng không có hứng thú nói chuyện tiếp với Từ Quân Nhiên.
Càng khiến cho nội tâm Trần Tuấn Nho không thoải mái là, ông ta thật sự không rõ, một thanh niên tính cách huênh hoang miệng còn hôi mùi sữa trước mặt mình, rốt cuộc đạt được sự coi trọng của vị lãnh đạo kia ở điểm nào. Trong suy nghĩ của Trần Tuấn Nho, Từ Quân Nhiên là một thanh niên không có chút khiêm tốn nào, không đủ ổn trọng, chỉ dựa vào mấy bài viết lý luận ba hoa chích chòe để hắn đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như vậy, thật sự là không phù hợp. Đoán chừng không bao lâu, mình lại phải nhức đầu vì chuyện này.
Nghĩ đến đây, Trần Tuấn Nho dứt khoát coi chuyện lần này làm thành một màn ngang qua, mỉm cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, bây giờ tôi đại diện tỉnh ủy Đông Hải tiến hành nói chuyện tổ chức với cậu.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, gật nhẹ đầu theo bản năng, lại khiến Trần Tuấn Nho càng thêm mất hứng.
Ho khan một tiếng, Trần Tuấn Nho thản nhiên nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, chuyện là như thế này. Đồng chí Phương Chính lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy Đông hải đang tham gia hội nghị Bắc Kinh, thư ký của ông ấy vì yêu cầu của công việc, có một sự sắp xếp khác. Vì thế, tôi cần nhanh chóng sắp xếp một thư ký mới cho đồng chí Phương Chính, khi xem xét đến việc này, tôi tiến cử cậu cho đồng chí Phương Chính. Nhưng, đồng chí Phương Chính còn có chút do dự. Trong đó có vài nguyên nhân, một là cậu không có kinh nghiệm về công tác của tỉnh Đông Hải, tình hình của tỉnh Đông Hải cần phải có một quá trình làm quen. Hai là, cậu cũng biết, thư ký của đồng chí phụ trách chủ yếu tỉnh ủy, là một vị trí đặc biệt, đầu tiên yêu cầu tính bảo mật, tôi có một vài hiểu biết về cậu, có chút nóng tính của tuổi trẻ, khoảng cách để làm một thư ký thực sự, còn có sự chênh lệch nhất định. Tất nhiên, tôi nhiều lần giới thiệu qua tình hình của cậu với đồng chí Phương Chính, tôi nói, tuy cậu không có kinh nghiệm về công tác của tỉnh Đông Hải, nhưng có kinh nghiệm công tác cơ sở ở hai tỉnh Giang Nam và Tùng Hợp, đều thấu hiểu triệt để công tác nông thôn và thành phố. Ngoài ra lý luận kinh tế của cậu vững chắc, trình độ văn hóa rất cao, rất thích hợp với tư cách là ứng cử viên thư ký. Vì tôi làm công tác nhiều lần, đồng chí Phương Chính đồng ý cho cậu một cơ hội, trước thử một chút. Hôm nay gọi cậu đến, một là để nghe ý kiến của cậu, hai là tranh thủ quyết định việc này.
Thực ra lời này của ông ta đồng nghĩ với việc dát vàng lên mặt mình, Từ Quân Nhiên mới không tin, trước kia mình với Trần Tuấn Nho không thân không địch, chớ nói chi đến biểu hiện lạnh nhạt lúc nãy của trưởng thư ký Trần từ lúc mình vào cửa, người ta dường như không thích mình lắm, dưới tình huống như vậy, quỷ mới tin trưởng thư ký Trần sẽ chủ động tiến cử mình với đồng chí Phương Chính.
Sau khi suy nghĩ này lóe lên trong đầu, sau một khắc Từ Quân Nhiên thật sự có chút mơ hồ, làm thư ký cho người đứng đầu tỉnh ủy Đông Hải, khó trách Tiếu Minh Lý có hành động thân thiết với mình như vậy, hóa ra là vì nguyên nhân này. Thư ký của người đứng đầu tỉnh ủy, nói đến việc này chính là một cán bộ tỉnh đơn giản đều không đắc tội nhân vật lớn, Trương Trọng Kiên không phải vì có quan hệ mật thiết với lãnh đạo Trần Tinh Duệ, nay nghiễm nhiên trở thành nhân vật nổi trội trong Ban tổ chức Trung Ương.
Náo loạn cả buổi, bản thân trở thành người biết cuối cùng?
Vào lúc này, tiếng của Trần Tuấn Nho vang lên bên tai Từ Quân Nhiên:
- Thế nào, đồng chí Từ Quân Nhiên có ý kiến gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận