Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 606: Lại muốn tiến bước rồi.

Cái gọi là thành thục trong chính trị, thực tế chính là nắm giữ và vận dụng các quy tắc ngầm một cách thuần thục. Bằng không anh vĩnh viễn hoàn toàn không phải một quan viên thành thục trong chính trị. Cho dù những quy tắc ấy thực chất chính là di sản văn hóa của nền quan trường phong kiến, một nền chính trị mục nát.
Từ Quân Nhiên hiển nhiên hôm nay đã là một quan viên có đủ tư cách, trao đổi, đối với hắn mà nói sớm đã thành thục đến không thể thành thục hơn nữa.
Với Từ Quân Nhiên, có thể hay không lên làm Bí thư huyện ủy cũng không phải quan trọng, quan trọng gì với hắn, có thể thông qua chuyện này đạt được rất nhiều lợi ích. Tốt nhất là có thể nắm chắc một vài nhân vật mấu chốt trong ngành để sau này có thể thuận lợi hơn triển khai công việc trong huyện.
Cho nên Từ Quân Nhiên nghĩ một hồi, nói với Trần Đại Dũng;
- Bí thư Trần, Chủ nhiệm văn phòng Huyện đồng chí Hoàng Hải năng lực chính phủ không tồi, xử lý mọi công việc trong văn phòng Huyện ủy và văn phòng Chính phủ đều rất tốt. Nhất là trong công tác cục chiêu thương, rất nhiều nhà đầu tư đều rất hài lòng.
Nếu Trần Đại Dũng đã thành ý hỏi thăm, Từ Quân Nhiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn tự biết bản thân làm Bí thư huyện ủy là chuyện không khả năng, nhưng tốt nhât vẫn nên phòng ngừa vạn nhất. Nếu như có thể để cho chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy Hoàng Hải vào vị trí, cứ xem như sau này vị bí thư mới muốn nội đấu thì bản thân hắn vẫn có khả năng khống chế tốt cục diện. Huống chi, chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy nhất định cũng rất muốn vào Ban thường ủy huyện ủy, vậy thì làm cấp phó phòng đi. Mặc dù Hoàng Hải có thể nói đã tiến bộ không ít, nhưng mà đối với chức vị cơ sở như thế, vẫn cần có sự thông qua của thành phố thì chuyện này mới hoàn toàn là một việc dễ dàng.
Trên quan trường, anh không thể quá cứng đầu.Đất nước chúng ta rất coi trọng đạo trung dung, cả người xuất sắc hay kẻ ngu ngốc đều không thích hợp làm lãnh đạo, cho nên làm quan không nên quá bộc lộ khả năng, khôn khéo, giảo hoạt ở trong quan trường đều là tối kỵ. Người thông minh phải là người đối với chuyện trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn không nói ra, không trở mặt, không đổi sắc mặt, làm ra bí hiểm, giả vờ hồ đồ .
Cho nên Từ Quân Nhiên liền dứt khoát chơi mánh khóe với Trần Đại Dũng.
- Uh, tôi biết rồi. Anh cứ an tâm làm tốt công việc. Tình hình tập đoàn Chính Đạt khảo sát phải tùy thời báo cáo, còn nữa chuyện công khai chính vụ lần trước cậu nhắc đến cũng phải làm cẩn thận.
Trần Đại Dũng cũng không tỏ vẻ gì, cúp điện thoại, dặn dò với thư ký của mình:
- Cậu gọi lão Hoàng của ban tổ chức lên gặp tôi.
Phía này Từ Quân Nhiên đặt điện thoại xuống, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, mọi chuyện tiến triển cuối cùng cũng có chỗ khiến hắn cảm thấy vừa lòng. Nếu không phải chuyện vừa rồi xảy ra của bí thư Khương, chính hắn cũng thật là bó tay.
Ngày thứ ba, Phương Ứng Vật đích thân tìm đến văn phòng của Từ Quân Nhiên, vừa cười vừa nói:
- Chủ tịch huyện Từ, tôi đã xin phép trong nhà rồi, trên căn bản tình hình khảo sát tại huyện Phú Lạc các anh, kế hoạch sơ bộ là chuẩn bị đầu tư. Còn độ ngạch cụ thể, vẫn phải dựa vào tình hình thực tế. Đương nhiên, cha tôi đã nói rồi, tập đoàn Chính Đạt đang trong giai đoạn chuyển mình, đầu tư nhất định sẽ không ít đâu.
Từ Quân Nhiên cười, bỗng nhiên hỏi:
- Tập đoàn Chính Đạt các vị đang làm một vụ ngoại thương, đúng không?
Phương Ứng Vật hơi sửng sốt, gật gật đầu:
- Làm sao vậy? Có vấn đề sao?
Từ Quân Nhiên nở nụ cười, nói với Phương Ứng Vật:
- Không biết có phải tập đoàn các vị đang có ý định xuất khẩu đá maifan sang Nhật hay không? Vừa hay cách huyện Phú Lạc chúng tôi không xa, có một vùng khoáng sản đá maifan.
Chuyện này là nhất thời nảy ra trong đầu Từ Quân Nhiên, rất nhiều địa phương đều có dự trữ loại đá maifan này, nhưng người dân sử dụng không nhiều. Tuy nhiên ở Nhật, ngược lại ở Nhật già trẻ đều yêu thích loại đồ này, Từ Quân Nhiên kiếp trước nhớ rõ từng xem một bản tin, nói là xí nghiệp Nhật từng đầu tư vào một vùng nào đó ở Trung Quốc, để chuyên mua vào loại đá maifan này.
Phương Ứng Vật hai mắt sáng lên, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Chuyện này, thật là tốt, tôi lập tức nói cho cha biết.
Từ Quân Nhiên lại cười:
- Đừng nóng vội.
Hắn còn chưa vội vậy mà Phương Ứng Vật đã gấp đến mức không dừng lại được. Đến chiều đã vội đến tìm hắn:
- Chủ tịch huyện Từ, nếu như các anh có thể giúp chúng tôi có được mỏ đá maifan, chỉ cần có điều kiện thích hợp, chúng tôi sẽ đầu tư trước không ít hơn 500 vạn, tổng đầu tư sẽ không ít 3000 vạn. Chủ tịch huyện Từ, ngày mai ngay sau khi gặp bí thư Thành ủy huyện ủy của các anh, chúng tôi sẽ thảo luận cùng các bộ phận liên quan, về tiến hành xây dựng nhà xưởng tại huyện Phú Lạc. Ông già nhà tôi đã giao phó chuyện trù bị xây dựng nhà xưởng mới lần này cho tôi toàn quyền phụ trách.
Từ Quân Nhiên nghe xong cũng giật mình một trận, nhanh như vậy đã quyết định rồi. Hơn nữa còn nói sẽ đầu tư trước không ít 1000 vạn, đây cũng không phải là con số nhỏ. Theo như Từ Quân Nhiên hiểu rõ, thành phố Sông Tề hai năm nay ở trên phương diện chiêu thương thành tích cũng không được tốt lắm, đừng nói đến việc thu hút đầu tư hơn nghìn vạn vào, vậy mà lần này tập đoàn Chính Đạt lại nói sẽ đầu tư trước 500 vạn, chuyện này với cả huyện thậm chí cả thành phố đều không phải chuyện nhỏ. Mặc dù Phương Ứng Vật chỉ nói sẽ đầu tư vào lúc thích hợp, tuy nhiên tin rằng chỉ cần bọn họ nói ra, phía lãnh đạo thành phố chắc chắn sẽ không có ý phản đối, dù sao đâu phải ai cũng tình nguyện lấy tiền của mình bỏ ra.
- Anh rể, anh không phải còn gì không hài lòng đấy chứ?
Phương Kiệt đi cùng với Phương Ứng Vật trêu chọc Từ Quân Nhiên.
- Haha, sao lại không hài lòng chứ, tôi đây còn mừng không kịp ấy.
Từ Quân Nhiên cười haha, nói:
- Tôi sẽ nhanh chóng báo cáo lên với lãnh đạo Thành ủy.
Nhấc điện thoại trên bàn làm việc gọi đến điện thoại văn phòng làm việc của Trần Đại Dũng, Từ Quân Nhiên lập tức báo cáo tình huống cụ thể cùng Trần Đại Dũng. Triệu Đại Dũng lúc mới nghe còn tưởng bản thân nghe nhầm nữa, kinh ngạc hỏi lại:
- Nhanh như vậy liền quyết định đầu tư? Đầu tư trước 500 vạn sao?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng là đối phương có ý này, tuy nhiên vẫn phải chờ xem chính sách của thành phố.
Trần Đại Dũng vô cùng vui vẻ, trực tiếp nói ra:
- Cái này không thành vấn đề, ngày mai sau khi gặp mặt sẽ lập tức thảo luận cùng các bộ liên quan. Đúng rồi, việc này anh đã báo cáo với chủ tịch thành phố Hoàng chưa?
Từ Quân Nhiên sững sờ, lắc đầu nói:
- Chưa có, chủ yếu chuyện này quá bất ngờ, anh ấy vừa vặn vừa đi ra ngoài còn chưa kịp báo cáo
Hoàng Thanh Vân là chủ tịch thành phố kiêm phó bí thư thành ủy, phụ trách chuyện chiêu thương dẫn tư của thành phố, theo lý Từ Quân Nhiên đã lôi kéo được tập đoàn Chính Đạt khảo sát,chuyện lớn như vậy sớm nên báo cáo với chủ tịch thành Hoàng Thanh Vân báo cáo. Nhưng do trước đó xảy ra chuyện, Từ Quân Nhiên có thể cảm giác được bản thân Hoàng Thanh Vân đối với chính hắn có lòng bất mãn, vì thế hữu ý vô ý quên đi chuyện này, hiện tại Trần Đại Dũng hỏi tới, hắn cũng khó nói lời thật.
Trần Đại Dũng thản nhiên nói:
- Uh, chuyện lớn như thế, dù sao cũng cần báo cho cho lãnh đạo một tiếng, đây là chuyện tốt mà. Cứ như vậy đi, cậu ngày mai cùng đoàn khảo sát tập đoàn Chính Đạt cùng đi đi.
Hoàng Thanh Vân có khúc mắc với Từ Quân Nhiên, ông đương nhiên là biết, nhưng cũng không hiểu lý do là vì sao. Đối với chuyện quan hệ giữa bọn họ, bản thân ông cũng từ chối cho cho ý kiến, cũng không muốn can thiệp quá nhiều. Dù sao Trần Đại Dũng mang danh Bí thư thành ủy, không có khả năng chỉ vì một chủ tịch huyện Từ nho nhỏ mà cùng với chủ tịch thành phố trở mặt.
Xế chiều hôm đó, một đoàn người ngồi xe đi vào nội thành, Từ Quân Nhiên nhìn đồng hồ mới biết trời đã tối rồi, trong lòng liền suy nghĩ sáng mai mới đi tìm Hoàng Thanh Vân báo cáo. Dù sao hiện tại đã hơn nửa đêm, bản thân mình cũng không phải tâm phúc của ông ta, e rằng mình có muốn gặp cũng không gặp được.
Sáng hôm sau, Từ Quân Nhiên phải đợi đến hơn 8 giờ, mới gọi điện thoại tới văn phòng chủ tịch thành phố báo cáo công việc. Kết quả là người ta bên kia trả lời là, sáng hôm nay chủ tịch thành phố Hoàng không có thời gian, đành phiền Từ Quân Nhiên buổi chiều lại tới, hoặc là bây giờ đến chờ ở văn phòng chánh phủ thành phố.
Trong lòng Từ Quân Nhiên thật sự thấy có chút bất mãn, nói gì thì bản thân cũng đường đường là một chủ tịch huyện, Hoàng Thanh Vân ông ta làm thế, thật có hơi quá đáng rồi.
Nhưng mà hắn nghĩ ngợi một chút liền hiểu ra, đoán là Hoàng Thanh Vân cũng biết chuyện đầu tư tập đoàn Chính Đạt, cho nên thấy hắn chưa đích thân báo cáo cho ông ta trong lòng hẳn không thoải mái. Xem ra, sau này dù chuyện gì nên để ý đến tất cả phương diện mới được, tránh rây vào những rắc rối không cần thiết.
Lại nói, giữa Từ Quân Nhiên và Hoàng Thanh Vân thực tế cũng không có mâu thuẫn gì lớn, chỉ có điều Hoàng Thanh Vân xuất thân Hoàng gia, cho nên đối với Từ Quân Nhiên tồn tại một vài điều không thoải mái. Có một số việc mặc dù chưa tính gây thù địch, nhưng lại bởi vì trận doanh mỗi người bất đồng, chắc chắn không muốn hợp tác với nhau.
- Được rồi, mặc cho số phận thôi,
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nghĩ trong lòng. “Trời nếu mưa, mẹ phải gả đi”, chuyện này nếu đã không có biện pháp giải quyết , cứ dứt khoát thuận theo tự nhiên, dù sao những gì mình làm hết thảy đều xuất phát từ “công tâm”, Hoàng Thanh Vân có thể làm gì hắn chứ? Hơn nữa, hắn còn có vị “Bồ tát lớn” Trần Đại Dũng, Từ Quân Nhiên tin rằng, chỉ cần hắn ở huyện Phú Lạc lập nên công trạng, Trần Đại Dũng nhất định sẽ bảo vệ hắn. Dù gì nói đến sự phát triển hiện tại của huyện Phú Lạc không thể không nhắc công lao của vị bí thư thành ủy này.
Thu thập sơ qua một chút, Từ Quân Nhiên liền đưa Phương Ứng Vật cùng Phương Kiệt dẫn tới đại viện Thành ủy. Trần Đại Dũng đích thân tiếp đón đoàn khảo sát từ tập đoàn Chính Đạt do Phương Ứng Vật và Phương Kiệt dẫn đầu.
Ngoài dự liệu, cũng tại đại viện thành ủy, Từ Quân Nhiên không ngờ còn gặp được Tạ Mỹ Quyên.
- Làm sao cô lại ở chỗ này?
Ngoài ý muốn gặp được Tạ Mỹ Quyên, Từ Quân Nhiên hơi sững sờ hỏi.
Tạ Mỹ Quyên duyên dáng cười:
- Bây giờ, tôi đã là phó trưởng ban Tổ chức thành ủy rồi, đang còn định thông báo cho anh đấy.
Nói xong, cô vui vẻ nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện Từ, mấy ngày nữa phải mời tôi một bữa nhé.
Từ Quân Nhiên sững người, kinh ngạc nhìn cô ta, không hiểu :
- Vì chuyện gì?
Hắn thật không hiểu dụng ý của Tạ Mỹ Quyên, chuyện cô ta chưa đến mức phải bắt hắn mời cơm chứ?
Tạ Mỹ Quyên hơi nghiêng người về phía trước, nói thầm bên tai Từ Quân Nhiên:
- Tôi đã nghe qua ý của bộ trưởng cũng như của Bí thư Trần, biết được chuyến đi lần này của anh chính là muốn tiến lên trên một bước, cái này làm gì còn không ai biết.
Từ Quân Nhiên nghe xong liền không nói được gì, có hơi không dám tin nhìn Tạ Mỹ Quyên, hắn làm sao nghĩ đến , còn chưa ngồi tới một năm trên ghế chủ tịch huyện đã lại muốn lên chức bí thư huyện ủy? Chuyện này nói ra cũng chẳng ai tin, bí thư huyện ủy hơn 20 tuổi, ở thế kỉ 21, khẳng định bản thân sẽ có mặt ở trên mặt báo mất?
Cũng chính lúc bản thân Từ Quân Nhiên còn đang thất thần chìm đắm trong suy nghĩ của mình, thì Phương Ứng Vật cùng Phương Kiệt đã được Trần Đại Dũng dẫn vào văn phòng, mấy người khách khi hàn huyên một phen. Trần Đại Dũng cười nói:
- Hai vị yên tâm, thành phố Song Tề chúng tôi đối với các nhà đầu tư gần đây vô cùng xem trọng, cam đoan sẽ làm hai vị thấy vừa lòng.
Nói xong, ông lại quay sang nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện Từ, cậu ở lại một chút, tôi có vài lời muốn bàn bạc với cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận