Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 355: Vấn đề được rút ra.

- Chủ tịch xã Vu, trị an xung quanh đây tốt không?
Từ Quân Nhiên khẽ cau mày, nhìn về phía Vu Thanh Hải hỏi.
Vu Thanh Hải cười cười, lắc đầu nói:
- Thời buổi hiện tại, trị an không tệ lắm, nghiêm trị của chúng ta vẫn rất có hiệu quả.
Nghe xong lời ông nói, nét mặt của Từ Quân Nhiên không chút thay đổi, nhưng trong lòng lại lẩm bẩm, nếu thực sự đúng như lời Vu Thanh Hải nói, vậy ông vừa rồi căn bản sẽ không thể nói với Thôi Tú Anh như thế, rõ ràng trị an xung quanh liên hợp thôn này chẳng ra làm sao cả.
Chẳng qua Từ Quân Nhiên cũng biết, có lúc ở trường hợp này là không thể nhiều lời, cho nên nét mặt của hắn không chút thay đổi, gật nhẹ đầu không nói nhiều lời.
- Bí thư tiểu Từ, lúc nữa tôi dẫn cậu đi dạo xung quanh, gặp mặt mấy cán bộ của thôn.
Vu Thanh Hải mời Từ Quân Nhiên ngồi phía đối diện mình, mở miệng cười nói một câu.
Từ Quân Nhiên ngược lại thoáng ngây người, không nghĩ Vu Thanh Hải muốn bắt tay vào làm việc nhanh như vậy, chung quy dù nói thế nào, sự có mặt của mình, theo một góc độ nào đó có thể nói là làm suy yếu quyền lực của ông ta trong vài cái thôn này, ông ta chẳng lẽ cũng không chút ngần ngại?
Đối với Vu Thanh Hải này, Từ Quân Nhiên vẫn có chút đề phòng, dù sao trước khi đoán ra được lai lịch của ông ta, Từ Quân Nhiên không dám tin tưởng bất kỳ ai.
Xã Trường Thanh này trông có vẻ đơn giản nhưng càng tìm hiểu tình hình bên trong, Từ Quân Nhiên càng cảm thấy kinh hãi, hắn cảm nhận được, dưới cục diện trông như yên bình này dường như cất dấu một mối nguy cơ có thể bùng phát ở bất cứ nơi đầu vào bất kỳ lúc nào.
Có cảm giác như vậy không chỉ là vì Từ Quân Nhiên phát hiện những điểm không bình thường từ trong sự chia rẽ Đảng nghiêm trọng ở xã Trường Thanh, mà là bắt nguồn từ một loại cảm giác của hắn. Đó là loại cảm giác mà trước đây Từ Quân Nhiên đấu tranh rèn luyện trong quan trường mà bồi dưỡng ra được, nói thẳng ra, chính là đấu tranh tâm lý với người khác quá lâu, trở thành một loại thói quen nghề nghiệp.
- Chủ tịch xã Vu, tôi thấy không cần sốt ruột như vậy chứ?
Từ Quân Nhiên đang định mở miệng nói chuyện, sau lưng lại vang lên một thanh âm.
Dương Liên Hoa và Thôi Tú Anh đã đi giúp công an hộ tịch Vũ Truyền Đào. Từ Quân Nhiên xoay người thì nhìn thấy tổ phó tổ công tác An Duy Minh đứng ở sau lưng mình, xem ra vừa từ bên ngoài về, bên cạnh còn có Trần Ái Quốc của trạm kinh tế nông nghiệp và một cán bộ khác.
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên bỗng trở nên khó coi, lời này của An Duy Minh rõ ràng là không hy vọng mình xuống cơ sở, cái khác không nói, một tên tổ phó cậu còn dám nói như vậy, chẳng phải đồng nghĩa với việc cản trở tổ trưởng nắm quyền hay sao?
- Tổ phó An, cậu có ý gì?
Từ Quân Nhiên cũng không để ý có người khác ở đây, dứt khoát trầm giọng hỏi An Duy Minh. Cố ý nhấn mạnh ngữ khí ở phó từ phía trước.
Vu Thanh Hải có chút không khó chịu, cau mày nhìn về phía An Duy Thiên:
- Tiểu An, lời này của cậu không đúng.
An Duy Minh lại dường như không nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Từ Quân Nhiên, tự mình bước đến ngồi xuống bên cạnh, sau đó rút ra một túi giấy ném lên bàn làm việc của Vu Thanh Hải, thản nhiên nói:
- Đây là tình hình thu các khoản năm nay, hai lãnh đạo xem qua đi. Bí thư Từ đã là tổ trưởng tổ công tác, tôi cảm thấy chuyện này càng quan trọng hơn so với việc tìm hiểu về tình hình thôn xóm bên dưới.
Dừng một chút, anh ta nhìn sang Vu Thanh Hải và Từ Quân Nhiên. Nói không mang theo chút tức giận nào:
- Hoặc là, hai vị lãnh đạo có thể giải thích với lãnh đạo trong xã, liên hợp ba thôn của chúng ta làm sao mà đến một phần năm ngân sách cũng không thu được.
Biểu lộ của Từ Quân Nhiên lập tức trở nên khó coi, cũng không thèm trách mắng An Duy Minh, thò tay nắm lấy túi tài liệu, rút danh sách bên trong ra xem.
Sau một hồi lâu, hắn mới ngẩng đầu nhìn về phía Vu Thanh Hải:
- Chủ tịch xã Vu, tình hình nghiêm trọng vậy sao?
Cái gọi là khoản thu giữ lại là một hạng mục phí thu đặc thù của Trung Hoa, là chỉ thu khoản “Ba đề năm thống” đối với nông dân như: Công quỹ, quỹ công ích, khoản giữ lại của phí quản lí và năm hạng mục của làng xã v.v. “Tam đề lưu” là chỉ công quỹ, tiền công ích và phí quản lý tập thể được thu từ tổ chức cấp một của thôn. Mà “Ngũ thống trì” là chỉ khoản chi phí thu của các phương diện kế hoạch hóa gia đình, ưu đãi, huấn luyện dân quân, xây dựng đường nông thôn và giáo dục địa phương do chính phủ cấp một của xã thu.
Mà Từ Quân Nhiên hiểu rõ, thứ này phải đến năm 2002 mới có thể biến mất hoàn toàn trong dòng chảy lịch sử, mà lúc này khoảng cách so với lần cải cách tiền thuế nông thôn đó còn có khoảng thời gian là mười tám năm.
Mà vấn đề lớn nhất là, vấn đề khoản thu này là vì sự phiền hà rất lớn của cán bộ cơ sở nông thôn, thường xuyên có nông dân vì nợ tiền thu không nộp mà bị xôi hỏng bỏng không, thậm chí bị tố lên trên, ảnh hưởng đến cán bộ trong xã.
Nếu quả thật giống với tình mình viết trong tài liệu mà Duy Minh Thiên đưa cho mình, vậy Từ Quân Nhiên đúng là không cần gấp gáp đi gặp lãnh đạo cấp dưới của mấy thôn. Bởi vì khoản thu này mới là mối phiền phức lớn nhất, phải biết là không đến hai tháng là phải tiến hành quyết toán tài chính rồi. Tới lúc đó, tiền không thu được, cửa ải của xã chắc chắn sẽ không qua được.
Sắc mặt của Vu Thanh Hải cũng khó coi, cầm bản tài liệu lên xem, hồi lâu sau mới chán nản gật gật đầu, Nhìn thoáng qua An Duy Minh, rồi hướng sang Từ Quân Nhiên nói:
- Tổ trưởng An nói không sai, khoản thu của ba thôn đừng nói là một phần năm, hiện tại có thể được một phần mười số người nộp, tôi thấy đã phải cảm tạ trời đất rồi.
Nói xong, ông ta chỉ vào một chỗ trên tài liệu, quát Trần Ái Quốc:
- Lão Trần, ông làm ăn kiểu gì vậy? Khoản thu của thôn phía sau này là ông phụ trách thu, tại sao thu chưa được tới mười nhà? Tôi thấy ông không muốn làm cái chức phó trạm trưởng trạm kinh tế nông nghiệp nữa đúng không?
Sắc mặt của Trần Ái Quốc trắng bệch, rõ ràng lời của Vu Thanh Hải khiến ông buồn không ít.
An Duy Minh ngược lại chẳng thay đổi gì, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Bí thư Từ, việc này cũng không trách lão Trần, hiện tại điều kiện của mọi người đều không tốt, khoản thu này cũng không phải là con số nhỏ, các hương thân không có nộp cũng là chuyện bình thường, Nhưng ngài phải nghĩ cách, nếu không lãnh đạo trong xã lại tưởng rằng tổ công tác chúng ta có thể làm được.
Từ Quân Nhiên trong một khắc đó đều muốn đem cốc nước trên tay mình nện lên đầu tên tiểu tử này, ông đây mới nhậm chức chưa đến hai mươi tiếng, cái gì mà tổ công tác có thể?
Chẳng qua hắn cũng biết, đây chính là thái độ bình thường trên chốn quan trường, dù là mình hôm nay mới nhậm chức, ngày mai liên hợp thôn xảy ra chuyện, bản thân cũng vẫn phải chịu trách nhiệm của người lãnh đạo. Người ngoài thường nhìn ánh hào quang của kẻ làm quan, cho rằng trong tay có quyền lực liền lo tất cả mọi việc, thật tình không biết mỗi nhà có một cái khó riêng, làm quan cũng phập phồng lo sợ như thế.
Nhưng lời tuy nói như vậy, Từ Quân Nhiên lại luôn cảm thấy tên An Duy Minh chính là đang cho mình xuống ngựa.
Nhìn thoáng qua Vu Thanh Hải, Từ Quân Nhiên phát hiện nét mặt của ông ta cũng rất khó coi, xem ra có lẽ không phải lão già muốn đối phó mình, nói như vậy, việc này có quan hệ rất lớn với An Duy Minh rồi. Dù sao tên ủy viên Đảng ủy mình nhảy vào tổ công tác, về cơ bản người bị tổn thương nhất chính là An Duy Minh. Ai bảo Vu Thanh Hải rất nhanh sẽ nghỉ hưu, mà An Duy Minh lại là người có hy vọng trở thành tổ trưởng tổ công tác chứ.
Nói ra, là Từ Quân Nhiên chặn đường thăng quan của người ta.
Thò tay ra gõ gõ trên mặt bàn, Từ Quân Nhiên nhìn về hướng Trần Ái Quốc với vẻ mặt màu đất, xem điệu bộ An Duy Minh nói chuyện giúp anh ta, có lẽ là người của An Dương Minh.
- Đồng chí Trần Ái Quốc, vậy đi, buổi chiều anh cùng tôi đến thôn Hậu Truân tìm hiểu tình hình một chút.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói, bất luận là thế nào, việc này bản thân phải tìm hiểu qua sau đó mới có thể đưa ra quyết định.
Biểu lộ trên mặt của Trần Ái Quốc hơi ngây lại, liếc An Duy Minh một cái, thấy An Duy Minh không có biểu lộ gì mới gật gật đầu:
- Được thôi, bí thư Từ.
Đứng dậy ánh mắt của Từ Quân Nhiên quét qua người An Duy Minh, khiến cho An Duy Minh không hiểu sao có chút khó chịu trong lòng, giống như bị người ta dùng súng chỉ vào vậy. An Duy Minh từng là hồng vệ binh trong thời gian đại hạn mười năm, đã từng tham gia vài lần đánh nhau bằng khí giới quy mô lớn, khi đó đánh nhau bằng khí giới đều là dùng dao thật súng thật để đánh, thương vong cũng là chuyện thường có, mà anh ta đã từng bị người ta dùng súng chỉ vào đầu. Hiện tại ánh mắt Từ Quân Nhiên nhìn mình lại giống y hệt tên mà khi đó dùng súng chỉ vào đầu mình, mang theo sát khí.
- Bí thư Từ, chi bằng tôi đi cùng anh?
An Duy Minh do dự một chút, mở miệng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười ha hà, lắc đầu:
- Tổ trưởng An, tôi giao cho cậu một nhiệm vụ. Buổi chiều tôi cùng đồng chí Trần Ái Quốc đi Hậu Truân điều tra tình hình, còn cậu thì sao, ở lại tổ công tác, tìm vài người, thống kê lại tình hình thu ngân sách tại ba thôn của tổ công tác chúng ta trong vài năm gần đây. Tôi chuẩn bị ngày mai vào trong xã, báo cáo qua cho lãnh đạo.
Nói xong, Từ Quân Nhiên nói một câu ý vị sâu xa:
- Đương nhiên, tôi không quen thuộc lắm tình hình của tổ công tác chúng ta, cũng không hiểu lắm tình hình ba thôn của liên hợp thôn, rất nhiều việc, vẫn phải bàn bạc với chủ tịch xã Vương và bí thư Mã.
An Duy Minh đột nhiên giật mình, cũng hiểu rất rõ, lời này của Từ Quân Nhiên trông như bình thường nhưng trên thực tế lại là đang cảnh cáo mình, dù sao người ta mới thực sự là người phụ trách chính thức của tổ công tác, hơn nữa còn là ủy viên Đảng ủy xã, khỏi cần phải nói, bất kể là tên chủ tịch xã Vương Tường Lâm hay bí thư Đảng ủy xã Mã Tụ Bảo đều lôi kéo tên Từ Quân Nhiên. Phải biết rằng người ta không phải là cán bộ quản lý xã như mình, đó là một cán bộ quản lý huyện thực thụ.
Nhìn bóng lưng của Từ Quân Nhiên đứng dậy rời khỏi, An Duy Minh đột nhiên cảm thấy, bản thân dường như đi sai một nước cờ.
Nở nụ cười khổ, An Duy Minh lắc đầu, chuyện đã đến nước này, bản thân cũng không cách nào quay đầu dù sao mệnh lệnh cấp trên mình không thể không nghe. Nghĩ tới đây, anh ta nhìn thoáng qua người trong văn phòng, ánh mắt dừng lại trên một bóng lưng xinh đẹp, mở miệng nói:
- Tiểu Dương, cô sang đây, giúp tôi thống kê một số thứ.
Dương Liên Hoa ngẩng đầu nhìn An Duy Minh, nở nụ cười:
- Vâng, tổ trưởng An.
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời khỏi văn phòng của bọn họ, Thôi Tú Anh nhìn đống tài liệu chất như núi trước mặt, không tự chủ được lẩm bẩm một câu:
- Tổ trưởng An thật biết đùa, lần nào cũng tìm chị Dương giúp đỡ, không nhìn thấy chỗ tôi đây cũng có cả đống việc sao?
Khóe miệng của Vu Thanh Hải hiện lên một tia cười, ý vị thâm sâu, lại khiến người ta suy nghĩ không thấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận