Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 438: Biết thời biết thế.

Nghe xong những lời của Từ Quân Nhiên, Tề Tam Thái cùng với Chu Trạch Thành đều không lập tức mở miệng, Chu Trạch Thành quá kinh ngạc, còn Tề Tam Thái thì lại do dự. Cũng giống hệt như những gì mà Từ Quân Nhiên dự đoán, đối diện với một thứ hấp dẫn lớn đến như vậy, quả thực có chút động lòng rồi.
Chuyện của mình thì mình biết, làm bí thư huyện ủy huyện Phú Nhạc một quãng thời gian dài như vậy, Tề Tam Thái đối với hình tình tài chính của huyện Phú Nhạc thực sự hiểu quá rõ, không nói đến cái khác, chỉ cần nói đến hộ nghèo của huyện Phú Nhạc, ở toàn bộ thành phố Song Tề có thể đếm được. Lý do liên tục đứng đầu bảy khu chín huyện, cũng không phải vì trình độ kinh tế trong huyện phát đạt cỡ nào, trên thực tế là vì nhờ vào mấy công xưởng mà thơm lây thôi. Nhưng vấn đề là, đừng nhìn tổng giá trị sản xuất của huyện Phú nhạc ở đầu, lợi ích thực sự nắm trên tay, căn bản không có nhiều.
Cho nên, huyện Phú Nhạc nhìn thì có vẻ ngăn nắp xinh đẹp, được mệnh danh là trung tâm công nghiệp nặng của thành phố Song Tề, nhưng trên thực tế, chỉ là một cái thùng rỗng mà thôi.
Nếu thực sự bàn về tài lực sung túc, cái điều mà Tề Tam Thái mong muốn nhất đó chính là dãy nhà làm việc y ngồi ba mươi năm được sửa lại một chút, không thì đến một ngày nào đó trời đầy mây thì rỉ nước.
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, những lời mà cậu vừa nói, có phải là đang nói đùa không?
Lại một lần nữa đặt câu hỏi cho Từ Quân Nhiên, biểu cảm của Tề Tam Thái vô cùng nghiêm trọng, trong lòng của ông ta đã quyết định chủ ý rồi, nếu như tên Từ Quân Nhiên này có thể khiến cho xã Trường Thanh gia tăng thu nhập, vậy thì bản thân ông ta khẳng định cũng muốn kiếm một chén canh, cùng lắm thì phí quản lý mà ban quản lý chợ thu, trong huyện cùng với xã Trường Thanh cùng chia đều.
Từ Quân Nhiên cũng không ngốc, thấy bí thư Tề hỏi mình chính xác như vậy, quyết đoán đưa mồi nhử ra ngoài.
Hắng giọng, Từ Quân Nhiên điềm đạm mở miệng nói:
- Là như vậy, dựa theo suy nghĩ của tôi, cửa hàng bán lẻ trong chợ nông sản, tất cả tiền thu được từ việc cho thuê quầy hàng, trừ đi tiền trả cho nhân viên bảo vệ, vệ sinh môi trường, phần còn lại, tôi cảm thấy có thể nộp lên trên huyện, một năm đại khái sẽ có chừng hơn mười vạn. Xã Trường Thanh chúng ta chỉ cần thu tiền quản lý thường ngày của các quầy hàng là được rồi. Dù sao cái chợ này nếu như có thể được dựng lên, khẳng định cần sự ủng hộ và giúp đỡ lớn từ trong huyện, Bí thư Tề, ngài thấy sao?
Trong nháy mắt, Từ Quân Nhiên chỉ cảm thấy sau khi mình nói xong mấy câu đó, trong ánh mắt của Tề Tam Thái bỗng nhiên phả ra một loại hào quang, đó là dã tâm, một thứ dã tâm muốn nuốt trọn mọi thứ, chỉ gặp vị bí thư huyện ủy này ngày thường ăn nói có ý tứ, nghiêm túc vô cùng, thoáng cái đã đứng lên, vung tay lên nói thẳng:
- Đem ý tưởng của cậu viết thành báo cáo, tôi cho cậu thời gian ba ngày để chuẩn bị, ba ngày sau, tôi đích thân dẫn ban huyện ủy đi đến xã Trường Thanh các cậu khảo sát, nghe cậu báo cáo!
Từ Quân Nhiên sững sờ, không ngờ tới Tề Tam Thái lại nóng vội đến mức này, hắn lập tức hiểu ra, xem ra vị bí thư này ngày thường là sợ nghèo, thu nhập mới có mấy vạn, khiến cho ông ta ngồi không yên. Có điều nghĩ đi nghĩ lại, Từ Quân Nhiên cũng ngay lập tức bình thường trở lại. Hiện tại khi mà giá cả như thế này, một lọ nước có ga loại tốt nhất cũng mới một hào thì cũng bỏ đi, một bánh quai chèo năm phân tiền, đừng nói đến mười vạn, cho dù chỉ là có mấy vạn đồng, đoán chừng Tề Tam Thái cũng sẽ đồng ý. Dù sao Từ Quân Nhiên ở quãng thời gian trước cũng có nghe nói đến, trong huyện đến tiền lương của giáo viên cũng đã kéo dài nửa năm chưa phát.
Có điều Từ Quân Nhiên cũng biết, Tề Tam Thái kích động như vậy không chỉ vì vấn đề tiền bạc, dựa vào chỉ số thông minh chính trị của ông ta, đương nhiên rất rõ một khi huyện Phú Nhạc làm thành chợ nông sản này, sẽ tạo nên chấn động như thế nào ở thành phố Song Tề này. Đến lúc đó cho dù chuyện này có thành công hay không, Tề Tam Thái ở trước mặt lãnh đạo thành ủy cũng sẽ nhận được chứng nhận tinh thần tiên tiến của trung ương.
Có thể trở thành bí thư huyện ủy, tiếp nhận mười mấy vạn nhân khẩu huyện Phú Nhạc hơn mười năm, Tề Tam Thái kiếp này cũng không dễ dàng gì.
Lúc mà Từ Quân Nhiên cùmg Chu Trạch Thành trực tiếp rời khỏi phòng làm việc bí thư, Tề Tam Thái mới nói một câu ý vị đầy thâm trường:
- Đồng chí tiểu Từ, chuyện này, có thể hồi báo với chủ tịch huyện, có thể giành lấy sự ủng hộ lớn của chính phủ, phàm là chuyện có lợi đối với sự phát triển kinh tế huyện của chúng ta, huyện ủy chính phủ huyện đều sẽ ủng hộ toàn lực.
Từ Quân Nhiên đương nhiên hiểu rõ ý tứ của ông ta, đây là cho thấy Tề Tam Thái đã đồng ý ý kiến của mình.
Bước ra khỏi phòng làm việc của Tề Tam Thái, Chu Trạch Thành lúc này mới cười khổ nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu đó, quá lỗ mãng rồi! Sao cậu lại không thương lượng một chút với tôi chứ.
Ông ta thực sự không có ý trách tội Từ Quân Nhiên, thuần túy là vì hành vi lỗ mãng này của Từ Quân Nhiên mà cảm thấy lo lắng, dù sao Tề Tam Thái là người cầm đầu của phái bảo thủ, nhỡ đâu ông ta cự tuyệt ý kiến của Từ Quân Nhiên, như vậy không phải là lãng phí một cơ hội phát triển tốt như vậy sao. Phải biết rằng có những lúc thế này có chính sách, ở trong lòng của Chu Trạch Thành sớm đã có chủ ý, lỡ như Tề Tam Thái không đồng ý, y sẽ nghĩ cách giúp Từ Quân Nhiên vụng trộm làm chợ nông sản, về việc toàn bộ xã mở rộng phạm vi gieo trồng hoa quả, Chu Trạch Thành thực sự không cho là thật, cho rằng Từ Quân Nhiên đang đem điều không tưởng nói với Tề Tam Thái.
Từ Quân Nhiên cười ha hả:
- Bí thư, ngài không biết đó, tôi đây cũng là hết cách rồi. Thái độ của bí thư Tề ông cũng thấy đấy, nếu như tôi không đem ra chút gì đó khiến cho ông ấy động lòng mà rút ra đánh bạc, thì vị bí thư này của chúng ta, không thấy thỏ sẽ không thả chim ưng.
Cách nghĩ của Chu Trạch Thành cũng đúng, Từ Quân Nhiên nếu như không đưa ra việc toàn bộ phí thuê quầy hàng đều nộp lên huyện, đoán chừng Tề Tam Thái căn bản sẽ không gật đầu đồng ý việc này, không phải vì Tề Tam Thái tham tài, mà là vì trong huyện thực sự không có thu nhập tài chính gì cả. Những khoản cấp phát của quốc gia mỗi năm đều không đủ dùng, nếu như có thể có thêm được mười mấy vạn đồng, cũng xem như là giải quyết được tình hình cấp bách.
- Vậy cậu chuẩn bị làm thế nào thuyết phục chủ tịch huyện Vương?
Chu Trạch Thành hỏi Từ Quân Nhiên, ông ta rất tò mò Từ Quân Nhiên tiếp sau đây sẽ làm như thế nào.
Từ Quân Nhiên cười:
- Không nóng vội, chuyện này không cần đến tôi phải đi nói, khi trở về để xã trưởng Cát của chúng tôi đi một chuyến là được, tin rằng chủ tịch huyện Vương nhất định sẽ không phản đối.
Nghe thấy những lời Từ Quân Nhiên vừa nói, Chu Trạch Thành nhịn không được mà nở nụ cười, tên Từ Quân Nhiên này, thực sự giống hệt như một con hồ ly giảo hoạt, hắn xem như đã véo trúng mạch máu của Vương Trường Lâm. Để cho Cát Đại Tráng, một cán bộ vương hệ đi tìm Vương Trường Lâm báo cáo, thực sự lợi không ít. Điểm đầu tiên chính là buộc Vương Trường Lâm đồng ý, nếu như ông ta không đồng ý, Cát Đại Tráng trở về xã không có cách nào giao phó lại với Từ Quân Nhiên, một xã trưởng đến chuyện này cũng không làm tốt, thì uy tín của Cát Đại Tráng ở xã Trường Thanh nhất định sẽ chịu nhiều tổn thất, nếu như thực sự là như vậy, xã trưởng Cát nhất định trong lòng sẽ oán hận chủ tịch huyện Vương.
Điểm thứ hai, cũng chính là điểm quan trọng nhất, Vương Trường Lâm trước giờ theo phe cải cách, Từ Quân Nhiên làm những thứ này, cho dù có nói thế nào cũng là biện pháp cải cách, nếu như Vương Trường Lâm không đồng ý, chẳng khác nào là tự tát tai, cho nên dù trong lòng ông ta không mong muốn nhìn thấy Từ Quân Nhiên làm nên thành tích ở xã Trường Thanh, nhưng vẫn phải cắn răng đồng ý với ý tưởng của Từ Quân Nhiên.
- Lợi hại! Thật là lợi hại!
Chu Trạch Thành nhìn nụ cười nhạt trên mặt Từ Quân Nhiên, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận