Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 307: Nhà Cao Cửa Rộng Ở thủ đô.

Từ Quân Nhiên vẫn còn đang xoắn xuýt, Tôn Tĩnh Vân khẽ cắn môi, dứt khoát nói ra:
- Cha tôi muốn gặp cậu!
- Cái gì?
Nghe Tôn Tĩnh Vân nói xong, Từ Quân Nhiên ngược lại hít một ngụm khí lạnh, cả người giống như bị người ta dùng tảng băng quăng thẳng vào đầu, run cầm cập, sắc mặt thoáng cái trở nên cổ quái, ngoài kích động ra còn mang theo chút sợ hãi, kinh ngạc thốt ra hỏi:
- Tôn Tĩnh Vân, cô đang đùa gì thế?
Nghe được câu này, mặc dù tâm trí Từ Quân Nhiên như bay bổng, lúc này cũng không thể không kinh ngạc lộ ra vẻ bối rối.
Không đợi Tôn Tĩnh Vân trả lời, Từ Quân Nhiên mở miệng lần nữa nói:
- Tôi sẽ không đi gặp ông ta.
Đối với Tôn lão, tận sâu trong đáy lòng Từ Quân Nhiên mang theo sợ hãi, lại mang theo chút oán hận, đây là loại kí ức còn lại tận sâu trong đáy lòng.
Tôn Tĩnh Vân ngược lại nhìn Từ Quân Nhiên, nở nụ cười lạnh:
- Cậu cũng có lúc sợ hãi?
Từ Quân Nhiên im lặng không nói.
Thờ dài một hơi, Tôn Tĩnh Vân từ từ nói:
- Cho dù nói như thế nào, tôi tin rằng cho dù là chị hai, cũng hy vọng cậu có thể thay chị ấy chăm sóc ông.
Từ Quân Nhiên vẫn là không nói gì, hắn đang suy nghĩ, suy nghĩ Tôn gia rốt cuộc là có ý gì.
Nếu người hôm nay tới là Tôn lão đại hoặc là những người đời thứ hai khác, muốn đưa anh đến gặp Tôn lão gia, Từ Quân Nhiên cũng cảm thấy không có vấn đề gì, hơn nữa theo lý mà nói, cậu đón cháu ngoại đi gặp ông ngoại, đây là điều thiên kinh địa nghĩa.
Nhưng lại ngay lúc này, người đến là Tôn Tĩnh Vân và Tôn Vũ Hàng, điều này lại khiến cho Từ Quân Nhiên không suy nghĩ không được.
Có lẽ Tôn Gia có phải đến đón đứa cháu ngoại như mình đây hay không, còn là một nghi vấn!
Trong đầu Từ Quân Nhiên lóe lên một ý nghĩ, trong chốc lát liền sáng lên.
Hôm qua Tôn Chấn Quốc đích thân đến nhà ga đón mình, có khả năng đó là lần dò xét đầu tiên của Tôn gia, dò xét xem thử mình có phải là cốt nhục của Tôn Tĩnh Văn hay không. Nói không chừng, nội bộ Tôn gia lúc này rốt cuộc có nên nhận một người khác họ như mình hay không, đã dấy lên tranh chấp, cho nên mới có chuyện Tôn Tĩnh Văn và Tôn Vũ Hàng đến đón mình đi gặp Tôn lão.
Lông mày hắn từ từ nhíu chặt lại, Từ Quân Nhiên đang suy nghĩ, suy nghĩ xem Tôn gia rốt cuộc là tình trạng gì.
Một đại gia tộc như vậy, phải nói là một miếng sắc bén, đánh chết Từ Quân Nhiên cũng không tin. Tôn gia đối với Từ Quân Nhiên mà nói, là một mối quan hệ hắn không thể nào lảng tránh được.
Phép biện chứng nói rất hay, vạn vật trên thế giới đều có liên hệ phổ biến với nhau. Giữa sự vật với sự vật tác động lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau và sinh ra “quan hệ”. “Quan hệ” trong triết học là học thuyết trong sáng, nói ra cũng không có ý gì, có cách nói đầu tiên là “quan hệ” trong cuộc sống xã hội. Quan hệ bạn bè, quan hệ đồng hương, quan hệ học hàng, quan hệ thân thuộc, quan hệ bạn học, quan hệ cấp trên cấp dưới, quan hệ chiến hữu, quan hệ đồng nghiệp, quan hệ thầy trò, quan hệ láng giềng, quan hệ vợ chồng, quan hệ người yêu, quan hệ nam nữ . . .
Từ Quan hệ là một lực ngưng tụ mạnh nhất, nó có tính khuếch trương vô hạn, bất kỳ một sự vật không có quan hệ gì, trải qua một loạt sự vận động của “quan hệ” đều có thể tạo thành “quan hệ”.
Trong một xã hội ý thức quy tắc không mạnh, muốn hỏi có vật gì có uy lực mạnh không gì sánh bằng, đáp án chỉ có hai chữ: “quan hệ”. Học lên, đi làm, thay đổi, chạy chữa, lên tòa án, đấu thầu công trình, thông báo tuyển dụng công nghiệp vụ, chức vụ đề bạt, bất kỳ thứ gì đều có chế độ quản lý, đều có quy tắc trong coi. Nhưng “quan hệ” lại bất khả xâm nhập, đi đến đâu đều có thể bắt gặp hình bóng của nó. Mọi người thường hay nói “pháp luật tuy thưa mà khó lọt”, nhưng “quan hệ” cũng như vậy có thể đến nhà lao “kiếm người”. Cái gọi là “khó lọt” là chỉ “mối quan hệ”. có biết bao nhiêu chuyện, không có “quan hệ”, muốn làm còn khó hơn lên trời, một khi “quan hệ” đúng chỗ, nghĩ gì được đó.
Trong quan trường có rất nhiều ngôn ngữ và thuật ngữ trong nghề. “Lên phổ” được xem là một từ mới, chắc chắn là sự khác biệt giữa quan hệ bám váy đàn bà mà giả mạo phi pháp tiêu chí hàng hóa, là quan hệ bám váy đàn bà lan rộng. Nghĩ cũng đúng, “một người làm quan, cả họ được nhờ” là văn hóa quan trường mấy ngàn năm của Trung Hoa. Một người làm quan, có quyền, tất cả những chuyện có thể làm được đều tìm tới cửa, làm không được cũng phải suy nghĩ biện pháp dựa dẫm vào người có quyền. Tiếc rằng người thân bạn bè quá nhiều, quyền lực có hạn, tất yếu sẽ có sự khác biệt giữa người thân, phân biệt thật giả. Vì thế tiêu chí phi pháp của mối quan hệ “lên phổ” này được sinh ra. “Lên phổ” chính là có quan hệ gia tộc, người có quan hệ máu mủ. Phổ có hai loại, tông tộc phổ và gia tộc phổ, “lên phổ” ở đây có lẽ là nói “lên gia tộc phổ”, có quan hệ máu mủ trực tiếp, loại gia tộc phổ này cũng không phải truyền thống, mà đặc biệt nói đến ý “bám váy đàn bà”, chủ yếu chỉ “quan hệ thông gia nhân thuộc”.
Nói cách khác, cho dù Từ Quân Nhiên có phủ nhận như thế nào, mối quan hệ với Tôn gia là không thể nào thay đổi được.
Điềm này là do vừa rồi khi nói chuyện với Tào Tuấn Minh, Tào Tuấn Minh nói với Từ Quân Nhiên.
Tuy khi nghe Từ Quân Nhiên nói mình là cháu ngoại của Tôn lão gia, Tào Tuấn Minh cảm thấy khá kinh ngạc, nhưng cho dù nói như thế nào, trong mắt anh ta Từ Quân Nhiên chính là Từ Quân Nhiên, anh ta làm bạn với Từ Quân Nhiên, không phải bởi vì xuất thân của Từ Quân nhiên như thế nào.
Chỉ có điều trong mắt Tào Tuấn Minh, nếu Từ Quân Nhiên có mối quan hệ như vậy, cho dù hắn có nhận mối quan hệ thân thích này với tôn gia hay không, đối với Từ Quân Nhiên đều là một chuyện tốt.
- Bí thư Từ, anh lớn hơn tôi, tôi nên gọi anh một tiếng anh.
Tôn Vũ Hàng nhìn Từ Quân Nhiên, cười nói:
- Chuyện đời trước, chúng ta là người đời sau không thể nào nói gì được, nhưng cho dù thế nào, tôi tin rằng cho dù là cô út, cũng không hy vọng anh quá cứng rắn với người nhà.
Thở dài một hơi, Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ, bất luận như thế nào mình cũng không cách nào lãng tránh không gặp được, cho dù mình họ Từ, trong trong người anh, còn có một nửa dòng máu Tôn gia.
- Chỉ có một mình ông thôi sao?
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Tĩnh Vân, nhẽ nhàng hỏi.
Tôn Tĩnh Vân lắc đầu:
- Ông không có nói, cho dù như thế nào, tôi chỉ muốn nói với cậu, nhiều năm qua, ông vẫn luôn nhớ chị hai.
Dừng một chút, cô nói tiếp:
- Tôi nghe nhân viên nói, anh ba từ Giang Nam truyền tin về nói khi chị hai không còn nữa, cả đêm cha không ngủ . . .
Không khí trong xe thoáng cái trở nên áp lực, ba người đều không nói gì thêm nữa.
Xe Jeep chạy rất nhanh, nhưng đích đến không phải nơi ở của ông cụ, hôm nay Tôn lão gia với Tôn Tĩnh Vân chọn nơi gặp mặt là nhà của Tôn Chấn Bang, ông ta ở đại viện gia quyến trong bộ tài chính, tuy nói cấp bậc cảnh vệ không cao như vậy, nhưng cổng vẫn có lính gác, ngày thường nếu có người dân xuất hiện, lính gác cũng sẽ tỏ ra nghi vấn.
Hôm nay, nơi đây lại đề phòng nghiêm ngặt, vừa mới chạy tới cổng lớn, lập tức có người mặc thường phục nam đi theo cảnh vệ chạy đến kiểm tra giấy tờ. Khi Tôn Tĩnh Vân xuất ra giấy tờ của mình, đồng thời tiến hành đăng ký thân phận cho Từ Quân Nhiên, mới phất tay cho qua.
Sau đó, cũng kiểm tra như vậy Từ Quân Nhiên trải qua trọn vẹn bốn lần, cuối cùng đến cổng nhà Tôn Chấn Bang, lại kiểm tra thêm một lần nữa.
- Quả nhiên là đề phòng nghiêm ngặt đấy!
Từ Quân Nhiên âm thầm cảm khái một câu, xem ra Tôn lão gia chắc chắn ở trong, nếu không sẽ không kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, huống hồ là một trong những lãnh đạo của đảng và quốc gia, an toàn của ông, bất kì đơn vị nào cũng không dám sơ xuất.
Tôn Chấn Bang là cán bộ cục tư cục, trong bộ tài chính cũng có quyền phái thuộc về ông, chỗ ở là một bạc lầu rộng lớn, đại viện gia quyến của bộ tài chính phần lớn đều là biệt thự do chuyên gia Liên Xô xây dựng năm sáu chục năm để lại, nhà đơn hai tầng lầu nhỏ thoạt nhìn rất có khí thế.
Tôn Vũ Hàng cùng Tôn Tĩnh Vân xuống xe, Từ Quân Nhiên đi theo sau hai người họ, Tôn Tĩnh Vân thấp giọng nói:
- Đây là nhà anh tư, anh ấy làm việc ở bộ tài chính, là chị em sinh đôi với chị hai, mấy năm nay vẫn luôn cố gắng tìm tin tức của chị hai, sau này cậu đến thủ đô, có thể thường xuyên đến đây thăm anh tư và chị dâu.
Nhìn thoáng qua Tôn Tĩnh Vân, Từ Quân Nhiên biết, cô đang nhắc nhở anh, năm đó tình cảm giữa Tôn Chấn Bang và mẹ rất tốt, người cậu tư này, anh có thể tin tưởng được.
Nhưng Từ Quân Nhiên không hề lên tiếng, chỉ yên lặng gật đầu, đi theo sau hai người, lần gặp mặt của ngày hôm nay, đối với Từ Quân Nhiên mà nói, nhiều nhất là hoàn thành một loại trách nhiệm.
Nhưng ngay lúc Tôn Tĩnh Vân nhẹ nhàng gõ cửa nhà Tôn Chấn Bang, Từ Quân Nhiên bỗng cảm thấy tim mình đập rộn lên.
Mặc dù kiếp trước thường gặp qua sóng to gió lớn, mặc dù kiếp này hắn cũng gặp qua không ít đại nhân vật, nhưng hắn biết, một khi đi vào căn nhà này, thân phận của mình sẽ thay đổi long trời lở đất, tuy có vô số khả năng mình chưa biết, nhưng có một điều có thể xác định, hắn sẽ không bao giờ còn là cô nhi nữa, mà trở thành một người có quan hệ huyết mạch. Còn về quan hệ giữa hắn và Tôn gia đi theo hướng nào, Từ Quân Nhiên không biết, cũng chưa từng nghĩ qua.
- Vào đi.
Tôn Tĩnh Vân mở cửa cười tự nhiên với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, lập tức đứng thẳng người, hiên ngang bước vào, là phước hay họa, là họa thì tránh không được, cho dù như thế nào, cho dù gặp phải khó khăn gì, mình cũng phải đối diện, giải quyết nó, thân phận thân thích Tôn gia đối với người khác là vinh quang, nhưng đối với mình mà nói, vứt đi cũng không có gì tiếc.
Đi vào nhà Tôn Chấn Bang, trước mặt Từ Quân Nhiên là phòng khách rộng lớn, phòng khách trang trí cổ kính, đồ dùng trong nhà là loại gỗ lim truyền thống đỏ chót, điêu khắc tinh sảo, đủ để làm nổi bật thân phận và phẩm vị của chủ nhân. Đối diện phòng khách treo một bức họa ngang, trên đó có bốn chữ rồng bay phượng múa lớn: Khắc Kỷ Thận Độc.
Bức họa từ này rất có khí thế, trình độ thư pháp rất khá. Không cần suy đoán xa xôi, đây là bút tích của Tôn lão.
Tác phẩm thư pháp bày trên một bàn trà giả cô hình sợi, trên bàn trà đặt hai bình sứ cao ba bốn mươi centimet, mặt bình là hình vẽ hoa mẩu đơn trang nhã, phú quý, ở giữa hai cái bình, còn đặt một giá bút lông, một cái chặn giấy bằng ngọc hình đầu sư tử và một nghiên mực phong cách cổ xưa.
Lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt Từ Quân Nhiên trong thoáng chốc trở nên lạnh thấu xương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận