Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 479: nhà máy.

- Bí thư, phí nhận thầu này . . .
Thấy sắc mặt Từ Quân Nhiên có chút không vui, Cát Đại Tráng thận trọng hỏi một câu. Ông ta cũng hết cách rồi, một nhân vật lớn trong thôn đã chào hỏi ông ta rồi, lần này nhất định phải thu lại quyền bao thầu nhà máy Huỳnh Thạch, bởi vì một nhân vật lớn có tiếng trong thành phố rất thích nơi này. Nhưng chuyện này ông ta không thể làm chủ được, điều y có thể làm bây giờ, cũng chỉ hy vọng mình có thể làm thay đổi ý Từ Quân Nhiên, thu hồi quyền bao thầu hai nhà máy Huỳnh Thạch này, còn những chuyện còn lại, tất nhiên sẽ do nhân vật lớn đó lo liệu.
Từ Quân Nhiên không rõ Cát Đại Tráng đang nghĩ gì, hắn vốn dĩ không để ý đến nhà máy Huỳnh Thạch này lắm, mục tiêu của Từ Quân Nhiên, là mỏ vàng bên cạnh, hắn đã liên lạc với thủ đô, mời người của cục khảo sát địa chất Trung Hoa xuống đây, chuẩn bị tiến hành khảo sát thực địa xã Trường Thanh.
Nhưng khi nghe Cát Đại Tráng nói về phí bao thầu, Từ Quân Nhiên cũng đã hiểu ý của ông ta, cười rồi thản nhiên nói:
- Quan sát trước đã, chuyện đó nói sau đi.
Tuy Từ Quân Nhiên không biết tên Cát Đại Tráng ở trước mặt mình đây rốt cục tại sao muốn mình nhắc đến phí bao thầu, nhưng bất luận như thế nào, đây là một chuyện tốt đối với thu nhập tài chính của xã, Từ Quân Nhiên rất vui vẻ muốn xem thử Cát Đại Tráng muốn làm gì đằng sau, binh đến tướng đỡ nuớc đến đất chắn, Từ Quân Nhiên đương nhiên có năng lực ứng phó được.
Đứng trên núi, Tôn Mậu Vinh, Trần Đại Xuyên cùng với ban quản lý công nhân nhà máy đang chuyên tâm làm việc, mấy người này đang đánh giá, chỉ trỏ và giới thiệu đôi nét tình hình phía dưới cho Từ Quân Nhiên và các lãnh đạo trong xã nghe, Từ Quân Nhiên hiểu đôi chút về tình trạng sản xuất bên dưới, sau đó mọi người đội nón bảo hiểm lên, ngồi cần cẩu xuống giếng.
- Bí thư, nếu không, ngài đừng xuống dưới nữa, rất nguy hiểm.
Trước khi xuống giếng, Trần Đại xuyên có chút lo lắng cho Từ Quân Nhiên, thời gian Ông ta tiếp xúc với vị tân bí thư mới này không lâu, thấy Từ Quân Nhiên còn trẻ, sợ rằng những học sinh thành phố chịu khổ không nổi, nhịn không được mở miệng khuyên.
Từ Quân Nhiên cười khoát khoát tay nói:
- Bí thư Trần, tôi cũng lớn lên ở nông thôn, không có chuyện gì đâu, các ông đều xuống được, tại sao tôi lại không được chứ? Đi thôi!
Nói xong, hắn liền đi trước tiên phong ngồi cần cẩu xuống trước, mọi người hết cách, chỉ đành theo sau Từ Quân Nhiên, cùng nhau xuống giếng.
Khi xuống dưới giếng, Từ Quân Nhiên tuy đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, nhưng vẫn bị dọa cho sợ.
Được lắm! cái giếng này thực sự quá sâu, ra khỏi máy gầu cẩu, đã xuống được hơn 180 mét. Một chiếc đèn mỏ mờ nhạt ở phía xa dẫn đường, mọi người lại đi xuống thêm nữa, đường tắt không hề có quy tắc, trái phải quẹo vào hay là trên dưới, vừa ướt vừa trơn, chưa được chốc lát, mấy cán bộ lớn tuổi đã mệt đến thở hồng hộc.
- Ông Tôn, còn phải đi bao lâu nữa?
Cát Đại Tráng thực sự là đi không nổi nữa, mở miệng hỏi Tôn Mậu Vinh, trước giờ ông ta chưa từng xuống qua giếng sâu như vậy, khi đó Mã Tụ Bảo một mặt không để người khác nhúng tay vào chuyện này, mặt khác khi điều tra nghiên cứu thị sát, cũng không có vị lãnh đạo nào giống Từ Quân Nhiên, thật sự muốn xuống đây, thông thường nếu lãnh đạo muốn xuống giếng, người bên cạnh khuyên một chút, liền thôi, đâu có vị lãnh đạo thanh niên sức trâu như Từ Quân Nhiên chứ, nói xuống liền xuống.
Tôn Mậu Vinh nghe Cát Đại Tráng hỏi, quay đầu nói:
- Xã trưởng Cát, mới đi được một phần ba đường thôi, còn xa lắm.
Nghe ông ấy nói xong, Cát Đại Tráng thiếu chút nữa trượt chân té.
Cái giếng như thế này, đường hầm bằng này không cần thiết phải dùng gỗ thô, dùng những cây cột to lớn chống hầm mỏ đỡ lấy đường tắt, Từ Quân Nhiên nhìn những cây cột chống hầm mỏ, theo bản năng cảm thấy nó rất nguy hiểm. Có người nói, ngồi máy bay chết không có chỗ chôn. Kiếm sống trong giếng, bị chôn không chết, những lời này tuy có chút mơ hồ, suy nghĩ kỹ một chút, cũng sẽ có đạo lý nhất định. Bởi vì nơi này gần âm tào địa phủ, thợ đào mỏ làm việc trong giếng, Diêm Vương gạch bút một cái, thợ đào mỏ có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Chủ xưởng chủ đã ký hợp đồng sinh tử với thợ đào mỏ, cái gì mà “xảy ra chuyện tự chịu trách nhiệm, xưởng sẽ không chịu trách nhiệm” . . . muốn thợ phải chấp nhận, thợ mỏ vì muốn kiếm tiền, cũng không tin mình xuống đó thì nhất định sẽ chết, vì thế, không hề do dự ký vào bản hợp đồng không hề có chút ý nghĩa pháp luật nào. Một khi xảy ra chuyện thật sự, chủ xưởng không thể không đền chút tiền bạc. Bởi vì thợ mỏ đều là người dân gần đây, không đền sẽ phá cho họ sống không yên thân. Mấy chục năm nay, những thôn xung quanh nhà máy xảy ra không ít vụ án mạng, gãy tay gãy chân thì càng nhiều hơn.
Đứng ở đó, Từ Quân Nhiên tự mình trải nghiệm một chút cảm giác treo đầu mình ở lưng quần, điều hắn suy nghĩ nhiều nhất vẫn là vấn đề sản xuất an toàn.
- Ông Tôn, về việc sản xuất an toàn, các ông nhất định phải làm cho tốt, nếu không xảy ra chuyện, ai cũng không gánh nỗi trách nhiệm được.
Từ Quân Nhiên nghiêm túc căn dặn Tôn Mậu Vinh.
Tôn Mậu Vinh gật đầu liên tục:
- Bí thư, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định chú ý!
Nhìn dáng vẻ khúm núm của ông, Từ Quân Nhiên thở dài trong lòng một hơi, hắn biết đây rõ ràng là đang lừa gạt chính mình, nhưng thân là lãnh đạo, có chút chuyện biết rằng chưa chắc có tác dụng, nhưng hắn vẫn phải nói, nói không chừng bởi vì mình căn dặn nhiều hơn chút, bọn họ sẽ vì dối gạt bản thân, mà làm chút chuyện giữ thể diện, điều đó đối với công nhân mà nói, là một loại phúc lợi.
Cứ như vậy, vừa nói vừa đi, đoán chừng đã đi được hai ba cây số, cũng chưa đi đến tận cùng. Nếu còn đi xuống nữa, bọn người Cát Đại Tráng căn bản là đi không nổi nữa, mỗi người tuy không than trời kêu khổ, nhưng không ngừng kêu nghỉ một chút.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười một cái, nói với Tôn Mâu Vinh:
- Ông Tôn, hôm nay đến đây thôi, mọi người đều mệt rồi.
Tôn Mậu Vinh nhìn tình hình xung quanh, gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Được rồi, nghe theobí thư vậy.
Cả đoàn người đi theo đường cũ trở về, cảm giác được thấy lại mặt trời thật sự rất tuyệt, mấy ông lớn tuổi không ngừng thở hổn hển, Từ Quân Nhiên cười cười nói với mọi người:
- Thể lực như thế này không ổn, theo như tôi thấy, đảng ủy và chính phủ nên cử hành đại hội thể thao mỗi năm một lần, để mọi người rèn luyện thân thể nhiều hơn.
Hoàng Hải là người đầu tiên giơ tay phản đối:
- Bí thư, ngài vẫn là ném tôi xuống giếng đi, chạy bộ sao? Không phải muốn lấy mạng tôi sao?
Anh ta nặng 170 hay 180kg, nếu thực làm theo lời Từ Quân Nhiên nói, người đầu tiên mệt mỏi gục xuống nhất định là anh ta.
Mọi người cười ha hả, ngay cả chủ nhiệm văn phòng đều không đồng ý, có thể thấy kế hoạch này của Từ Quân Nhiên không được mọi người tán thành.
Nhưng mọi người cũng biết, Từ Quân Nhiên có lẽ là đang đùa thôi, nếu cán bộ bộ máy chính phủ có một thân hình như vận động viên vậy, đó mới là lạ.
Đi tham quan xong rồi, bước tiếp theo, tất nhiên là bàn về phí bao thầu, cả đoàn người quay về phòng họp trong nhà máy, Từ Quân Nhiên còn chưa ngồi xuống, Trần Đại Xuyên đã đến trước mặt hắn, thấp giọng nói:
- Bí thư, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi.
Từ Quân Nhiên sững sờ, gật đầu:
- Cũng được, tôi cũng đang muốn nói chuyện với bí thư Trần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận