Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 802: Hai tiếng súng.

Từ Quân Nhiên mệt mỏi lắc lắc đầu theo Trần Kiệt vào phòng họp ở trụ sở công an tỉnh. Lúc này đã gần 2 giờ sáng, nếu nói không mệt đó là nói dối, hắn cũng muốn nghỉ ngơi một chút nhưng tình hình hiện giờ khiến hắn không thể nghỉ ngơi nổi.
Tiếng người nói trong phòng họp rất rộn ràng, mọi người trong tổ chuyên án đều đang rất bận. Thấy Trần Kiệt đi vào, mọi người liền yên lặng nhìn vị giám đốc công an tỉnh này.
- Thư ký Từ, cậu ngồi đây đi.
Trần Kiệt kéo cái ghế chính giữa ra, cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên xua tay liên tục, đùa kiểu gì vậy. Cho dù hắn có là liên lạc viên được tỉnh uỷ phái tới, nhưng chẳng qua hắn chỉ là một cán bộ thông thường, sao có thể ngồi vị trí đầu đó chứ. Huống hồ, đây là trụ sở công an tỉnh, có giám đốc công an tỉnh ở dây, hắn ngồi đó còn ông ta thì sao?
Đôi khi người ta chỉ khách sáo một chút thôi, mình tuyệt đối không được cho đó là thật.
Trần Kiệt thấy Từ Quân Nhiên không muốn ngồi ở vị trí đó thì cũng không miễn cưỡng, bảo người lấy cho Từ Quân Nhiên một chiếc ghế ở bên cạnh mình rồi bắt đầu buổi họp về tình hình vụ án.
Nói là buổi họp nhưng trên thực tế là báo cáo tình hình điều tra về vụ án.
Nhưng thứ này, Từ Quân Nhiên đã từng nghe một lần lúc ở hiện trường, vì thế cũng không có gì cần hỏi. Lần này hắn tới đây là để tìm hiểu tình hình, sau đó báo cáo lại cho tỉnh uỷ, chứ không phải tới để chỉ thị công việc. Nếu như hắn không biết cao thấp mà làm vậy, Từ Quân Nhiên đã từng nghe qua về tính cách của bí thư Điền Ái Quốc, có khi lại đắc tội với người đứng đầu Uỷ ban chính pháo cũng nên.
- Thư ký Từ, đại khái tình hình là nhu vậy.
Gần một tiếng sau, Trần Kiệt nói như vậy với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Tình hình đã rõ ràng, không biết bên phía công an tỉnh định tiến hành việc truy bắt như thế nào.
Trần Kiệt cười khổ:
- Thật ra, khoảng thời gian này tiến hành truy bắt không dễ dàng cho lắm, chỉ có điều đại khái thì chúng tôi đã mô phỏng được phương hướng tẩu thoát của phần tử phạm tội.
Nghe thấy câu này, hai mắt Từ Quân Nhiên sáng rực:
- Thật sao?
Trần Kiệt gật đầu:
- Những đồng chí ở bên cục công an thành phố Đông Hải đã nhanh chóng tới đây ngay khi xảy ra vụ án. Các đồng chí đã nhanh chóng phong toả đường đi xung quanh cũng như các tuyến đường ra khỏi thành phố, vì thế nếu các phần tử phạm tội muốn bỏ trốn, chúng chỉ có thể đi đường núi thôi. Theo những phán đoán của chúng tôi, nếu muốn rời khỏi đây, con đường ngắn nhất mà phần tử phạm tội có thể đi là hướng Tây Nam thủ đô. Vì thế tôi dự tính mang theo các đồng chí cảnh sát lên núi tìm kiếm.
Dĩ nhiên Từ Quân Nhiên không có gì để nói về chuyện này, những chuyện này vẫn nên giao cho người chuyên nghiệp làm thì hơn. Hắn không muốn thấy người ngoài ngành lại chỉ huy người trong ngành, nhưng chốn quan trường ở Trung Hoa lại có quy củ như vậy. Cho dù đó có là chuyện gì đi chăng nữa, lãnh đạo vẫn phải đưa ra một chỉ thị, như thể cái gì lãnh đạo cũng hiểu.
- Giám đốc Trần, tôi không có ý kiến gì. Anh đi đâu tôi sẽ theo tới đó. Hôm nay tôi tới đây chỉ đem theo đôi chân và đôi tai, đôi mắt, chỉ không mang theo ý chỉ huy.
Lời nói của Từ Quân Nhiên khá buồn cười nhưng lại truyền cho Trần Kiệt những tin tức chuẩn xác. Đó chính là, tuy hắn là người do tỉnh uỷ phái tới, nhưng sẽ không làm ảnh hưởng tới sắp xếp của bên công an tỉnh.
Trần Kiệt nở nụ cười hài lòng. Ông ta sợ nhất là việc, Từ Quân Nhiên không hiểu gì nhưng lại cứ ỷ vào chức danh đặc phái viên tỉnh uỷ để chỉ thị linh tinh. Chuyện ở Trung Hoa, xấu là xấu ở chỗ những kẻ không biết gì mà cứ ra vẻ. Người trong ngành luôn bị người ngoài ngành chỉ thị linh tinh, nhưng lại không giải quyết được vấn đề.
Giống như việc trinh sát cũng không, không phải là người trong hệ thống công an thì hiểu gì về việc này chứ? Như vừa rồi, Trần Kiệt nghe người báo cáo phó bí thư thành uỷ Đông Hải yêu cầu các cán bộ chiến sỹ công an nhanh chóng thu dọn hiện trường để trả lại nơi ở cho phu nhân Trình Tiến Dã, tránh tạo ảnh hưởng không tốt về sau. Mấy lời này suýt thì khiến Trần Kiệt tức hộc máu, nếu không duy trì hiện trường tiện cho công tác điều tra, tưởng công an đều là thần tiên cả sao?
Dĩ nhiên, những lời này anh ta chỉ nói trong lòng chứ sẽ không nói trước mặt Từ Quân Nhiên.
Huống hồ Từ Quân Nhiên thức thời như vậy, Trần Kiệt cũng rất vui. Xem ra, người thư ký của bí thư này không phải là một nhân vật đơn giản.
Cứ như vậy, Trần Kiệt sai người bắt đầu phân chia công việc. Anh ta tự mình chỉ huy, đưa Từ Quân Nhiên và đội quân cảnh sát tinh nhuệ đi truy bắt. Ngoài ra, một vị phó giám đốc công an tỉnh đem theo người bí mật bố trí ở các giao lộ đường bộ mà bọn tội phạm có thể trốn thoát. Hai vị phó giám đốc khác dẫn theo một đội quân đi truy tìm ở sân bay, nhà ga, bến xe và các khách sạn quanh đó.
Sự việc đã tiến triển đến mức này, mọi người đều hiểu rõ, trong tỉnh sẽ không chịu từ bỏ việc này. Nếu không thể bắt được phần tử phạm tội, không biết bao nhiêu người sẽ bị khiển trách đây, mà chắc chắn người đứng mũi chịu sào sẽ là bộ phận phụ trách điều tra vụ án. Lãnh đạo tỉnh không cần biết anh có bao nhiêu khó khăn, cái họ có thể thấy được là cơ quan công an không có năng lực, không bắt được tội phạm.
Lúc tới núi Thanh Tú ở hướng Tây Nam, trời đã rạng sáng, loáng thoáng có thể thấy ánh trăng treo cao trên bầu trời. Từ Quân Nhiên nhìn đồng hồ thì thấy đã là 4.30 sáng, xem ra, hôm nay phải ngủ ngày rồi.
- Thư ký Từ, tôi dẫn người lên núi, cậu cùng các đồng chí thành phố Đông Hải đi hướng khác nhé.
Trần Kiệt nói với Từ Quân Nhiên, vừa rồi, anh ta đã thương lượng với Từ Quân Nhiên trên xe, hai người vào núi theo hai phía. Tuy Từ Quân Nhiên không phải dân chuyên nghiệp, nhưng Trần Kiệt cảm thấy anh ta có thể kết giao với người thư ký này nên dứt khoát trao cho Từ Quân Nhiên cơ hội này. Tới lúc đó, hắn nói mấy lời tốt trước mặt lãnh đạo tỉnh uỷ cũng hay, dù sao thư ký của bí thư tỉnh uỷ đích thân ra tuyến đầu bắt tội phạm cũng xem như là có tiếng tốt cho Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Giám đốc Trần yên tâm, tôi nhất định sẽ theo các đồng chí của thành phố.
Đối phương là phần tử phạm tội, trên tay còn có mạng người, trừ phi Từ Quân Nhiên có điên mới làm ra những chuyện đòi mạng như vậy. Hôm nay, hắn tới đây chỉ để tìm hiểu tình hình mà thôi, hắn sẽ không cam lòng làm gì nguy hiểm đến tính mạng của mình.
Trần Kiệt đối chiều thời gian với Từ Quân Nhiên rồi mới dặn dò:
- Các đồng chí, mọi người phải tranh thủ thời gian, nhất định phải cẩn thận đấy. Bây giờ là 4 rưỡi sáng, 15 phút sau sẽ xuất phát. Hiện nay mọi người nghe lệnh của tôi, đội thứ nhất vào núi từ phía Đông, đội thứ hai xuất phát từ phía Tây, đội thứ ba xuất phát từ phía Nam, đội thứ tư vào núi từ phía Bắc. Những người còn lại bao vây xung quanh, không cho phép bất cứ ai vào. Các đồng chí vào núi chú ý, bao vây bốn phía, áp sát vào đỉnh núi. Nếu phát hiện tội phạm, tôi cho phép lấy việc bảo vệ mình làm điều kiện tiên quyết để bắt tội phạm. Rất có thể tội phạm có súng, nếu có dấu hiệu chống cự, cho phép bắn gục.
Trước đó, tỉnh uỷ ra chỉ thị cố gắng bắt được người còn sống, cho dù không bắt được cũng không cho phép chúng bỏ trốn. Dù sao thì trong tay những người này cũng có súng, ngộ nhỡ bỏ trốn tới nơi khác không biết còn xảy ra chuyện gì nữa. Vì thế cho dù có phải hạ gục tại chỗ cũng không được phép cho chúng tẩu thoát.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua sắc trời rồi mỉm cười. Nếu thực sự những người đó đang ở trong núi, tìm kiếm với mật độ dày đặc như vậy, hắn cũng nghi ngờ không biết hung thủ có thể bỏ trốn được hay không.
Đi bên cạnh Từ Quân Nhiên là Khương Lỗi và Ngạc Đào. Hai người võ trang đầy đủ bảo vệ Từ Quân Nhiên, đây là những gì giám đốc Trần đã phân phó. Người này là thư ký của người đứng đầu tỉnh uỷ, nếu không bảo vệ được hắn, hai người họ cũng đừng đứng trong hàng ngũ cảnh sát nữa.
- Thư ký Từ, chúng ta lên đường thôi.
Mắt thấy đội ngũ đã xuất phát, Ngạc Đào cũng khách khí nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ rồi gật đầu:
- Được rồi, lên đường thôi!
Sau tiếng ra lệnh của Khương Lỗi, đội công an được trang bị vũ trang nhanh chóng di chuyển.
Từ Quân Nhiên vừa đi vừa nói với Khương Lỗi và Ngạc Đào:
- Đội trưởng Khương, đội trưởng Ngạc tôi là người ngoại đạo, tuy nói theo hai vị lên núi truy bắt tội phạm nhưng cũng chỉ thay mặt tỉnh uỷ lên đó xem thôi. Tình huống cụ thể vẫn cần mọi người tự mình quyết định xem nên làm như thế nào.
Hắn không phải kẻ ngu, chuyện này mình làm cũng không rõ, ngộ nhỡ xảy ra sơ xuất gì lại phải chịu trách nhiệm. Không bằng đem chuyện này giao cho những người chuyên nghiệp đi!
Ngạc Đào và Khương Lỗi nhìn nhau khá bất ngờ. Bọn họ còn tưởng rằng vị thư ký này sẽ cao cao tại thượng như các cán bộ khác trong tỉnh, không ngờ Từ Quân Nhiên lại tỏ ra khiêm tốn như vậy, quả thật khiến người ta thụ sủng nhược kinh.
- Thư ký Từ khách sáo rồi.
Khương Lỗi đưa đẩy, cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên xua tay:
- Đội trưởng Khương cũng đừng khách sáo thế, tôi là người từ nông thôn tới nên cũng không yếu ớt vậy đâu, không cần nhiều quy củ như vậy đâu.
Hắn không biết, hắn càng nói ấn tượng về hắn trong lòng của Khương Lỗi và Ngạc Đào lại càng tốt. Dù sao thì một cán bộ bình dị gần gũi như vậy cũng không nhiều.
Mấy người bọn họ đi phía sau, phía trước là một đại đội cảnh sát vũ trang và mấy chục chú chó cảnh sát cũng nhìn đông nhìn tây lùng sục.
Không tới một giờ sau, lúc Từ Quân Nhiên đã thấm mệt bỗng vang lên hai tiếng súng, dường như còn nghe có người hét to thứ gì đó.
- Xảy ra chuyện gì thế?
Từ Quân Nhiên nhướng mày, sắc mặt thay đổi.
Khương Lỗi và Ngạc Đào nhìn nhau, không hẹn mà cả hai người đều nhìn ra được sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương. Phải biết rằng bọn họ còn chuyên nghiệp hơn Từ Quân Nhiên rất nhiều, dĩ nhiên có thể nghe ra âm thanh vừa phát ra là tiếng súng. Hơn nữa, tiếng súng này không phải tiếng phát ra từ súng của lực lượng truy đuổi.
- Không xong rồi, đã xảy ra chuyện rồi!
Ngạc Đào hét lên, trên mặt tỏ rõ sự kinh hoàng.
Từ Quân Nhiên ngây người một lát:
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Khương Lỗi đáp lại:
- Thư ký Từ, âm thanh không phải tiếng súng từ loại chúng tôi hay dùng, chắc chắn là phần tử phạm tội nổ súng.
Vừa nghe thấy mấy lời này, sắc mặt Từ Quân Nhiên đã biến sắc. Tuy hắn không biết Ngạc Đào và Khương Lỗi dùng cách nào để phán đoán ra điều này nhưng nếu như thật sự như những gì họ nói âm thanh là tiếng sung của phần tử phạm tội, chỉ sợ lại xảy ra một tình huống mới rồi.
Từ Quân Nhiên không dám chậm trễ:
- Chúng ta mau đi thôi!
Từ Quân Nhiên đẩy nhanh bước chân, vọt tới chỗ phát ra tiếng súng cùng Ngạc Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận