Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 465: Cùng giường chung gối.

Giờ này khắc này, tình hình bên trong gian phòng rất quỷ dị, Từ Quân Nhiên tựa vào trên lò sưởi, Vương Hiểu Nhu lại nằm trong chăn của hắn.
Từ Quân Nhiên cũng không phải là kẻ ngốc, nào có người không sợ lạnh, một người đàn ông như mình còn không chịu được, chớ đừng nói chi một người phụ nữ như Vương Hiểu Nhu, rõ ràng là cô lo lắng mình bị đông cứng, cho nên mới làm như vậy, trong nháy mắt, Từ Quân Nhiên cảm thấy trong lòng mình có nơi nào đó mềm mại, bị cảm động sâu sắc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mười phút trôi qua, Từ Quân Nhiên đang muốn nói chuyện cùng Vương Hiểu Nhu, chợt nghe thấy tiếng cô truyền đến:
- Quân Nhiên, cậu tới ngủ đi, rất ấm áp.
Ngẩng đầu, Từ Quân Nhiên liền thấy Vương Hiểu Nhu vén chăn leo ra, két trượt luôn vào chăn của mình.
Từ Quân Nhiên gật đầu, thấp giọng nói một câu cám ơn, cũng ngồi lên giường cởi giày, kéo chăn ra, chui vào, một cỗ khí nóng lập tức đập vào mặt, là nhiệt độ trên người Vương Hiểu Nhu, ấm áp lập tức cuốn quanh người Từ Quân Nhiên, ấm áp từ đầu tới chân, bên trong còn kèm theo hương vị của phụ nữ trưởng thành, nhè nhẹ, nhưng lại rất thơm, ngửi thấy khiến Từ Quân Nhiên bắt đầu cảm thấy thật thoải mái, hắn không khỏi chôn đầu vào sâu hít vài hơi.
Cơ thể đưa lưng về phía Từ Quân Nhiên, Vương Hiểu Nhu thấp giọng nói:
- Cái kia, tôi ngủ đây…
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Ngủ ngon…
- Ngủ…ngủ ngon…
Từ Quân Nhiên không ngủ, mà mượn ánh trăng để nhìn Vương Hiểu Nhu, lại phát hiện cơ thể cô hơi run rẩy, giống như đang rùng mình, Từ Quân Nhiên lập tức hiểu được, vừa rồi Vương Hiểu Nhu mới nói, phòng này chỉ có một cái chăn, bây giờ cô đang đắp rõ ràng vẫn lầ cái chăn bị ẩm kia, bên trong cái chăn này rất ẩm, mùa đông mà đắp cái này, cho dù là đàn ông cũng không chịu được, huống chi Vương Hiểu Nhu chỉ là phụ nữ.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên liền vội mở miệng nói:
- Chị Nhu, hay là đắp cái chăn này của tôi đi.
Tiếng Vương Hiểu Nhu truyền đến:
- Tôi không lạnh, không việc gì, cậu ngủ đi.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ trợn mắt một hồi, cô đây chỉ là rùng mình, còn bảo không lạnh sao, phụ nữ nếu thực sự tích cực, thật là phiền phức.
Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên thấp giọng nói:
- Chị đã như vậy rồi, còn không lạnh? Coi tôi là kẻ đần sao?
Vương Hiểu Nhu nghe thấy Từ Quân Nhiên nói như vậy. thân thể có chút chấn động, vẫn thấp giọng nói:
- Thật sự không việc gì, tí nữa là tốt lên thôi, tôi quen khổ sở ở nông thôn rồi.
Nhưng Từ Quân Nhiên không đồng ý:
- Chị nói gì vậy, tôi một người đàn ông, cũng không thể để chị chịu khổ còn tôi hưởng phúc, nhỡ cảm lạnh bị bệnh, tôi thành loại người gì? Không được, nếu không thì chị đưa chăn cho tôi đắp. Hoặc là, chị cùng đắp một cái chăn với tôi!
Vừa nói ra một câu, Từ Quân Nhiên liền phát hiện lỗi trong lời nói của mình, lập tức đỏ mặt, hắn không biết là. Vương Hiểu Nhu nghe được lời của hắn, cũng đỏ mặt.
Hai người ai cũng không nói lời nào, kiên trì như vậy trong một phút, Từ Quân Nhiên khẽ cắn môi:
- Nhanh lên. Rốt cuộc phải làm thế nào?
Vương Hiểu Nhu quay đầu lại nhìn Từ Quân Nhiên, thấp giọng nói:
- Cái kia, tôi thật sự không lạnh!
- Khụ khụ.
Từ Quân Nhiên xốc chăn của mình lên:
- Nhanh chọn một cách. Đưa chăn cho tôi hay là vào đây ngủ?
Trong lòng Vương Hiểu Nhu, Từ Quân Nhiên không chỉ là bạn của mình, còn là ân nhân của cả nhà, mình có ngày hôm nay, đều vì người thanh niên trước mặt này, Vương Hiểu Nhu đương nhiên không thể để Từ Quân Nhiên đắp cái chăn ẩm này, mặt đỏ bừng trầm mặc nửa ngày, cô cắn môi dưới, kiên quyết kéo chăn ra, cúi đầu, cắn chặt môi, từ từ hướng về phía chăn Từ Quân Nhiên mở ra cho cô, năm cm, mười cm, hai mươi cm, cuối cùng cũng chui vào.
Đừng thấy Từ Quân Nhiên lúc này không nói gì, nhưng hắn cũng đỏ mặt tim đập, vất vả đợi Vương Hiểu Nhu đivào, vội vàng đắp cho cô, quấn thật chặt.
- Còn lạnh không?
Từ Quân Nhiên ôn nhu hỏi Vương Hiểu Nhu.
- Tốt…tốt hơn nhiều rồi.
Tiếng của Vương Hiểu Nhu không lớn, trầm thấp trả lời.
Giường vốn không lớn, chăn lại hẹp, hai người dường như dính vào nhau. Cơ thể Vương Hiểu Nhu rất cứng, co ro cong lưng, vẫn không nhúc nhích.
Lúc này Từ Quân Nhiên cũng không nhìn biểu tình của cô, bắt tay để trước ngực mình, tận lực không đụng đến cô, miệng lờ mờ chạm vào tóc dài sau ót Vương Hiểu Nhu, mùi thơm dầu gội đầu bay tới bay lui. Tư thế này rất khó kìm chế, khoảng cách gần như vậy còn phải giữ không đụng tới cô, thực sự là một việc khó khăn, vừa kiên trì hơn một phút Từ Quân Nhiên liền mệt rồi, hắn lại không tập qua võ, sao có thể giữ mãi được động tác có độ khó cao như vậy mà không nhúc nhích, không quản nhiều như vậy nữa, cơ thể thả lỏng, thích thế nào thì thế ấy đi.
Để cánh tay xuống, thoáng cái dán lên lưng Vương Hiểu Nhu, chân cũng nới lỏng, lập tức đụng phải chân của Vương Hiểu Nhu, tiếp xúc thân mật trong chốc lát, khiến cho cơ thể Vương Hiểu Nhu như bị điện giật, khẻ động đậy, đầu rũ thấp hơn.
Tuy nói Từ Quân Nhiên có kinh nghiệm quan trường hai đời, nhưng ở chuyện nam nữ, từ trước đến nay không thể kiên cường, hoặc là nói, từ lúc sống lại đến bây giờ, đối với chuyện tình cảm, Từ Quân Nhiên đã bắt đầu mâu thuẫn, thuận theo tự nhiên đến bây giờ, cảm xúc mềm mại trên tay kia lập tức kích thích đến căn huyền nhi của hắn, thoáng một cái liền xúc động, khẽ vươn tay vòng quanh hông của cô, một tay ôm chầm lấy cô, Từ Quân Nhiên nhổm người dậy từ trong chăn, cúi đầu dùng một tay từ từ quay đầu Vương Hiểu Nhu lại, khiến cho cô đối mặt với mình:
- ...chị Nhu.
Vương Hiểu Nhu cảm thấy được động tác của Từ Quân Nhiên, cũng không dám nhìn thẳng Từ Quân Nhiên, ánh mắt không tự chủ được nhìn sang hướng khác, dường như đang trốn tránh cái gì.
Từ Quân Nhiên không nói hai lời, cúi đầu hôn xuống, lại không nghĩ rằng Vương Hiểu Nhi nhẹ nghiêng đầu, khiến Từ Quân Nhiên thoáng cái hôn lên trán của cô.
Sự việc đã đến nước này, Từ Quân Nhiên không muốn khống chế cái gì nữa, xúc động trong đầu cùng rượu cồn kích thích khiến hắn có một loại dục vọng cần được phóng thích gấp, hai tay nâng đầu Vương Hiểu Nhu, Từ Quân Nhiên liền hôn lên bờ môi của cô.
Vương Hiểu Nhu không trốn tránh được, trong miệng thấp giọng nói:
- Uy…Quân Nhiên..uy, không được…
Từ Quân Nhiên lại không quản nhiều như vậy, chỉ hôn cô không ngừng, dường như trên môi cô có thứ quý báu gì.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, làm liền làm, nam tử hán đại trượng phu, ông trời nếu đã khiến mình sống lại lần nữa, vậy hắn cũng không cần có gì nuối tiếc, sống phải vui vẻ, chết phải không có hối hận, nếu đối mặt với người phụ nữ mình thích còn phải sợ đầu sợ đuôi, vậy Từ Quân Nhiên cảm thấy từ trước đến nay mình cũng thật sự chẳng có gì ghê gớm rồi.
Cúi đầu nhìn Vương Hiểu Nhu, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng nói một câu khiến cơ thể Vương Hiểu Nhu run lên.
- Chị Nhu, cùng tôi được chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận