Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 515: Hồng Nhan.

- Vậy tốt quá, bí thư Lý, buổi tối tôi mời anh.
Từ Quân Nhiên cười rồi tạm biệt Lý Xuân Thủy.
Lý Xuân Thủy cũng không khách khí, vẫy vẫy tay nói với Từ Quân Nhiên:
- Đến huyện ủy còn để cậu mời sao? Sau này chúng ta đừng coi nhau như người ngoài như thế. Cậu đi đi, nếu không chủ tịch huyện Vương lại sốt ruột.
Nghe y và Từ Quân Nhiên giọng điệu thân mật như thế, Trần Hải nhìn thật kỹ Lý Xuân Thủy một cái nhưng không nói gì thêm.
Lúc này, Vương Trường Lâm đang ngồi trong phòng làm việc cũng đang bày ra một khuôn mặt cười méo xẹo. Bản thân y trước kia cũng chỉ vì ý tứ của lãnh đạo cũ đã có thái độ không tốt với Từ Quân Nhiên. Dù sao lãnh đạo cũ cũng là người từ thủ đô tới. Tuy không biết ông ta có ân oán gì với Từ Quân Nhiên, nhưng y chẳng có lý do để từ chối. Thế mà không ngờ, cái tên Từ Quân Nhiên này một lúc đã leo lên tới trời, được thủ trưởng cấp cao biểu dương đã đành, các lãnh đạo trên thành ủy cũng đang cân nhắc việc trọng dụng hắn. Tin tức này khiến trong lòng Vương Trường Lâm cảm thấy hơi sợ hãi.
Hơn nữa, lãnh đạo cũ vừa gọi điện tới chỉ thị, đồng chí Trần Đại Dũng chính thức được bổ nhiệm là phó bí thư thành ủy Song Tề kiêm chủ tịch thành phố. Điều này khiến Vương Trường Lâm còn sợ hơn. Y sợ Trần Đại Dũng sẽ đổ giận sang mình vì thái độ của y với Từ Quân Nhiên. Thế nên lần này, bất luận ra sao, y cũng phải lôi kéo quan hệ với Từ Quân Nhiên. Ít nhất thì cũng không thể để giống như trước được nữa.
Đúng lúc này, Trần Hải đi tới gõ cửa. Gã đi vào, nói với Vương Trường Lâm bằng giọng cung kính:
- Chủ tịch huyện, bí thư Từ ở xã Trường Thanh đã tới.
Vương Trường Lâm vội vàng đứng dậy, đi qua bàn làm việc của mình, nói:
- Mời, mau mời vào.
Tới khi Từ Quân Nhiên đi vào, Vương Trường Lâm đã nhanh chóng bước lên vài bước bắt tay của Từ Quân Nhiên nói:
- Đồng chí tiểu Từ vất vả rồi, thế nào? Xã Trường Thanh mọi việc ổn cả chứ?
Từ Quân Nhiên mỉm cười. Hắn giờ không còn cảm giác khó hiểu như ban sáng nữa. Từ lúc Trương Trọng Kiên nói về lời phát biểu của thủ trưởng cấp cao, Từ Quân Nhiên đã hiểu được lý do tại sao các lãnh đạo trong huyện đột nhiên lại trở nên cung kính như vậy. Hắn cảm thấy vô cảm trước những con tắc kè hoa này. Bản thân thích thế nào thì sẽ làm như vậy. Tất cả mọi thay đổi, đợi đến khi bàn cờ trên thành ủy vào nước chốt. Từ Quân Nhiên tin rằng thế lực của phe cải cách sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Ngại quá thưa chủ tịch huyện.Vừa rồi bí thư Tề đã kéo tôi lại nói chuyện hơi lâu nên mới đến muộn như vậy.
Từ Quân Nhiên khách khí nói với Vương Trường Lâm.
- Ha ha, không sao. Xã Trường Thanh có được thành tích lớn như vậy thì công lao của cậu rõ như ban ngày còn gì. Bí thư Tề cũng chỉ là quan tâm thôi.
Vương Trường Lâm cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Hôm nay bảo cậu tới đây cũng là muốn nói chuyện tình hình trong xã. Nói thật, tôi chỉ muốn được nghe kinh nghiệm của một người tiên phong trong công cuộc cải cách như cậu thôi.
Trần Hải đứng một bên nghe mà trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Hôm nay Vương Trường lâm bảo gã sang huyện ủy tìm Từ Quân Nhiên. Việc này vốn đã là một việc khó hiểu. Giờ lại tự nhiên khoa trương Từ Quân Nhiên lên như thế. Điều này khiến Trần Hải hơi bất ngờ. Gã theo Vương Trường Lâm mấy năm nay rồi, đương nhiên biết vị chủ tịch huyện này cao ngạo thế nào. Bình thường gặp bao nhiêu cán bộ cấp dưới, nhưng đây là lần đầu tiên gã thấy y có thái độ đối xử nhiệt tình như thế này.
Đương nhiên gã cũng là người thông minh, tự khắc biết không nên nói gì. Gã lặng lẽ gật đầu với Vương Trường Lâm một cái rồi quay người lui ra ngoài.
Từ Quân Nhiên ở trong phòng Vương Trường lâm mất gần nửa tiếng. Hắn đem những điều vừa báo cáo lúc trước cho Tề Tam Thái lập lại một lượt cho Vương Trường Lâm. Hắn nhấn mạnh về việc chuẩn bị thành lập công ty phát triển. Lần này không để Từ Quân Nhiên thất vọng, Vương Trường Lâm không chỉ tỏ ý tán đồng mà còn đánh giá cao tinh thần sáng tạo dũng cảm khai thác của hắn.
Cuối cùng, Vương Trường Lâm nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ này, từ sau khi cậu tới huyện Phú Lạc chúng ta công tác, chúng ta đã nhiều lần tiếp xúc. Nói thật, từ sau khi cậu nhận chức bí thư đảng ủy xã Trường Thanh, xã đã có rất nhiều thay đổi. Nếu nói là thay đổi diện mạo từng ngày thì cũng chẳng sai. Tôi đang nghĩ thế này. Nếu xã các cậu có thể tiếp tục phát triển như thế này, trên huyện hoàn toàn có thể lấy xã cậu ra làm bản mẫu phát triển trọng điểm các doanh nghiệp cấp xã và thị trấn. Đương nhiên, cậu phải có tâm lý chuẩn bị trước. Đạt được thành tích trong công việc, tổ chức nhất định sẽ cân nhắc giao cho cậu nhiều trọng trách hơn.
- Cám ơn lãnh đạo quan tâm.
Từ Quân Nhiên nói với Vương Trường Lâm bằng vẻ khách khí. Trong lòng hắn lại thầm nghĩ chắc chắn với cách nói này của Vương Trường Lâm, bản thân kiểu gì cũng sẽ được đề bạt. Chỉ có điều sau đó sẽ được điều đi đâu, Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy hơi lo lắng. Dù sao hắn cũng mới bắt đầu công việc ở xã Trường Thanh. Giờ nếu để hắn đi thì trong lòng quả thật có chút không cam tâm.
Vương Trường lâm không phát hiện được suy nghĩ của Từ Quân Nhiên. Hai người nói chuyện một lát sau, Từ Quân Nhiên nhìn ra ngoài trời rồi đứng dậy cáo từ.
- Chủ tịch huyên, tôi không quấy rầy ngài nữa.
Từ Quân Nhiên đứng dậy khách khí nói. Giờ hắn đã luyện được rồi. Bất kể trong lòng có suy nghĩ như thế nào thì ít nhất không để xảy ra sai sót với bất cứ ai về mặt lễ nghi trên quan trường. Cách xử lý công việc phải là trong vuông ngoài tròn, cố gắng khiêm tốn, ít lao ra ngoài đầu sóng ngọn gió. Người như vậy mới sống lâu trên quan trường được. Đó cũng là sự lựa chọn của những người dày dạn kinh nghiệm trên chốn quan trường. Từ Quân Nhiên không hi vọng mình rời khỏi xã Trường Thanh. Tốt nhất là có thể cho xã Trường Thanh phát triển lên rồi trực tiếp vào thường vụ huyện ủy. Nếu đúng như lời Vương Trường Lâm nói, không chừng hắn sẽ được nâng lên cấp phó phòng trong nay mai. Dù sao thì cán bộ cấp phó huyện cũng chỉ còn cách thường ủy huyện có một bước.
Chuyện này, Từ Quân Nhiên cảm thấy còn cần tới sự trợ giúp của Vương Trường Lâm. Thế nên, hắn cũng chẳng cần phải cứng nhắc với y làm gì. Trên chốn quan trường, đề bạt sớm cũng không có nghĩa làm quan lớn, mà làm như vậy thì phải có chỗ mà đập bóng.
Nghe lời nói của Từ Quân Nhiên, Vương Trường Lâm cười gật đầu, nói:
- Vội gì. Nếu có thời gian, thì thế này đi, tối nay cùng ăn cơm được chứ?
Giọng y vẻ thương lượng. Từ Quân Nhiên lắc đầu vẻ e ngại:
- Quả thật xin lỗi chủ tịch huyện. Tôi đã hẹn với bí thư Lý cùng ăn cơm tối. Ngài xem việc này ..
Hắn đâu phải đầu đất mà không hiểu Vương Trường Lâm mời mình ăn cơm vì muốn lôi kéo quan hệ. Hắn đã đồng ý với Lý Xuân Thủy thì việc này tạm để lại đã.
- Ông Lý sao?
Nghe Từ Quân Nhiên trả lời, Vương Trường Lâm hơi thay đổi sắc mặt. Tuy nhiên, y nhanh chóng khôi phục thái độ, vỗ nhẹ bả vai Từ Quân Nhiên, nói:
- Thế thì thôi. Lần sau có thời gian chúng ta hẹn nhau.
Cáo từ chủ tịch huyện Vương Trường Lâm nhiệt tình, Từ Quân Nhiên chậm rãi rời khỏi trụ sở chính của huyện ủy. Hắn đi ra phố, ngẩng đầu nhìn mặt trời tháng năm, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp lạ thường. Áp lực công việc đè nặng lên vai hắn trong những ngày này đã biến mất trong phút chốc.
- Bí thư Từ, sao anh lại ở đây?
Một giọng nói khiến Từ Quân Nhiên quay người lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận