Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 368: Tổ phó tổ điều tra.

- Thế này…. hai lãnh đạo. Trời lạnh thế này, chúng ta cứ vào phòng đã chứ?
Mặt của Hồ Đại Hải chỉ thoáng chốc đã đỏ giần lên. Y mở miệng tìm cớ hoãn binh.
Tuy không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn phản ứng khác thường của y Từ Quân Nhiên có thể đoán ra chắc chắn Hồ Đại Hải đang muốn giấu cấp trên chuyện này. Tuy hắn và Hồ Đại Hải không thù không oán nhưng việc đã tới nước này thì cho dù Từ Quân Nhiên không muốn nảy sinh xung đột với Mã Tụ Bảo e rằng cũng khó rồi.
Thế nên, nếu đã đắc tội với người ta thì cứ làm cho tới cùng đi.
Từ Quân Nhiên mỉm cười thản nhiên nói:
- Bí thư Hồ, quần chúng kéo đến trụ sở xã đông như vậy, tôi thấy cũng đâu phải là chuyện nhỏ.
Lúc này, nét mặt Hồ Đại Hải thể hiện rất rõ rằng nếu có thể chém giết được thì Từ Quân Nhiên chắc chắn sẽ là đứa thí mạng đầu tiên. Thằng ranh này vừa mới tới đã khua khoắng loạn xạ cả lên rồi. Chẳng nhẽ hắn không sợ mình sẽ trả thù sao?
Nếu xét về lý thì chốn quan trường làm gì có chuyện như vậy. Mọi người đều là lãnh đạo của một đảng ủy, ngẩng đầu thì thôi chứ cúi đầu đều phải chạm mặt nhau, nói thẳng ra là kiểu gì cũng có lúc phải nhờ vả đến nhau. Như việc Từ Quân Nhiên vừa gây chuyện phiền hà cho Hồ Đại Hải là chuyện bình thường không thể xảy ra. Nhưng trong tình huống ngày hôm nay thì dù là Cố Hoàn hay Chu Trạch Thành đều cảm thấy Từ Quân Nhiên làm vậy có điều gì không đúng. Đội điều tra đến xã Trường Thanh với mục đích điều tra vấn đề của xã. Nếu lúc này không tỏ ra có khí thế thì chẳng phải để cho người khác coi thường ư?
- Đúng vậy. Đồng chí Từ Quân Nhiên nói đúng lắm. Tôi thấy việc này anh Hồ chưa nói thật đâu.
Chu Trạch Thành nói rồi thản nhiên nhìn Hồ Đại Hải.
Trán Hồ Đại Hải lấm tấm mồ hôi. Nếu là Từ Quân Nhiên nói thì có thể cho qua, nhưng Chu Trạch Thành thì khác. Dù sao đó cũng là người của đảng ủy huyện, một nhân vật thuộc hàng nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ một phó bí thư đảng ủy xã như y làm sao có thể nói lại được.
- Thế này không phải đơn giản sao?
Cố Hoàn đứng cạnh khẽ vẫy vẫy tay, cán bộ y vừa cử đi ra chỗ đám đông liền quay trở lại bên người y.
Cố Hoàn liếc qua Hồ Đại Hải rồi cất giọng hỏi viên cán bộ kia:
- Tiểu Bạch, thế nào?
Người được gọi là Tiểu Bạch cung kính trả lời:
- Bí thư, tôi đã hỏi rõ rồi.
- Hả?
Cố Hoàn hơi ngạc nhiên nhưng lập tức nói tiếp:
- Nào nói đi, có chuyện gì? Tại sao có nhiều người vây quanh trụ sở đảng ủy xã vậy, chuyện như vậy chắc không thường xuyên chứ.
Tiểu Bạch cười hì hì , cũng không để ý tới việc Hồ Đại Hải đang ở đó, trả lời:
- Nghe nói vì vợ của một người dân gần đây nhìn thấy cây ngô trong khu trụ sở không có ai thu nên đã tới lấy. Đang khi muốn lôi về nhà làm củi đun thì bị bí thư Hồ nhìn thấy, đánh người ta một trận, tát người ta mấy cái liền.
Từ Quân Nhiên chau mày. Tên Hồ Đại Hải này thực tàn bạo quá mà.
Thái độ của hai người Chu Trạch Thành và Cố Hoàn cũng không khá hơn. Nếu đúng như lời của tiểu Bạch vừa nói thì Hồ Đại Hải quả thực rất quá đáng.
Hồ Đại Hải lúc này mặt thoắt tái thoắt đỏ. Không để y kịp mở miệng giải thích, tiểu Bạch lại tiếp:
- Nghe nói, người phụ nữ kia hình như còn đang mang bầu. Vì chuyện xảy ra mà không giữ được đứa bé.
Lời vừa dứt đã thấy nét mặt của Chu Trạch Thành và Cố Hoàn đều sầm cả lại. Chu Trạch Thành còn đỡ, nhưng Cố Hoàn đã vung tay lên, nói rất dứt khoát:
- Đưa người hết lại đây cho tôi. Tôi muốn hỏi cho rõ chuyện này.
Phó chủ nhiệm văn phòng đảng ủy xã đứng cạnh đó còn đang muốn nói gì thì Từ Quân Nhiên đã nói:
- Chủ nhiệm Tần, chẳng lẽ anh không nghe thấy bí thư Cố nói gì sao?
Cố Hoàn hừ một tiếng lạnh lùng nói trực tiếp với Từ Quân Nhiên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên chịu trách nhiệm phụ trách chuyện này. Cử mấy người trong đội điều tra theo cậu. Tôi muốn xem cái xã Trường Thanh này rốt cục có chuyện gì. Chẳng lẽ vẫn muốn thành huyện Hồng Động một lần nữa!
Lời y nói quả thật rất nghiêm trọng. Giờ còn chưa bắt đầu điều tra đã mặc định xã Trường Thanh như vậy thì có thể thấy Cố Hoàn thực sự rất tức giận. Chuyện cán bộ xã đánh người đã đủ nghiêm trọng rồi, lại còn đánh tới mức đứa con người ta đang mang cũng không giữ được thì quả thật khó tưởng tượng được tại sao một cán bộ lãnh đạo lại có thể làm ra những chuyện như vậy được.
Chu Trạch Thành trầm tư suy nghĩ một lát, chợt phát hiện chuyện này chính là một cơ hội cho Từ Quân Nhiên. Dù Cố Hoàn có là một lão hồ ly có tiếng thì khi y đã nói những lời như vậy chứng tỏ lúc này y rất tức giận. Nếu đã muốn điều tra vấn đề của xã Trường Thanh chắc chắn sẽ liên quan tới Hồ Đại Hải. Không chừng đây chính là một cơ hội.
Nghĩ ngợi một lát, Chu Trạch Thành từ tốn nói:
- Anh Cố, tôi xem thế này đi. Anh đưa đội đi xuống thôn Liên Hợp, khống chế những người đó lại, để tránh xảy ra vấn đề gì. Còn việc ở đây cứ giao cho đồng chí Từ Quân Nhiên. Để lại cho đồng chí ấy một số tổ viên, trấn an quần chúng, nhân tiện làm rõ sự việc. Anh cảm thấy như vậy thế nào?
Cố Hoàn cũng không nghĩ ngợi thêm, gật gật đầu nói:
- Vậy được. Cứ làm theo cách của anh.
Nói xong, y quay sang phía Từ Quân Nhiên, nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, cậu ở lại, cùng các tổ viên khác của tổ điều tra làm tốt chuyện này.
Sau đó y quay sang lạnh lùng nói với Hồ Đại Hải:
- Đồng chí Hồ Đại hải, việc đồng chí liên quan tới chuyện ra tay đánh quần chúng còn để người ta bị thương, giờ tôi với tư cách bí thư ban thanh tra huyện ủy tuyên bố tạm thời đình chỉ chức vụ của đồng chí. Yêu cầu đồng chí tiếp nhận tổ chức thẩm tra. Công việc quản lý của động chí tạm thời giao cho người khác quản lý.
Dừng một chút, Cố Hoàn quay sang phía Chu Trạch Thành, nói:
- Bí thư Trạch Thành, anh thấy thế nào?
Chu Trạch Thành cười cười nói:
- Cách nghĩ của anh giống tôi mà. Tôi đồng ý.
Họ nói thế đấy, chẳng quan tâm xem Hồ Đại Hải ở bên cạnh nghĩ gì. Lúc này Hồ Đại Hải cảm thấy mình như vừa giơ mặt ra cho người khác tát một cái đau điếng, không thốt nên lời. Bình thường y ở xã diễu võ giương oai thế nào cũng chẳng qua là nhờ vào danh tiếng của Mã Tụ Bảo mà thôi. Còn nói thật nếu hai lãnh đạo huyện này mà muốn động vào y thì chỉ trong chớp mắt.
- Bí thư Cố, bí thư Chu, tôi oan quá!
Một lúc sau, Hồ Đại Hải cuối cùng cũng nói được một câu.
Cố Hoàn cười gằn một tiếng, nói:
- Đồng chí có oan hay không thì điều tra rõ sự tình xong xuôi sẽ biết.
Nói xong, y quay sang Từ Quân Nhiên nói:
- Đồng chí tiểu Từ, cậu bây giờ là phó tổ trưởng tổ điều tra, chuyên phụ trách vấn đề của Hồ Đại Hải. Cậu phải cho tôi một đáp án cụ thể về chuyện Hồ Đại Hải đánh người.
Từ Quân Nhưng rất nghiêm túc gật đầu trả lời:
- Xin lãnh đạo yên tâm. Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cố Hoàn quay đầu chọn mấy người ở lại với Từ Quân Nhiên. Những người còn lại tiếp tục lên xe đi thẳng về thôn Liên Hợp mà không vào trụ sở đảng ủy xã Trường Thanh nữa.
Sau một hồi ầm ĩ, cả trụ sở đảng ủy xã Trường Thanh đã yên tĩnh trở lại. Ngay cả đám dân chúng vừa rồi rất kích động giờ cũng lặng im. Tiếng của Cố Hoàn tuy không lớn nhưng rất nhiều người đã nghe thấy. Ánh mắt của mọi người giờ đều tập trung nhìn vào người cán bộ trẻ Từ Quân Nhiên. Tuy có người nghi ngờ về tuổi tác của hắn, nhưng không ai dám có ý kiến. Dù sao đến lúc này mọi người vẫn có tâm lý sợ lãnh đạo.
Từ Quân Nhiên cười hì hì, nhìn về phía Hồ Đại Hải, nói:
- Bí thư Hồ, lát nữa chúng ta phải nói chuyện một lúc rồi.
Nói rồi hắn quay sang nói với Tiểu Bạch và một số tổ viên được phân công ở lại điều tra:
- Mọi người chia ra tìm hiểu tình hình từ quần chúng. Trưởng khoa Hàn gọi một đồng chí nữa, chúng ta xem đồng chí Hồ Đại Hải nói gì. Dù sao chuyện này cũng không thể chỉ nghe một bên được.
Hồ Đại Hải giờ chỉ hận một nỗi không thể chém nát nhừ khuôn mặt đang mỉm cười kia của Từ Quân Nhiên. Tuy nhiên lý trí mách bảo y rằng trước khi bí thư Mã về, y không nên đắc tội với hắn. Thế nên, y hừ một tiếng rồi đành chấp nhận theo đám Từ Quân Nhiên đi vào trong trụ sở.
Vào đến phòng họp, Từ Quân Nhiên xua xua tay nói:
- Những người khác đều xin mời ra cả. Chủ nhiệm Tần, phiền anh đứng ở cửa, không cho ai được vào đây.
Dừng một chút, hắn nói với trưởng phòng Hàn bên ủy ban thanh tra:
- Trưởng phòng Hàn, phiền anh cử một người giữ ở cửa ra vào.
Tuy trưởng phòng Hàn cũng có ý kiến phản đối việc Cố Hoàn đột nhiên cử Từ Quân Nhiên làm tổ phó tổ điều tra, nhưng y cũng biết cán bộ đã được Chu Trạch Thành mở lời giúp đỡ thì không phải kẻ địch của mình. Mà ngược lại, đó phải là đối tượng y cần phải khéo léo tạo mối thiện cảm. Nhất là người cán bộ trẻ tuổi trước mặt y tuy trẻ thế mà đã biết lúc nào nên tiến nên lui.
Vì vậy, trưởng phòng Hàn khẽ gật đầu, nói:
- Bí thư Từ yên tâm, tôi thu xếp ngay đây.
Rất nhanh sau đó, phòng họp đã không còn ai. Từ Quân Nhiên ngồi đối diện với Hồ Đại Hải, hai bên một cán bộ tổ chức và một cán bộ ủy ban thanh tra.
- Bí thư Hồ, đây là lần gặp thứ ba của chúng ta nhỉ?
Từ Quân Nhiên mở lời. Lời nói của hắn khiến trưởng phòng Hàn ngạc nhiên, lập tức nhớ ra vừa rồi còn nghe thấy bí thư Cố và bí thư Chu nói chuyện Từ Quân Nhiên mới tới đây nhậm chức chưa được một tuần mà. Từ lâu y đã nghe nói xã Trường Thanh là một ngoại lệ, xem ra quả thật như vậy. Đường đường là một phó bí thư đảng ủy xã mà tới giờ mới chỉ gặp mặt đồng chí cùng đảng ủy có ba lần. Xem ra chắc đảng ủy cũng chưa bao giờ họp.
Hồ Đại Hải im lặng, trốn tránh ánh mắt của Từ Quân Nhiên. Nghe hắn hỏi vậy, y gật gật đầu trả lời:
- Đúng vậy, bí thư Từ, đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau.
Giờ y rất rõ. Từ Quân Nhiên tuy là tổ phó tổ điều tra có trách nhiệm thẩm vấn mình, nhưng thực tế chẳng qua mượn thượng phương bảo kiếm làm cái cớ mà thôi. Còn muốn thực sự xử lý y thì phải là hai bí thư Cố Hoàn và Chu Trạch Thành. Hai người ấy muốn làm gì với y cũng phải chờ bí thư Mã về. Phải nghĩ cách để chủ tịch huyện đứng ra giải quyết chuyện này mới được.
Cho nên y vẫn giữ thái độ rất khách sáo với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng thừa hiểu điều này. Chu Trạch Thành muốn để hắn lại chẳng qua để ra uy mà thôi, hi vọng qua đó có thể cho cán bộ ở xã Trường Thanh biết rõ một phó bí thư xã như hắn có bối cảnh như thế nào.
Nhưng Từ Quân Nhiên không nghĩ vậy. Nếu là việc cần làm thì phải làm cho tốt, ra uy chỉ là việc thứ yếu mà thôi. Nếu không làm rõ sự việc thì hắn cảm thấy có lỗi với lương tâm của mình.
Từ từ nheo mắt lại, Từ Quân Nhiên nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Hồ Đại Hải, rất bình tĩnh hỏi:
- Bí thư Hồ, tôi muốn biết vì sao anh lại đánh người phụ nữ kia tới mức phải sảy thai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận