Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 852: Quà tặng

- Mau nói cho lão già này biết rốt cuộc thì đã có chuyện gì?
Tôn lão chống quải trượng đứng dậy, Từ Quân Nhiên vộ đi qua đỡ ông nhưng ông lại lắc đầu nói:
- Ông còn chưa đến mức không động đậy nổi.
Cũng đúng, cảnh vệ long tinh hổ mãnh đứng cách đó không xa ngoài ra còn có mấy y tá chăm sóc sức khỏe nhưng chẳng ai đến đỡ ông cụ, đây chắc chắn là do ông cụ căn dặn rồi.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười gượng, kể lại mọi chuyện, sau đó nói:
- Thật không ngờ chuyện này còn dính dáng đến cả nhà họ Hoàng.
Tôn lão hừ lạnh nói:
- Trên phương diện làm ăn không tranh hơn được người ta liền động tay động chân, thanh niên bây giờ đúng là có tiền đồ thật đấy!
Với tư cách là lãnh đạo thế hệ trước, ông cực kỳ phản cảm với những chuyện như vậy, nhất là chuyện người nhà lợi dụng tiếng tăm của ông để làm ăn kinh doanh, trong mắt những người làm cách mạng thế hệ trước đây là chuyện không hề vẻ vang chút nào đã vậy anh em nhà họ Tiết lại còn lợi dụng chức quyền thực hiện hành vi gian lận khiến người ta khinh thường.
Ông cụ nhìn qua Tôn Vũ Hàng cùng Tôn Vũ Hiên sau đó khoát tay nói:
- Nên làm gì thì làm đừng có chút chuyện cỏn con như vậy mà tới làm phiền ông, lần này nể mặt Quân Nhiên ông tha cho hai đứa, nếu lần sau còn có những chuyện như vậy nữa thì đừng có trách ông.
Rất rõ ràng lần này suýt chút nữa là cháu ngoại mình bị người ta dùng chai rượu đập vỡ đầu vì vậy ông cụ luôn canh cánh trong lòng.
Tôn Vũ Hiên cùng Tôn Vũ Hàng liếc nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm, bọn họ đều biết ông cụ đã nói như vậy tức là trên cơ bản chuyện này chấm dứt ở đấy còn phản ứng phía nhà họ Tiết bọn họ chẳng thèm để ý, cho dù đối đầu với nhà họ Hoàng thì sao chứ? Vốn dĩ nhà họ Tôn với nhà họ Hoàng đã ở thế nước lửa đối đầu, trưởng bối hai nhà không nói nhưng là đời thứ ba gặp nhau không đá nhau mấy phát mới là lạ.
Tôn Vũ Hàng cùng Tôn Vũ Hiên háy mắt với Từ Quân Nhiên mấy cái sau đó đi ra ngoài.
Từ Quân Nhiên cười khổ, khẽ nói với ông cụ:
- Ông ngoại, là cháu không đúng, lẽ ra không nên dính đến chuyện này.
Tôn lão phất tay nói:
- Vấn đề này cháu không cần phải lo, đây không phải là lỗi của cháu.
Đối với ông cụ chuyện này cũng chẳng to tát gì, chuyện của đám tiểu bối chỉ cần không chạm đến vấn đề nguyên tắc thì không được tính là chuyện lớn. Nếu như không phải chuyện này dính dáng đến Từ Quân Nhiên thì ông cũng chẳng hỏi tới làm gì.
Ông cụ dừng lại một chút sau đó chỉ vào Từ Quân Nhiên nói:
- Cháu đó, tốt nhất là đừng tới đây ở, cháu tới, mảnh vườn này chẳng còn đất dụng võ cho ông nữa!
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Ông ngoại, ý của ông là không muốn cháu chuyển tới đây ở ạ !?
Tôn lão gia cười nói:
- Tâm ý của cháu đương nhiên là ông hiểu, nhưng hiện giờ cháu có công việc của cháu, lão già này cũng không thể làm vật cản đường cháu được!
Thư ký đứng một bên lên tiếng:
- Đúng vậy đó, Trưởng phòng Từ, nơi này cách trường Đảng quá xa, trong một ngày đi qua đi lại rất vất vả, Thủ trưởng ở đây có chúng tôi chăm sóc, cậu cứ yên tâm đi.
Từ Quân Nhiên nói:
- Vậy ông ngoại tới ở với cháu đi, dù sao thì chỗ cháu cũng không nhỏ đâu.
Ông cụ trừng mắt liếc hắn nói:
- Vớ vẩn, cháu tính chuyển nhà của ông đi đâu hả?
Dìu ông cụ vào phòng khác, bên trong vật dụng mộc mạc mang theo hơi hướng cổ xưa được sắp xếp ngăn nắp, có cảm giác chìm sâu vào dòng lịch sử của thời gian.
Thư ký rót trà cho ông cháu hai người, lúc đặt chén trà lên bàn gỗ trước mặt Từ Quân Nhiên thì nhỏ giọng nói:
- Trưởng phòng Từ, cậu hãy khuyên nhủ Thủ trưởng một chút, thật ra phương pháp mát xa của phương Tây có tác dụng rất tốt cho cơ thể nhưng Thủ trưởng lại không thích.
Ông đã đi theo Tôn lão mấy chục năm rồi, quan hệ với ông cụ cũng không chỉ dừng ở một chữ tốt và đương nhiên ông cũng biết địa vị của Từ Quân Nhiên trong lòng Tôn lão, nếu là người khác nói Tôn lão đều bỏ ngoài tai nhưng nếu là Từ Quân Nhiên nói thì chắc chắn ông cụ sẽ nghe theo một vài phần.
Từ Quân Nhiên cười cười, nhìn thoáng qua ông cụ vẫn ngồi im không nói chuyện, có lẽ từ góc độ y học mà nói thì sử dụng một số công cụ y học tiên tiến sẽ có tác dụng tốt trong việc điều dưỡng cơ thể nhưng Từ Quân Nhiên cảm thấy xét từ góc độ thói quen khoa học mà nói thì việc cưỡng chế thay đổi thói quen sống không hẳn là một chuyện tốt.
Ông cụ thong thả uống trà còn Từ Quân Nhiên yên lặng ngồi nhìn ông, không biết vì sao đột nhiên trong lòng hắn có chút chua xót.
Dường nhìn cảm nhận được ánh mắt cùng ý nghĩ của Từ Quân Nhiên, ông cụ ngẩng đầu liếc Từ Quân Nhiên rồi mỉm cười nói:
- Nếu như thật sự cảm thấy ông già này cô độc thì cháu hãy thường xuyên đến thăm ông là được, dù sao thì cháu cũng sẽ ở lại Bắc Kinh một năm cơ mà.
Từ Quân Nhiên yên lặng gật đầu, hắn biết ông ngoại hắn đã già thật rồi.
Từ Quân Nhiên không ở lại chỗ của ông cụ mà quay về căn nhà ở Bắc Kinh của mình.
Sáng sớm hôm sau Từ Quân Nhiên vừa tới Văn phòng thường trú, Chu Bác Học liền tới tìm đưa Từ Quân Nhiên một tập văn kiện nói:
- Chủ nhiệm Từ, sáng nay có người đưa cái này tới.
Từ Quân Nhiên nhận lấy phát hiện ra là một túi văn kiện, bên trong là báo cáo nghiên cứu về tập đoàn Viễn Đại nước Pháp. Tập đoàn Viễn Đại là tập đoàn lớn chuyên sản xuất thiết bị y học ở nước Pháp, đứng thứ 205 trong top 500 trên thế giới. Sếp của Tập đoàn Viễn Đại là một Hoa kiều tên Lâm Hạo Đông, ông ta thấy được tình hình kinh tế trong nước đang biết triển mạnh, chế độ pháp luật đang hoàn thiện về mọi mặt, cộng thêm lao động giá rẻ cùng chính sách thuế má ưu đãi nên trong mấy năm gần đây bắt đầu tiến quân vào nội địa với quy mô lớn, đã bỏ ra một số tiền lớn đầu tư xây dựng nhà máy ở thành phố Phi Bằng, tỉnh Lĩnh Nam với ý đồ trở thành đầu tàu trong nền kinh tế đang phát triển của Trung Quốc.
Báo cáo nghiên cứu trong văn kiện phân tích những số liệu có liên quan đến tập đoàn Viễn Đại trong mấy năm gần đây, cùng với dự đoán về hướng đi phát triển của tập đoàn trong vài năm tới, rút ra kết luận trong vài năm tới đây, tập đoàn Viễn Đại sẽ tăng cường đầu tư vào nội địa và quy mô của nó cũng sẽ tăng lên theo cấp số nhân.
Với Từ Quân Nhiên thì đây xác thực là một tin rất có ích, một khi tập đoàn Viễn Đại tăng quy mô đầu tư trong nước nhất định sẽ xây dựng nhà máy ở các chuyên khu hành chính, nếu như có thể tiếp xúc với ông chủ Lâm của tập đoàn này mời ông ta tới tỉnh Đông Hải một chuyến, chuyện này có thể nói là thành tích lớn lao trong công tác thu hút nhà đầu tư của tỉnh Đông Hải.
Tuy nhiên trước mắt vẫn chưa có cách nào để liên hệ được với bên phía tập đoàn Viễn Đại, đồng thời cho dù có liên hệ được đi nữa thì chưa chắc Lâm Hạo Đông sẽ đầu tư xây dựng nhà xưởng ở tỉnh Đông Hải. Bởi vì tập đoàn Viễn Đại đã xây dựng hệ thống nhà máy ở tỉnh Thiên Nhai cùng tỉnh Lĩnh Nam rồi, nếu như muốn ông ta vứt bỏ Lĩnh Nam để chuyển sang lựa chọn Đông Hải sẽ rất khó khăn bởi có rất nhiều yếu tố bất lợi, đặc biệt là vấn đề đồng bộ sản nghiệp vì vậy lần này khả năng không quá cao.
Quan trọng hơn là mặc dù Lâm Hạo Đông là Hoa kiều nhưng ở nước Pháp người ta lại là tỷ phú, nói trắng ra thì là nhân vật có thân phận có địa vị, người ở Trung Quốc liên hệ với ông ta toàn là lãnh đạo cán bộ cao cấp, một điểm trực quan nhất chính là mỗi lần Lâm Hạo Đông trở về Trung Quốc khảo sát, người phụ trách tiếp đại ông ta đều là lãnh đạo cấp tỉnh cấp bộ, còn Từ Quân Nhiên chỉ là một cán bộ cấp phòng ban muốn gặp được ông ta là chuyện không có khả năng.
Lại nói, cứ coi như hắn được nhìn thấy ông ta đi nhưng vấn đề là lúc nào mới có thể nhìn thấy? đương nhiên Từ Quân Nhiên biết một ông chủ lớn như vậy không thể vô duyên vô cơ đứng một chỗ chờ hắn đến gặp được, có khi người ta còn bận tối mắt tối mũi chẳng rảnh mà để ý đến hắn ấy chứ.
Vào đúng lúc này điện thoại của Từ Quân Nhiên đột nhiên reo lên.
Từ Quân Nhiên cầm điện thoại lên nói :
- Xin chào, tôi là Từ Quân Nhiên.
Bên kia điện thoại có người nói:
- Sao rồi? Tài liệu về tập đoàn Viễn Đại đã tới chưa?
Từ Quân Nhiên ngây ra một lúc sau đó lập tức hiểu ra vấn đề, kinh ngạc hỏi:
- Điền Ngữ, sao em biết…
Đầu bên kia điện thoại là Điền Ngữ, cô vừa cười vừa nói:
- Em nghe Thốn Tâm nói anh đang làm công tác thu hút nhà đầu tư, đúng lúc tập đoàn Viễn Đại có một hạng mục tìm bọn em nên mới lưu ý một chút.
Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ Ngô vang lên bên tai khiến cảm xúc của Từ Quân Nhiên phập phồng lên xuống, bản thân có chút thất thần.
Không thể không nói giọng nói này khiến Từ Quân Nhiên nhớ tới rất nhiều thứ, con người là loại động vật vô cùng kỳ quái, có những lúc càng muốn quên đi thì lại càng nhớ hơn.
Từ Quân Nhiên cảm thấy vô cùng kỳ lạ, dựa theo lý mà nói thì hắn cũng không có tình cảm gì sâu đậm với Điền Ngữ nhưng chẳng hiểu tại sao khi nghe thấy giọng nói của cô hắn lại rất vui.
- Sao hả? Có hứng thú với tập đoàn Viễn Đại không?
Điền Ngữ cười hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cũng không dấu giếm gì cả mà dứt khoát nói:
- Đương nhiên rồi, em đã bày ra trước mặt anh một món ăn ngon như vậy, nếu nói không đói bụng vậy là anh quá kiêu rồi còn gì. Chỉ có điều em tặng cho anh cả một bàn tiệc lớn với nhiều món ăn như vậy thật sự khiến anh cầm đũa mà không biết nên bắt đầu gắp từ món nào mới được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận