Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 721: Phóng viên không thể đắc tội.

- Tôi với cậu ta cùng một phe! Là cùng một phe!
Quách Bằng Phi túm lấy Lâm Hải hét to. Hiện giờ ông ta bất chấp hết mọi thứ bởi dù sao thì mình cũng đã bị vạch trần rồi, vụ án này lớn như vậy nói không chừng còn bị mất mạng như chơi, dù sao cũng phải chết vậy thì ngu gì mà không kéo theo một cái đệm lưng? Hơn thế nữa, thân phận của Lâm Hải rất đặc biệt, biết đâu những người đó sẽ vì e ngại bố của Lâm Hải, có thể sẽ không dám đụng vào mình cũng nên.
Sắc mặt Lâm Hải tái nhợt, mặc dù cậu ta là công tử sống trong nhung lụa nhưng cũng không phải là kẻ đần cái gì cũng không biết, mọi việc đi đến nước này, bản thân cậu ta cũng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Lâm Hải quay đầu lại nhìn về phía Từ Quân Nhiên, cười khổ nói:
- Anh có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thì đã có chuyện gì không?
Từ Quân Nhiên thở dài, nói lại cho bọn họ nghe lời khai của Bí thư Lâm, sau đó nói với Lâm Hải:
- Cũng may là đã phát hiện ra chuyện này sớm, nếu như đợi đến khi bọn họ rời khỏi tỉnh Tùng Hợp rồi thì e rằng tổn thất phải gánh có thể lên tới hàng chục triệu …
Lâm Hải im lặng không nói câu nào, trong miệng lẩm bẩm:
- Không thể nào, không thể có chuyện như thế được, sao lại có thể xảy ra chuyện này chứ?
Từ Quân Nhiên cũng không trả lời câu hỏi đó của cậu ta, có những việc sai chính là sai, cho dù hiện giờ Lâm Hải có hội hận thì cũng không thể thay đổi được sự thật đã xảy ra. Cũng giống như chuyện Quách Bằng Phi vừa mới nói, ông ta cùng Lâm Hải là cùng một phe, mặc dù Lâm Hải không biết thân phận thật sự của ông ta, nhưng những việc mà cậu ta đã làm ở Tùng Hợp xét về mặt khách quan thì đây là tội đồng lõa, về điểm này thì không ai có thể phủ nhận được, chính vì vậy, Lâm Hải cũng phải bị bắt!
Từ Quân Nhiên khoát tay với Trương Hỉ Bân chậm rãi nói:
- Bắt tất cả lại, đợi người của tỉnh xuống thì giao người cho bọn họ.
Đây là công lao lớn không nên nhường cho người khác.
Toàn bộ hội trường lúc này rơi vào yên tĩnh, không một ai nói câu gì, tất cả những lời Quách Bằng Phi cùng Lâm Hải vừa nói đã chứng minh rằng Từ Quân Nhiên đúng, đây là một âm mưu vô cùng lớn!
- Lý Bân, đây là nhà đầu tư mà cậu đưa đến?
Sắc mặt Bối Siêu Quần âm trầm, ánh mắt nhìn Lý Bân cũng không còn chút thiện cảm nào, Lâm Hải trẻ người non dạ bị người ta lừa gạt thì không có gì để nói rồi, đằng này Lý Bân lại là người đã lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy mà lại bị mấy tên lừa gạt xoay như chong chóng. Đã vậy còn khiến ông ta mất mặt trước Bí thư Thành ủy cùng chủ tịch thành phố nữa chứ, thật sự là khiến Bối Siêu Quần giận đến mức muốn giết người.
Lúc này Lý Bân cũng không còn nói nổi câu nào nữa rồi, nhìn Quách Bằng Phi cùng Lâm Hải ngã trên mặt đất, anh ta chỉ biết há to miệng nhưng lại không thể thốt lên nổi một chữ, thậm chí lúc này anh ta lại có cảm giác mình thật may mắn, may là mình còn chưa ký hợp đồng với bọn họ.
Đúng lúc này, ở cửa phòng họp xuất hiện một chiếc máy quay, quay chụp lại toàn bộ những gì xảy ra trong phòng họp.
Đây là phóng viên của đài truyền hình do Lý Bân mời tới, văn phòng chủ tịch của Lý Bân cách phòng họp không xa, vừa rồi xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy chắc đã bị những phóng viên này nghe thấy. Những phóng viên này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vừa nghe nói nhà đầu tư biến thành tội phạm lừa đảo liền ngửi ra được mùi vị bất thường, tư liệu sống tốt như vậy, tất nhiên bọn họ không thể bỏ qua rồi.
Lúc Lý Bân nhìn thấy những phóng viên này vọt vào, đôi mắt đỏ ngầu.
- Chụp cái gì mà chụp, tất cả đều cút hết ra ngoài cho tôi!
Lý Bân nóng nảy quát lên với đám phóng viên, lúc này anh ta đang sắp điên lên rồi đây, cũng chẳng thèm quan tâm đến cái gọi là phong độ chủ tịch huyện gì đó nữa rồi.
Từ Quân Nhiên nghe thấy những lời Lý Bân nói liền biến sắc, những phóng viên này là người mà Lý Bân có thể mắng được hay sao? Nếu như anh là Bí thư tỉnh ủy thì còn được, những phóng viên này nhất định sẽ còn có chút kiêng kị, nhưng Lý Bân hôm nay cũng mới chỉ là một chủ tịch huyện nhỏ nhoi, đã vậy còn là một chủ tịch mắc phải sai lầm, vậy mà còn dám mặt sưng mày sỉa lên quát mắng bọn họ, quả đúng là đã chán sống rồi mà. Quả nhiên, Từ Quân Nhiên nhìn thấy vẻ mặt của những phóng viên kia trở nên khó coi, những tay chụp ảnh quay phim thậm chí còn quay chụp không ngừng, không chỉ chụp ảnh đám người Quách Bằng Phi cùng Lâm Hải mà bọn họ còn quay cận mặt cả những lãnh đạo của huyện Nhân Xuyên có mặt ở đó.
Bí thư Thành ủy cùng Chủ tịch Thành phố đương nhiên những phóng viên này không có gan làm phiền rồi, nhưng còn lãnh đạo của huyện Nhân Xuyên thì bọn họ không thèm để trong mắt. Trong lòng những phóng viên này chợt thay đổi, nếu như vừa rồi bọn họ xông vào chụp ảnh chẳng qua chỉ là do xuất phát từ sự tò mò thì lúc này bọn họ lại vì Lý Bân nổi điên quát bọn họ nên muốn trả thù, bọn họ muốn để cả thành phố này biết được chủ tịch huyện của huyện Nhân Xuyên là một tên ngốc, một tên lừa đảo lại đội lên đầu coi như thần tài vậy.
Bình tĩnh mà xem xét thì Từ Quân Nhiên cũng không có mấy thiện cảm với cánh truyền thông, nguyên nhân là bởi vì hắn đã từng bị đời sau của những phóng viên này cho một bài học, từ lâu đã không có tín nhiệm đối với những bài báo bọn họ viết ra rồi. Theo cảm nhận của Từ Quân Nhiên thì những phóng viên có lương tri không có nhiều, phần lớn bọn họ đều là những kẻ thuận nước đẩy thuyền, gió chiều nào che chiều đấy.
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, trừng mắt liếc Lý Bân một cái, sau đó nhỏ giọng nói với Đoạn Thế Kiệt cùng Bối Siêu Quần:
- Bí thư Đoạn, Chủ tịch Bối, theo tôi thì chuyện này không nên để truyền ra ngoài thì tốt hơn, dù sao thì chúng ta cũng còn phải báo cáo lên trên Tỉnh nữa.
Đoạn Thế Kiệt cùng Bối Siêu Quần ngây người trong chốc lát, trong đầu hai người dường như cũng có ý như vậy.
Đầu óc Bối Siêu Quần phản ứng khá nhanh nhạy, ông ta đơn giản nghĩ, dù là Lý Bân hay Lâm Hải thì cũng đều là người của Bí thư tỉnh ủy Lâm, nếu như để những phóng viên này mang tin tức truyền ra ngoài, vậy thì cho dù kết quả có là thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng nhất định sẽ phải đối mặt với chỉ trích của Bí thư Lâm. Ngày hôm nay quan hệ của ông ta cùng Chủ tịch tỉnh Phương Trung Nguyên càng ngày càng xa cách, nếu như lại mất đi sự tín nhiệm của Bí thư Lâm, Bối Siêu Quần thật không dám tưởng tượng con đường làm quan của mình sẽ phải rẽ vào cái ngõ cụt nào nữa, cho nên ông ta nhìn Từ Quân Nhiên, khẽ gật đầu tỏ ý đồng ý với ý kiến của Từ Quân Nhiên.
Tuy nhiên Đoạn Thế Kiệt lại không nghĩ giống Bối Siêu Quần. Trong suy nghĩ của Đoạn Thế Kiệt, việc phóng viên đưa việc này ra ngoài ánh sáng cũng không có gì, dù sao thì người làm sai cũng là hai cái tên ngu ngốc Lý Bân và Lâm Hải, nhưng hôm nay bản thân lại bị Bối Siêu Quần khăng khăng lôi tới đây là nhân chứng chứng kiến sự kiện ký kết hợp đồng đầu tư này, nếu một khi bị đám phóng viên viết bài đăng tin ra bên ngoài vậy mình nhất định cũng sẽ bị phía Tỉnh ủy phê bình. Đến lúc đó ông ta sẽ phải giải thích với các lãnh đạo thế nào đây? Bản thân vậy mà lại bị một đám lừa đảo qua mặt?
Nghĩ tới đây, Đoạn Thế Kiệt nhìn về phía Từ Quân Nhiên, sau đó nói với Chủ nhiệm văn phòng thành ủy:
- Đưa những phóng viên này ra ngoài sau đó liên hệ với Ban tuyền truyền của thành phố, không được để bọn họ đăng tin về chuyện này. Vụ án này vẫn còn đang nằm trong giai đoạn điều tra phá án, các tình tiết của vụ án cần phải được điều tra cân nhắc, vì vậy hy vọng bọn họ có thể phục tùng theo sắp xếp của tổ chức.
Chỉ cần một vài câu nói liền đặt dấu chấm cho sự việc lần này, bởi những phóng viên này đều nằm trong phạm vi quản lý của chính phủ, mà Ban tuyên truyền thành phố chính là đơn vị chủ quản của bọn họ.
Hiện tại Lý Bân không thể nói nổi câu nào chỉ biết yên lặng ngồi đó, không rên lấy một tiếng.
Từ Quân Nhiên đi đến trước mặt Lý Bân, vỗ vai anh ta nói:
- Không sao, mọi chuyện dù sao cũng chưa đi đến đường cùng. Không phải là chúng ta vẫn chưa ký kết hợp đồng với họ hay sao?
Lý Bân nghe được câu nói này của Từ Quân Nhiên thì ngẩng đầu lên, cuối cùng thì anh ta cũng đã hiểu vì sao trước khi anh ta đến huyện Nhân Xuyên, Bí thư Lâm lại căn dặn anh ta phải chịu khó đi theo học tập người thanh niên trước mặt này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận