Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 432: Hội nghị Đảng ủy lần thứ nhất.

Trịnh Văn Võ cũng không phải là đèn đã cạn dầu, phía trước Phạm Thụ Lâm đã mở đầu, ông ta chửi thầm trong lòng, không ngờ lão già này lại là người đầu têu, nịnh hót trước mặt bí thư mới, bản thân hôm nay xem như là lạc hậu rồi, không được, mình nhất định phải biểu tỏ thái độ với bí thư mới trước mặt người khác.
Con người Triệu Văn Võ này vốn tương đối tinh tế, đến nơi nào hát nhạc nơi đó, gặp người kiểu nào nói lời kiểu đó, đón lời Từ Quân Nhiên vừa nói, nói càng gần gũi:- Tôi không nói hai lời, chỉ cần làm theo bí thư Từ, lão Triệu tôi sẽ giao cả thân già này.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, lập tức hiểu ra, mấy đồng chí cũ này có lẽ đối mặt với việc nghỉ hưu, cho nên muốn để lại mấy lời tốt đẹp, ca tụng tên bí thư mới là mình đây, suy cho cùng chính là không muốn đắc tội với mình, hy vọng có thể được sống thoải mái một chút dưới tay của mình.
Mà đến ngay cả Cát Đại Tráng cũng không mở miệng, tất nhiên sẽ không có ai ngốc đến mức tạo xui xẻo trong hội nghị Đảng ủy lần thứ nhất của bí thư mới rồi, kết quả là Từ Quân Nhiên không nói gì nhìn tất cả cán bộ lãnh đạo của xã Trường Thanh, bắt đầu nịnh hót mình, tỏ ý chúc mừng mình, nhao nhao tỏ ý phải đoàn kết trong Đảng ủy xã Trường Thanh với người đứng đầu là mình, xây dựng xã ngày một tốt hơn. Nói thật lòng, nếu không phải Từ Quân Nhiên đã từng trải qua nhiều chuyện, chỉ sợ sẽ bị đám người đó làm cho choáng váng mất.
Dù sao ai cũng biết, lãnh đạo đều thích nghe những lời hay, huống chi lãnh đạo mới nhậm chức, Từ Quân Nhiên không muốn nhìn thấy cục diện không hòa khí.
Đến cuối cùng1, cũng đến lượt Cát Đại Tráng phát biểu, ánh mắt của Từ Quân Nhiên nhìn chăm chú dừng lại trên mặt của Cát Đại Tráng, hắn rất hiếu kỳ, tên chủ tịch xã này rốt cuộc muốn nói gì, dù sao Từ Quân Nhiên cũng hiểu rõ, vài năm sau, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tên Cát Đại Tráng này sẽ là đối thủ trực tiếp nhất của mình. Vương Tường Lâm không thể trơ mắt nhìn một người ngoài xã là mình đây nắm giữ cục diện của xã Trường Thanh, mà cách tốt nhất chính là để Cát Đại Tráng đến chống lại mình.
Tuổi Cát Đại Tráng đã hơn bốn mươi, Từ Quân Nhiên nghe nói ông ta còn từng đi lính, là sau khi hoàn thành lớp học chuyên nghiệp mới đến huyện, vừa hay được điều tới xã Trường Thanh. Hơn nữa Từ Quân Nhiên còn nghe được một câu chuyên cười từ Tạ Mỹ Quyên, nói tên Cát Đại Tráng này có một đặc điểm, mỗi lần họp đều lạc đề, muốn trong lúc bàn chuyện thì nói chuyện nọ xọ chuyện kia đem mấy chuyện khi mình ở trong quân đội ra nói một tràng, lúc cuối cùng kết thúc còn than thở:
- Nếu còn trong quân đội, lão đây ít nhất cũng làm đến cán bộ cấp trung đoàn rồi!
Cứ như quay về nơi đã để ông ta bị thua thiệt rất lớn vậy.
Quả nhiên, trong hội nghị hôm nay, Cát Đại Tráng vẫn để Từ Quân Nhiên chứng kiến một phen.
Ho khan một tiếng, sau khi thu hút tất cả sự chú ý của mọi người lên người mình, Cát Đại Tráng trước tiên ôn lại một chút lịch sử trong quân đội của mình, sau đó ý vị sâu xa nói:
- Bí thư tiểu Từ mới đến, chưa hiểu công việc trong xã, chúng ta nhất định phải giúp đỡ cậu ấy, phát huy tác dụng của lão đồng chí.
Nghe đến đó, lông mày Từ Quân Nhiên cau lại, mấy đồng chí phát biểu lúc trước gọi mình là bí thư tiểu Từ, bởi vì bọ họ phần lớn đều đã ngoài năm mươi thoáng cái hơn sáu mươi đã phải nghỉ hưu rồi, nói một câu khó nghe, với tuổi và thâm niên làm việc của những người này có thể gọi mình như vậy, dù sao tôn trọng đồng nghiệp già là truyền thống của công tác địa phương, nhưng tên Cát Đại Tráng ngươi hôm nay vẫn đang tại vị, lại là phó bí thư Đảng ủy, chủ tịch xã, theo lý mà nói là cấp dưới của Từ Quân Nhiên, dựa vào cái gì mà mở miệng là gọi bí thư tiểu Từ, còn có chút quy củ quan trường hay không?
Nghĩ lại, Từ Quân Nhiên bỗng hiểu ra, tên Cát Đại Tráng này, đoán chừng có thể là đối với việc không thể trực tiếp thăng chức bí thư ít nhiều có chút tâm lý không cân bằng. Nên mới chơi trò ngôn ngữ trên hội nghị Đảng ủy lần thứ nhất này, có thể đả kích một chút uy tín của mình. Nên biết rằng Từ Quân Nhiên nếu như vì sự việc này mà nổi giận thì chẳng khác nào cho thấy hắn thiếu kiên nhẫn, thanh niên thiếu khôn ngoan, không thể dung hòa với người. Trái lại, nếu như hắn không nổi giận, người khác sẽ cho rằng hắn là cây hồng yếu ớt, dễ uốn nắn.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua Cát Đại Tráng, Từ Quân Nhiên nhàn nhạt nói:
- Huyện ủy đã phái tôi tới xã Trường Thanh, Từ Quân Nhiên tôi đã chuẩn bị tốt tư tưởng chịu khổ cực. Hy vọng các đồng chí có thể làm tốt sự chuẩn bị này, trong vài năm tới, chúng ta cần kiên quyết chấp hành tinh thần chỉ thị của trung ương, quán triệt thực hiện sách lược cải cách mở cửa, toàn lực phát triển kinh tế! Đặc biệt là chính quyền xã, bí thư Cát anh phải gánh vác trách nhiệm, công tác về phương diện xây dựng kinh tế, tôi thay mặt Đảng ủy ủng hộ chính quyền các anh, nhưng cũng tuyệt đối không thể dậm chân tại chỗ.
Cát Đại Tráng đột nhiên giật mình, lúc này mới nhớ ra người mình đối mặt không phải là những lão già kia mà là tên tiểu hồ ly Từ Quân Nhiên này, người ta là người có thể lên lớp giảng lý luận cho chủ tịch và bí thư huyện, đi ra từ trường Đảng trung ương, không nói cái khác, chơi chữ mình so với người ta còn kém xa. Ông cũng là người thông minh, trực tiếp gật đầu cười hắc hắc nói:
- Bí thư nói rất đúng, huyện điều cậu đến làm bí thư Đảng ủy xã chúng ta, tôi với tư cách chủ tịch xã, nhất định tích cực phối hợp với công việc của cậu, kiên quyết phục tùng chỉ đạo của cấp trên…
Từ Quân Nhiên gật đầu hài lòng, thò tay gõ gõ bàn, thản nhiên nói:
- Hôm nay là hội nghị Đảng ủy lần thứ nhất, còn tôi, cũng sẽ không nói suông, lời sáo rỗng, tính khí của tôi mọi người tiếp xúc lâu sẽ biết. Phía tổ chức đã đặt tôi vào vị trí lớp trưởng này, là sự tín nhiệm với tôi, cũng là khảo nghiệm của tôi. Đương nhiên, điều này không nói năng lực của tôi tốt, cũng không nói hễ làm bí thư là trình độ sẽ ngay lập tức nâng cao. Tục ngữ nói một người hảo hán ba người giúp, một hàng rào ba cái cọc, không có sự ủng hộ giúp đỡ của mọi người, tôi sẽ chẳng làm được gì. Bởi vậy, hy vọng mọi người sẽ giống như biểu hiện bên ngoài, chúng ta nhất định phải trân trọng cơ hội gặp gỡ khó có được này, đoàn kết phấn đấu, phát triển khai thác, cùng nhau dẫn dắt nhân dân toàn xã làm tốt công việc ủa xã Trường Thanh chúng ta.
Nói xong, Từ Quân Nhiên đứng dậy:
- Buổi họp hôm nay đến đây thôi, mọi người về nghỉ ngơi đi.
Các thành viên buổi họp Đảng ủy nhìn nhau, bí thư Đảng ủy xã tân nhiệm đứng dậy rời khỏi phòng họp, ánh mắt mọi người nhìn thoáng qua nhau, lúc này mới ai nấy đứng dậy rời khỏi, những người gần thì đi thẳng về nhà mình, những ai ở xa thì tìm những cán bộ có quan hệ tốt nghĩ cách giải quyết chỗ ở.
Mấy thành viên Đảng ủy ánh mắt thoáng lướt qua nhau, đem ánh mắt dừng lại trên người Cát Đại Tráng.
- Bí thư Cát, làm thế nào?
Người mở miệng là phó bí thư Đảng ủy, phó chủ tịch xã tân nhiệm Thành Vĩ Kiệt.
Cát Đại Tráng biểu lộ u ám, nghe vậy cúi đầu hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, không gấp, chúng ta tiếp tục xem, xem vị bí thư Từ này còn có thể chơi được bài gì nữa.
Những người xúm lại bên cạnh ông ta, đa số là những người thời đại Vương Tường Lâm giữ lại, hoặc là tâm phúc của Vương Tường Lâm, hoặc là người của Mã Tụ Bảo, tuy nói hai người này đã rời khỏi xã Trường Thanh nhưng sức ảnh hưởng của bọn họ hoàn toàn không hề bị mất đi, trong buổi họp Đảng ủy xã này vẫn còn không ít thế lực, chỉ có điều bởi vì một số nguyên nhân, bọn chúng đã không cách nào độc lập đối đầu với Từ Quân Nhiên, cho nên mấy người này tập chung dựa vào Cát Đại Tráng.
- Chủ tịch xã, tên họ Từ vẫn chưa nói đến việc phân công công viêc, ngài xem có phải là…
Thành Vĩ Kiệt bước đến bên cạnh Cát Đại Tráng, thấp giọng hỏi, những người hiện tại ở lại phòng họp đều là người của bọn họ, cho nên lời anh ta nói lại thiếu vài phần cố kỵ.
Cát Đại Tráng lắc đầu:
- Không cần thiết, tên họ Từ không ngốc, hắn biết nên làm thế nào. Các anh em cũng đừng lo lắng, xã Trường Thanh này không có chúng ta, Từ Quân Nhiên hắn căn bản chơi không lại.
Cùng một lúc, Từ Quân Nhiên dưới sự dẫn đường của Hoàng Hải, đi tới nhà khách ủy ban xã, ở đây hắn không có chỗ ở cho nên văn phòng Đảng ủy sắp xếp cho hắn ở trong nhà khách, người đứng đầu của nhà khách Từ Quân Nhiên không quen, nhưng nhìn dáng vẻ khách sáo của đối phương đối với Hoàng Hải, Từ Quân Nhiên cũng hiểu, có lẽ là người quen của Hoàng Hải.
- Bí thư, ngài nghỉ ngơi sớm một chút.
Đi vào trong phòng nhìn nhìn, Hoàng Hải mới cung kính hướng sang nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Lão Hoàng, anh thấy hiện tại trong xã có phải có rất nhiều người đang đợi xem chuyện cười của tôi không?
Hoàng Hải sững sờ, lập tức lắc đầu liên tục:
- Làm sao có thể, bí thư ngài nghĩ nhiều rồi…
Anh ta không phải tên ngốc, cho dù có người đang đợi xem chuyện hài của Từ Quân Nhiên, Hoàng Hải hắn cũng sẽ không nói với bí thư vào lúc này được, dù sao ai cũng không thích thuộc hạ của mình có người thích nói xấu kẻ khác.
Từ Quân Nhiên khoát tay nói:
- Cậu ngồi xuống, chúng ta nói chuyện.
Hoàng Hải nghe vậy gật đầu, quay người ra ngoài dặn dò cán bộ nhà khách trước, kêu bọn họ không được làm phiền mình và bí thư nói chuyện, lúc này mới quay người trở lại phòng, ngồi trên ghế sa lon đối diện với Từ Quân Nhiên, anh ta cũng biết, Từ Quân Nhiên nói chuyện với mình là chuyện sớm muộn, dù sao thì hắn cho mình cơ hội làm cái chức ủy viên Đảng ủy này, Bá Nhạc coi trọng Thiên Lý Mã, nhưng không chỉ vì Thiên Lý Mã có bản lĩnh mà là muốn Thiên Lý Mã làm ra được thành tích ngày đi ngàn dặm.
- Lão Hoàng, Trong Đảng ủy, có thể nói, chúng ta là người thân thiết nhất rồi?
Lời mở đầu của Từ Quân Nhiên, khiến Hoàng Hải thoáng xúc động. Anh ta biết Từ Quân Nhiên nói không sai, trong thời gian một tháng Từ Quân Nhiên đến làm việc ở huyện Phú Nhạc, ở xã Trường Thanh mà nói, mình và hắn là một trong những người thân thiết nhất, dù sao lúc đầu là mình đưa hắn đến tổ công tác liên hợp thôn, về sau vì mối quan hệ với cháu ngoại, mình và Từ Quân Nhiên vẫn còn gặp gỡ vài lần.
- Bí thư ngài là người tốt, tôi biết.
Hoàng Hải sau hồi lâu trầm mặc, nói với Từ Quân Nhiên một câu.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Người tốt hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ hy vọng, nhân dân của xã Trường Thanh có thể không nghèo khó nữa.
Dừng một chút Từ Quân Nhiên tiếp tục nói:
- Còn anh, đã có mấy năm công tác trong xã chúng ta rồi, là cán bộ cũ, có kinh nghiệm, hiểu tình hình trong xã hơn tôi, trên tổ chức để anh làm chức chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy này là do tôi yêu cầu. Lý do cũng rất đơn giản, thời gian tôi ở xã Trường Thanh không dài, rất nhiều việc không hiểu, tôi hy vọng cũng cần một dồng chí cũ có thể giúp đỡ tôi, anh hiểu chứ?
Nghe xong lời của Từ Quân Nhiên, Hoàng Hải trấn động toàn thân, anh ta bỗng nghĩ đến một khả năng, có lẽ trong lòng bí thư Từ Quân Nhiên, cho tới bây giờ chưa từng coi đám người Cát Đại Tráng kia là đối thủ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận