Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 443: Xuân lan thu cúc.

Nghĩ đến chuyện kiếp sau, trong đầu thường xuyên xuất hiện tin nào đó, Từ Quân Nhiên bỗng phát hiện ánh mắt Vương Hiểu Nhu trước mặt có gì đó không đúng, nhưng hắn nghĩ lại lại cảm thấy điều này không có khả năng lắm, nếu như Vương Hiểu Nhu là người như vậy, có lẽ sớm đã đồng ý tên tiểu tử Lôi Bạo kia rồi, sao phải nhờ Tạ Mỹ Quyên lộ diện cứu em trai.
Ngồi tại chỗ, Từ Quân Nhiên nhìn Tạ Mỹ Quyên, người vừa nói biết rõ mọi chuyện:
- Mỹ Quyên, nói đi, là chuyện gì vậy?
Trước giờ hắn không hề che giấu quan hệ của mình và Tạ Mỹ Quyên, Vương Hiểu Nhu là bạn thân Tạ Mỹ Quyên, cho dù cô ngốc như nào cũng sẽ sớm nhìn ra quan hệ giữa hai người có chút không bình thường, thà quang minh chính đại còn hơn giấu giấu giếm giếm.
Tạ Mỹ Quyên ánh mắt lấp lánh, nhìn Từ Quân Nhiên vừa ăn vừa cười nói:
- Cậu biết không, Hiểu Nhu cô ấy là một người sưu tập tem.
- Sưu tập tem?
Từ Quân Nhiên lập tức nghiêm túc, nhìn Vương Hiểu Nhu kinh ngạc hỏi:
- Cô vẫn thích sưu tập tem sao?
Vương Hiểu Nhu bị hắn nhìn chằm chằm, có chút xấu hổ, cúi thấp đầu trả lời:
- Từ khi đi học tôi đã thích sưu tập tem.
Lúc này Từ Quân Nhiên mới hiểu được, bất đắc dĩ nhìn Tạ Mỹ Quyên:
- Chị đó, chị đó, có phải chị nói cho cô ấy rồi không?
Chuyện này nói ra thì là do Từ Quân Nhiên, có lần rảnh rỗi, thấy trong nhà Tạ Mỹ Quyên có không ít con tem, liền nhắc tới chuyện tem hình khỉ với Tạ Mỹ Quyên, phải biết rằng lúc này tuy ở những nơi như miền Nam và thủ đô, giá tem hình khỉ đã tăng lên rất cao nhưng ở những huyện nhỏ miền Bắc, vẫn chỉ là thứ đồ không ai hỏi tới, giá trị chỉ mấy hào, đa số người dân không coi trọng chuyện này. Ý định của Từ Quân Nhiên là muốn Tạ Mỹ Quyên thu thập một chút, giữ lại trong mười năm, về sau chắc chắn có thể kiếm một khoản tiền lớn, không ngờ Tạ Mỹ Quyên không biết giữ mồm giữ miệng, còn nói chuyện này cho Vương Hiểu Nhu, hơn nữa xem ra, Vương Hiểu Nhu đã lợi dụng tin này mà kiếm tiền.
Tạ Mỹ Quyên không nói gì, vẻ mặt Vương Hiểu Nhu cũng sợ hãi, nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, anh đừng trách Mỹ Quyên, là tôi, là do tôi tham lam…
Đối với vị bí thư trẻ tuổi giơ tay nhấc chân đều toát lên uy nghiêm này, Vương Hiểu Nhu trong lòng vô cùng sợ hãi, người ta không chỉ cứu em trai, còn sắp xếp công việc, để em trai thành cán bộ nhà nước, bố mẹ ở thôn cũng được nở mày nở mặt.
- Hiểu Nhu, cô không cần như vậy, cậu ấy không tức giận đâu.
Tạ Mỹ Quyên nhìn Từ Quân Nhiên nửa ngày cũng không nói gì, trừng mắt với Từ Quân Nhiên:
- Cậu còn không nói gì, có tin hay không tôi sẽ mặc kệ cậu?
Xì!
Vương Hiểu Nhu bật cười, không ngờ Tạ Mỹ Quyên còn có bộ mặt này, những lời vừa rồi rõ là giọng điệu nũng nịu với người yêu.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ day nhẹ thái dương rồi mới khoát tay với Vương Hiểu Nhu:
- Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không để ý chuyện này đâu, ban đầu nói cho Mỹ Quyên cũng là hy vọng cô ấy có thể tích lũy một chút, hơn nữa, có thể kiếm tiền từ tem phiếu, chuyện này ở thủ đô cũng không phải mới mẻ gì, chẳng qua là người huyện Phú Lạc chúng ta không biết mà thôi, tôi chỉ là lo lắng ngộ nhỡ tin tức truyền ra ngoài, có người sẽ cho rằng tôi giúp người thân kiếm tiền.
Phải biết rằng hắn cùng Tạ Mỹ Quyên qua lại, trong mắt người ngoài, nhiều nhất cũng là những lời đồn thổi quan hệ nam nữ mà thôi nhưng nếu là hắn giúp Tạ Mỹ Quyên hay người thân của cô kiếm tiền, chắc chắn sẽ bị chỉ trích.
Vương Hiểu Nhu cũng coi như là người quen nên Từ Quân Nhiên nói chuyện không kiêng kỵ gì, trực tiếp nói ra lo lắng của hắn.
Hắn cười cười, trực tiếp hỏi Vương Hiểu Nhu:
- Cô kiếm được bao nhiêu?
Đây là điều hắn tò mò nhất.
Sắc mặt Vương Hiểu Nhu lúc này có chút nhợt nhạt, nghe thấy Từ Quân Nhiên hỏi, mãi mới thấp giọng nói:
- Cái đó, tôi thu thập được trong huyện khoảng một nghìn tem khỉ, sau đó, sau đó nhân lúc đi lấy hàng ở thủ phủ cùng chị Chu, ba mươi tệ một tấm đều bán hết.
Từ Quân Nhiên sững sờ, không ngờ Vương Hiểu Nhu lại có tính toán và quyết tâm như vậy, một nghìn tem phiếu, cho dù một tệ một tấm, tiền vốn cũng phải một nghìn tệ, không ngờ cô lại dám thu mua nhiều như thế, không phải là được ăn cả ngã về không sao?
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Từ Quân Nhiên, Tạ Mỹ Quyên bên cạnh có chút ngượng ngùng:
- Cái đó, tiền vốn là từ tôi, bọn tôi mỗi người một việc, Hiểu Nhu chịu trách nhiệm thu mua tem, tôi chi tiền.
Dừng một chút, dường như cô không dám đối diện với ánh mắt Từ Quân Nhiên, giọng điệu đáng thương:
- Tôi đây không phải là sợ gây phiền phức cho cậu sao? Nếu như mười năm sau thứ đồ chơi này có thể kiếm lời như cậu nói, đến lúc đó tôi lập tức bán ra nhiều như vậy, bị người điều tra ra, chắc chắn sẽ rất phiền hà, hơn nữa, ngộ nhỡ nếu nó không tăng giá, tôi giữ lại cũng vô dụng.
Nói xong, cô dường như lấy hết dũng khí mở miệng:
- Bây giờ kiếm chút tiền là được rồi, đợi đến mười năm nữa, cho dù kiếm được bao nhiêu, dù sao tôi cũng không có lý tưởng lớn như vậy…
Nghĩ tới đây Từ Quân Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra, mình bảo Tạ Mỹ Quyên thu thập nhiều tem khỉ, vốn là muốn sau khi tem phiếu tăng giá cô có thể tích lũy một chút mà cô làm đúng như vậy, chỉ là cô gái này không thể ngờ tới giá tem phiếu trong tương lai tăng điên cuồng đến mức nào, càng không muốn chuyện này bị người khác tra ra, ảnh hưởng đến mình. Quan hệ của hai người chắc chắn không giấu được con mắt của những người tâm cơ trong huyện, đến lúc đó ngộ nhỡ truyền ra tin đồn không hay, tuyệt đối có ảnh hưởng không tốt với mình, vậy nên dứt khoát để Vương Hiểu Nhu ra mặt, trực tiếp thu mua tem trong huyện, nhân cơ hội đến thủ phủ bán đi luôn, kiếm một khoản tiền là được rồi.
Không thể không nói, từ góc độ hiện tại, suy tính của Tạ Mỹ Quyên là hợp lý nhất nhưng Từ Quân Nhiên lại hiểu rõ lịch sử của mười năm tới, tất nhiên biết rằng hai cô gái ngốc đã ném đi bao nhiêu tiền, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Từ Quân Nhiên nhìn Tạ Mỹ Quyên và Vương Hiểu Nhu:
- Hy vọng mười năm sau hai người không hối hận vì lựa chọn hôm nay.
Nghe Từ Quân Nhiên nói, Tạ Mỹ Quyên thận trọng nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên:
- Cậu không tức giận?
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tôi tức giận gì chứ, chị đó, nghĩ tôi quá keo kiệt rồi.
Tạ Mỹ Quyên thở hắt ra, cô sợ nhất là Từ Quân Nhiên trong lòng không vui vì chuyện này, dù sao thì theo lý mà nói, Từ Quân Nhiên chỉ là muốn mình sưu tập một ít tem phiếu, không ngờ mình lại cùng Vương Hiểu Nhu đổi thành nhiều tiền như vậy. Chẳng may Từ Quân Nhiên không vui, Tạ Mỹ Quyên thật sự không biết phải làm sao, tuy thời gian ở cùng Từ Quân Nhiên không lâu nhưng cô đã yêu sâu đậm nguời đàn ông này.
- Tôi nói này, hôm nay nhất định phải mời tôi đến đây ăn cơm, thì ra hai người đã trở thành phú hộ rồi.
Từ Quân Nhiên cười cười, nói đùa với Tạ Mỹ Quyên và Vương Hiểu Nhu.
Tạ Mỹ Quyên trợn mắt:
- Cậu cố ý đúng không?
Vương Hiểu Nhu cũng đỏ mặt, lời Từ Quân Nhiên nói tuy là thật nhưng đối với người da mặt mỏng như cô lại có chút ngượng ngùng.
Từ Quân Nhiên bật cười, hắn bỗng thấy mình thật sự nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là mấy con tem thôi, Vương Hiểu Nhu cho dù bán đi một vạn tấm có lẽ cũng chẳng gây nên sóng to gió lớn gì, phải biết rằng năm sau đã là năm 1985 rồi, chuyện nhỏ nhặt về kinh tế này cũng chẳng có ai quan tâm, đừng nói là Vương Hiểu Nhu trở thành phú hộ trong huyện, cho dù có mua nhà cũng không ai để ý.
Gõ gõ mặt bàn, Từ Quân Nhiên cười nói:
- Hai vị đại gia, thảo nào tôi thấy hai người trang điểm rất khác, chậc, như vậy là không tốt, tuy thu nhập tăng lên nhưng truyền thống cần kiệm không được quên đâu.
Hôm nay Tạ Mỹ Quyên trang điểm rất đẹp, Từ Quân Nhiên từ thủ đô đem về cho cô một bộ âu phục, nhìn rất có khí chất rất đoan trang, điều duy nhất khiến Từ Quân Nhiên bất ngờ là cách trang điểm của Vương Hiểu Nhu. Cô không còn vẻ quê mùa nữa, mặc một chiếc áo khoác nỉ, đai lưng thắt chặt, để lộ dáng người hoàn hảo, thật khiến người khác lóa mắt, Từ Quân Nhiên rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao Lôi Bạo lại hao tâm tổn sức muốn bằng được cô gái này, làn da trắng bóc, gương mặt xinh đẹp, vốn Từ Quân Nhiên không chú ý, lúc này quan sát kỹ một lượt, lại phát hiện Vương Hiểu Nhu này cùng Tạ Mỹ Quyên không thua kém là bao, hai người tuyệt đối là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ.
- Từ Quân Nhiên, có phải cậu thấy tính tình tôi tốt hơn không?
Tạ Mỹ Quyên thấy Từ Quân Nhiên không tức giận, ngược lại còn thoải mái trêu mình với Vương Hiểu Nhu, không nhịn được trừng mắt với hắn, nếu không phải ở chỗ đông người, chắc chắn cô sẽ ôm lấy hắn thì thầm bên tai hắn, tra hỏi hắn không thôi.
Chỉ là nghĩ đến đây, Tạ Mỹ Quyên có chút do dự, liếc Vương Hiểu Nhu, muốn nói lại thôi.
Vương Hiểu Nhu thông minh, nhìn sắc mặt Tạ Mỹ Quyên liền biết bạn đang lo lắng điều gì, nghĩ đến thân phận Tạ Mỹ Quyên và Từ Quân Nhiên, cô nhìn xung quanh, cuối cùng thấp giọng nói:
- Nếu không thì chúng ta lên trên lầu đi, tôi nghe nói ở đây có phòng riêng, nơi này tai mắt quá nhiều, bị nhìn thấy thì…
Lời chưa nói xong nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu ý Vương Hiểu Nhu, cô sợ ảnh hưởng không tốt, dù sao thì mình đàn ông con trai đi ăn cùng hai cô gái, nếu bị đồn ra ngoài sẽ không tốt, người bình thường thì không sao nhưng mình ở trong chốn quan trường, thanh danh sẽ bị hủy hoại.
Nhàn nhạt lắc đầu, Từ Quân Nhiên nhìn ánh mắt Vương Hiểu Nhu có chút thay đổi, cô gái này là người rất tỉ mỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận