Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 663: Chuyện phiền phức.

Mấy thứ nhân tình này, trong văn hóa Trung Quốc, có mấy hàm nghĩa không giống nhau. Một là, nhân tình là chỉ khi gặp phải hoàn cảnh sống khác nhau, có thể sinh ra những phản ứng cảm xúc. Hai là, nhân tình chỉ khi người với người tiến hành giao dịch xã hội, có thể dùng một loại tài nguyên tặng đối phương. Thứ ba, nhân tình chỉ phạm vi xã hội làm thế nào để sống chung trong xã hội Trung Quốc.
Thực ra Từ Quân Nhiên hiểu, mình gọi cho Quan Ba cú điện thoại này, chắc chắn phải nợ đối phương một nhân tình.
Và hắn càng hiểu hơn là, Quan Ba, rất cam tâm tình nguyện tặng cho mình nhân tình này.
Một trong những động lực thúc đẩy người Hoa “tạo nhân tình” với người khác, đó là họ kỳ vọng vào sự báo đáp của người khác. Trong nghiên cứu văn hóa “ơn bằng giọt nước, báo đáp cả dòng suối”, khi người chi phối tài nguyên thi ân với người khác, tuy có thể kỳ vọng người nhận có cơ hội nào đó sẽ báo đáp. Nhưng, vì nhân tình rất khó dùng tiêu chuẩn khách quan để đong đếm, không những thời điểm báo đáp xa vời, cách báo đáp của đối phương như thế nào cũng khó đoán. Vì, người chi phối tài nguyên chỉ có thể dựa theo quyền lực lớn nhỏ của đối phương để áng chừng hắn có thể báo đáp như thế nào. Địa vị của đối phương càng cao, quyền lực càng lớn, tài nguyên trong tay càng lớn, những mặt hắn có thể báo đáp càng rộng, cách báo đáp cũng rất phong phú. Ngược lại, địa vị của đối phương càng thấp, quyền lực càng nhỏ, tài nguyên trong tay càng ít, thứ hắn có thể báo đáp cũng càng hạn chế.
Trong xã hội Trung Quốc chủ yếu dựa vào quan hệ, một người có nhiều mối quan hệ xã hội cũng là một loại quyền lực vô cùng quan trọng. Khi kẻ chi phối tài nguyên xem xét xem có nên “trao nhân tình” cho đối phương không, ngoài suy xét về giá trị bản thân bỏ ra và báo đáp đối phương có thể thực hiện, thường sẽ suy xét thêm: Trong mạng lưới quan hệ của đối phương rốt cuộc có những nhân vật nào? Những nhân vật này có sức ảnh hưởng lớn chừng nào với mình? Nếu đối phương “chỉ kết giao với người quyền quý, không qua lại với dân thường”, hơn nữa những người quyền quý này có ảnh hưởng trực tiếp đến mình, sau khi người chi phối tài nguyên suy nghĩ về hồi báo họ có thể nhận được, có thể sẽ “không nhìn mặt tăng cũng nể mặt Phật” đồng ý với yêu cầu của đối phương, ngược lại, rất có thể người chi phối tài nguyên sẽ từ chối yêu cầu của hắn.
Nói tóm lại, trước người gặp hoàn cảnh khó khăn, người chi phối tài nguyên sẽ phải cân nhắc nặng nhẹ giữa cái giá mình phải bỏ ra và những thứ mình nhận được, để quyết định có “trao nhân tình” cho đối phương không. Nếu cái giá hắn phải bỏ ra chỉ là một con số nhất định, và quyền lực người nhờ vả hắn rất lớn, quan hệ rất tốt, người chi phối tài nguyên cho dù thi ân với đối phương, hay từ chối đối phương, hồi đáp mà hắn mong muốn có giá trị vượt xa cái hắn bỏ ra, rất có thể hắn sẽ đồng ý giúp đỡ đối phương. Ngược lại, có thể hắn sẽ từ chối giúp đỡ đối phương. Trong xã hội Từ Quân Nhiên, người không quyền không thế không quan hệ xã hội, lúc thất thế, thường cảm thán “sự đời lạnh nhạt”, “nhân tình như tờ giấy mỏng”, đạo lý của nó chính là đây.
- Chủ tịch huyện Quan, là thế này, người thân của bạn tôi, bán rau trong chợ huyện. tôi muốn nhờ anh giúp giùm một việc, tìm một sạp hàng trong chợ rau.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ, nói với Quan Ba.
So với việc gióng trống khua chiêng bảo Quan Ba đi điều tra mấy cán bộ Ban công thương vi phạm, chẳng bằng cứ tìm cho vợ chồng Đại Ngưu vốn sống ổn định trước, đối với họ mà nói, suy nghĩ thiện có thiện báo ác có ác báo, chẳng quan trọng bằng chuyện mình có cơm để ăn hay không.
Quan Ba rất bất ngờ khi Từ Quân Nhiên gọi điện nhờ mình, liền vội vàng gật đầu cười nói:
- Được, thế này đi, để tôi đánh tiếng với Ban công thương, Chủ tịch huyện anh cứ bảo người thân đến tìm lãnh đạo Ban công thương, nói tên tôi ra là được.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Phiền Chủ tịch huyện Quan rồi.
Gác máy, hai người không hẹn mà cùng thở dài một hơi, không kìm được lắc đầu cười khổ.
Quyền lực của người nhờ vả trong mắt người chi phối tài nguyên, sẽ ảnh hưởng đến việc người ta có đồng ý đem tài nguyên trong tay làm chuyện có lợi cho người nhờ vả không, vì, khi cá nhân giao tiếp với những người khác trong mạng lưới xã hội, thường rất coi trọng “thể diện” và “công phu thể diện”. nhìn từ góc độ tâm lý học, cái gọi là “thể diện”, là chỉ danh vọng hoặc địa vị xã hội đạt được nhờ những thành tựu của cá nhân trong xã hội; cái gọi là “công phu thể diện”, thực ra là một loại hành vi “trang trí ấn tượng”, là hành vi cố ý tạo ấn tượng đặc biệt nào đó với người khác của bản thân.
Trong xã hội Từ Quân Nhiên, quan hệ xã hội của cá nhân là một trong những nhân tố quan trọng quyết định địa vị xã hội cá nhân. Nghiên cứu xã hội theo phép tắc nhân tình, là phải nghiên cứu quan hệ xã hội đang có. Người ta không chỉ dựa vào thuộc tính bản thân cá nhân và nguồn vốn hắn có thể chi phối để phán đoán quyền lực lớn hay nhỏ, mà còn tiến thêm một bước suy xét về mạng lưới quan hệ của hắn, mạng lưới quan hệ xã hội cá nhân càng lớn, trong đó có càng nhiều người có quyền có thế, hình tượng quyền lực của hắn trong mắt người khác cũng sẽ càng lớn. Vì thế, trong xã hội Trung Quốc, họ không chỉ nhìn thấy rất nhiều người dùng bối cảnh, dung nhan trang phục, hành động cử chỉ để khoe khoang tiền tài, học vấn, thân phận của hắn. Có thể thấy có những người thích thể hiện quan hệ giao tiếp của họ, đây đều được gọi là “kungfu thể diện”.
Dĩ nhiên Từ Quân Nhiên khinh thường mấy loại công phu này, Đối với hắn mà nói, chuyện giúp Đại Ngưu, chỉ là tiện tay làm một chuyện nhỏ thôi.
Quan Ba là Phó chủ tịch thường vụ huyện, Từ Quân Nhiên biết rất rõ dã tâm của vị Phó chủ tịch huyện tạm giữ chức mà tỉnh phái đến này lớn chừng nào.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, hắn có lòng tin, có thể khống chế tất cả trong tay mình.
Tối lúc ăn cơm, Từ Quân Nhiên đặc biệt bảo chị Trương gọi Đại Ngưu và Tiểu Hoa đến chỗ mình ăn cơm, theo thân phận trong thôn, họ gọi chị Trương là thím, cũng học theo bé gái gọi mình là chú. Tuy rằng tuổi tác cũng không khác nhau mấy, nhưng do thân phận, hơn nữa tuổi tâm lý của Từ Quân Nhiên cũng đã hơn bốn mươi rồi, dĩ nhiên cũng thoải mái chấp nhận cách xưng hô này.
Bé gái cười hì hì ngồi cạnh Từ Quân Nhiên, ăn đồ ăn Từ Quân Nhiên gắp cho nó, bộ dạng rất vui vẻ.
Từ Quân Nhiên nhìn Đại Ngưu chậm rãi nói:
- Đừng lo lắng, chuyện không tệ như cậu nghĩ đâu. Ngày mai bảo chị Trương đi cùng cậu đòi rau và xe về.
Tiểu Hoa nức nở nói:
- Đòi về cũng vô ích, rau lần trước bị người ta tịch thu, căn bản không thể đem về. Xe rau bị thu hôm nay, chắc chắn đã bị mấy người đó đem về nhà rồi.
Vừa nói, cô vừa nhớ đến số rau mình và chồng cực khổ trồng, cô kìm không được đau khổ nói:
- Đó là số rau thu cháu và Đại Ngưu cực khổ tích trữ, giờ thì hết cả rồi…
Mặt Từ Quân Nhiên hơi biến sắc, ăn qua loa vài miếng, bèn buông đũa, bước ra ngoài. Chị Trương không khỏi trách Tiểu Hoa:
- Khóc, khóc, chỉ biết khóc, hại người ta ăn cũng chẳng ngon, cháu…
Định trách cô, nhưng thấy bộ dạng oan ức của cô, cuối cùng đành thở dài, không nói nữa.
Từ đầu đến cuối cô không dám nói thân phận của Từ Quân Nhiên cho hai người, chỉ nói giờ mình đang giúp việc cho người ta, đây là nam chủ nhân trong nhà.
Chị Trương đã 36, 37 tuổi, ngoại hình không đẹp, là một phụ nữ nông thôn, Đại Ngưu và Tiểu Hoa đã từng nhìn thấy bức ảnh Từ Quân Nhiên và Lâm Vũ Tình chụp chung trên tường, dĩ nhiên sẽ không nghi ngờ giữa hai người bọn họ có gì, với những suy đoán của người khác trong thôn, giờ họ mới biết, đều là những lời ghen tị, cuộc sống của thím Trương này, thực sự quá giống trong hoàng cung.
Nếu chị Trương vốn chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường, vậy thì sau khi lên thành phố giúp việc cho Từ Quân Nhiên, chị vẫn giữ được trái tim lương thiện thuần phát của người nông thôn. Trong suy nghĩ của chị, Chủ tịch huyện Từ và Lâm tiểu thư đã đem đến cho gia đình mình cuộc sống hạnh phúc như hiện nay, vậy thì mình không thể đem thêm phiền phức cho Chủ tịch huyện Từ.
Cho nên, khi Đại Ngưu hỏi chị có cách gì để giải quyết phiền phức hiện tại, chị vẫn do dự rất lâu.
Nhưng, câu nói của Từ Quân Nhiên trên bàn ăn lại khiến chị Trương hơi tin tưởng, chị nói với Đại Ngưu:
- Mai chúng ta gọi thêm vài người, cùng đi đòi đồ ăn về, tìm lãnh đạo Phòng Công Thương yêu cầu giải thích!
Không ngờ, ba ngày sau, Đại Ngưu đến tìm chị Trương, nói với chị mình đã liên hệ với mấy nông dân bị tịch thu xe rau, cùng lên Phòng Công Thương yêu cầu giải thích.
Chị Trương rơi vào đường cùng, đành phải đi theo mọi người lên Phòng Công Thương.
Cả đám nông dân muốn vào Phòng Công Thương, đây là chuyện không thể, nhìn cách họ ăn mặc chẳng phải nhân vật gì lớn, cho nên chưa đợi bước vào cửa lớn, đã bị mấy bảo vệ mặc đồng phục ở cửa chặn họ lại rồi.
- Các người làm gì đấy?
Bảo vệ giọng nói khó chịu, hỏi đám nông dân.
Đại Ngưu lấy hết dũng khí nói ý định của mình, bày tỏ đám người mình muốn đòi xe rau của mình về.
Cầm đầu đám bảo vệ là một người mặt rỗ, cao gầy nhìn rất hung dữ, nghe Đại Ngưu nói vậy, liền lạnh lùng nói:
- Cút hết cho tao! Sao không nhìn xem đây là đâu? Biết hành động của các người bây giờ gọi là gì không? Gọi là bao vây tấn công cơ quan nhà nước đấy! Cả đám ngu xuẩn này, còn ở đây làm loạn là tao bắt hết bỏ tù đấy!
Đám nông dân nhìn nhau, không ai dám mở miệng nói gì, với họ mà nói, chuyện này không giống như những gì mình tưởng tượng.
Tiểu Hoa cũng hơi do dự, kéo ống tay áo chị Trương nói:
- Thím, chúng ta về đi.
Nhìn bộ dạng phách lối của đám bảo vệ, chị Trương nhớ tới chuyện lần trước Chủ tịch huyện có nói nông dân phải bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình, lập tức mạnh mẽ hơn. Chị làm giúp việc ở nhà Từ Quân Nhiên hơn nửa năm, đã từng gặp không ít lãnh đạo các ban ngành trong huyện, những người này có ai mà không khách khí với mình chứ? Dù sao quan thất phẩm trước cửa tể tướng, cho dù chỉ là giúp việc, cũng là giúp việc trong nhà Chủ tịch huyện, hôm nay bị mấy bảo vệ giữ cửa trách cứ một trận, lại là trước mặt những người đồng hương luôn nghĩ mình ở huyện lăn lộn không tệ này, điều này khiến chị Trương không thể để mất thể diện được, liền đi đến trước đám người, chỉ vào bảo vệ người cao cao đó nói:
- Gọi lãnh đạo các anh ra đây, chúng tôi có vấn đề cần phản ánh, anh đừng có mà chụp mũ cho chúng tôi, nói anh biết, anh chẳng dọa nỗi ai đâu!
- Ôi! Là một bà chủ rất hoành tráng đây này!
Bảo vệ dáng cao cao kia cười hì hì, nhìn chị Trương, khoát tay như đuổi ruồi, nói:
- Cút nhanh đi, đợi lát nữa tôi bắt hết các người vào đồn công an đấy.
Lúc này có người có kinh nghiệm cảm thấy cứ dây dưa thế này bị người khác nhìn thấy sẽ có ảnh hưởng không tốt, khuyên:
- Mọi người về trước đi, phản ánh vấn đề phải đi đúng quy trình, không thể bao vây cơ quan nhà nước như vậy.
Tên bảo vệ nhìn thoáng Tiểu Hoa đứng giữa đám người, cười hì hì chỉ Tiểu Hoa nói:
- Hay là, để cô em kia đến báo cáo với bọn tôi, báo cáo một mình thôi.
Đúng lúc này, Đại Ngưu đứng trong đám người gầm một tiếng, vọt lên trước mặt người cao cao, đấm vào mặt y, mắng:
- Dám trêu ghẹo vợ tao, ông đây đánh chết con rùa đen nhà mày!
Tên cao cao hét lớn một tiếng, lập tức bị đánh ngã trên mặt đất.
Các bảo vệ thấy người của mình chịu thiệt, lập tức nhào về phía Đại Ngưu, đám người trồng rau bên này cũng luống cuống, thanh niên cũng xông lên, cả đám lao vào nhau.
Trận náo loạn này, kinh động đến người trong Phòng Công Thương, có vài người mặc đồng phục từ phía xa chạy tới, Tiểu Hoa sợ tới mức kêu to:
- Đại Ngưu, chạy mau.
Đại Ngưu đang ôm một bảo vệ ngã trên đất, nghe vậy bèn hét lên với chị Trương:
- Thím, mọi người mau chạy đi!
Cả đám đang huyên náo, tiếng ô tô vang lên sau lưng những nông dân trồng rau, Tiểu Hoa nhìn qua, lập tức kinh ngạc níu tay chị Trương nói:
- Thím, chú, chú Từ sao lại ngồi ô tô?
Chị Trương nghe vậy thì ngây người, quay đầu nhìn, thấy Từ Quân Nhiên từ xe con bước xuống, gương mặt lạnh lùng nhìn về phía bên này.
Thấy Từ Quân Nhiên nhìn về phía mình, chị Trương lập tức hơi đỏ mặt, trong lòng sợ hãi, sợ Chủ tịch huyện sẽ tức giận mình vì chuyện này, rồi đuổi việc mình.
Mấy người bước ra từ Phòng Công Thương cũng không chú ý đến chiếc xe sau lưng đám nông dân, lớn tiếng quát đám nông dân, mấy bảo vệ cuối cùng cũng đè được Đại Ngưu xuống, tên cao bị cậu đấm thở hổn hển cũng chẳng để ý đến những người đứng vây xung quanh xem náo nhiệt, đánh vào mặt Đại Ngưu hai cái, mắng:
- Thằng khốn, dám đánh ông, tao không nhốt mày ngồi tù mười năm không được rồi.
Lúc này Lưu Hoa Cường bước xuống xe, thấy biểu cảm như trời sắp trút mưa trên mặt Chủ tịch huyện Từ, trong lòng lập tức căng thẳng. Anh ta với Trưởng phòng phòng Cọng Thương Vương Hải quan hệ khá tốt, trước đây ở trường Đảng huyện ủy hai người đã từng là bạn học một thời gian, tuy nhiên lúc đó địa vị của Lưu Hoa Cường chưa được như bây giờ, cùng với địa vị không ngừng tăng lên của anh ta ở huyện, dĩ nhiên quan hệ với Vương Hải cũng ngày càng tốt đẹp hơn.
Thấy Từ Quân Nhiên không có ý định bước vào trong, Lưu Hoa Cường biết rõ Chủ tịch huyện Từ đang tức giận, vội vàng đến trước mặt mấy cán bộ phòng Công Thương lớn tiếng nói:
- Gọi Trưởng ban của các anh lại đây, Chủ tịch huyện Từ đến thị sát công tác!
Một câu, tất cả mọi người đều ngẩn người.
Mấy bảo vệ của Phòng Công Thương vừa nãy còn diễu võ dương oai liền trợn tròn mắt, mấy nhân viên đang lớn tiếng chửi mắng đám nông dân cũng trợn tròn mắt.
Lúc này họ mới thấy, không biết từ bao giờ, xe số hai của huyện ủy đã dừng trước cổng.
- Chủ tịch huyện Từ!
Có người vừa nói được mấy chữ này, sắc mặt cũng bắt đầu trắng bệch.
Từ Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn người của Phòng Công Thương, lạnh lùng nói với Lưu Hoa Cường:
- Lão Lưu, chúng ta về.
Nói xong, không chút do dự, xoay người lên xe.
Lưu Hoa Cường thấy thế liền thở dài, biết lần này Từ Quân Nhiên đã thực sự nổi giận, lắc đầu với mấy người nhận ra thân phận của mình ở phòng Công Thương, quay người trở về xe. Xe khởi động, rời khỏi đó.
Đợi đến lúc Trưởng phòng phòng Công Thương Vương Hải chạy ra đến cửa, gã sắp phát khóc đến nơi rồi!
Càng lên đến một cấp bậc nhất định, gã càng hiểu rõ thứ quyền lực này nếu ở trên một người khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau như thế nào.
Không cần phải nói, chọc giận Chủ tịch huyện Từ, đừng nói là một Trưởng phòng như gã, mà ngay cả Trưởng phòng công an huyện, Ủy viên thường vụ huyện ủy Trương Hỉ Bân kia, cả sáng hôm nay chẳng phải cứ liên tục tự phê bình mình trên Hội nghị thường vụ sao?
Cho nên lúc này, sắc mặt Vương Hải cực kỳ tái, nhìn đám dân chúng đứng quanh xem náo nhiệt, còn cả mấy người của phòng Công Thương, gã không kìm được hét lớn với mấy bảo vệ:
- Còn đứng ngây ra đó làm con mẹ gì nữa? Các người nghĩ giờ là lúc này? Còn dám bắt dân chúng sao? Thả người hết cho tôi! Thả người!
Nói xong, chỉ vào mặt tên cao kều, mắng:
- Xin lỗi ngay! Người ta không tha lỗi cho anh, anh cút ngay cho tôi!
Nói xong câu này, gã đổi bộ mặt thân thiện, nói với đám nông dân Đại Ngưu, Tiểu Hoa:
- Mọi người, xin lỗi, đã để mọi người phải chịu oan ức. Thế này đi, mọi người vào trong phòng, có chuyện gì hay yêu cầu gì, mọi người có thể đề xuất với tôi.
Vì kế hoạch hôm nay, đành phải trấn an những nông dân này trước, nếu không một khi Chủ tịch huyện Từ hỏi đến chuyện này, mình cũng không biết trả lời thế nào, nói không chừng còn dính phải phiền phức. Dù sao đối với vị Chủ tịch huyện đại nhân có gốc rễ ở tỉnh thành mà nói, hiện nay rất nhiều cán bộ huyện Nhân Xuyên, thậm chí là sợ hắn hơn cả sợ Bí thư huyện ủy Bạch Lâm.
Tiểu Hoa đi sau đám người, hỏi chị Trương,
- Thím, chú Từ, là quan lớn à?
Chị Trương nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng bồn chồn, không biết Chủ tịch huyện Từ có giận vì mình dính vào chuyện này không.
Vương Hải thân thiện lắng nghe ý kiến của nông dân, tự kiểm điểm về những thiếu sót trong công tác của gã, giở hết mọi công phu, đuổi hết những nông dân trồng rau đi mới vội vội vàng vàng gọi xe đến Ủy ban nhân dân huyện. tuy nói phòng Công Thương là hệ thống riêng. Nhưng nếu Đảng ủy huyện thực sự muốn xử trí lãnh đạo Ban ngành, trên thành phố sẽ tôn trọng ý kiến của Đảng ủy địa phương. Chứ đừng nói đến chuyện lời phê bình của Đảng ủy địa phương chính là nhân tố để suy xét chuyện thăng chức điều động trong hệ thống.
Từ Quân Nhiên không nói gì, sau khi nghe gã báo cáo xong, khi nhắc đến chuyện những người động thủ kia đã bị xử phạt cảnh cáo, Từ Quân Nhiên nhíu mày:
- Chỉ cảnh cáo một chút là xong?
Vương Hải biến sắc, vội vàng nói:
- Cảnh cáo chỉ là xử phạt bước đầu, chúng tôi còn đang điều tra những sai sót khác của họ, nếu phát hiện thêm những thiếu sót nghiêm trọng, cần thiết sẽ trực tiếp khai trừ, cũng chuyển giao trách nhiệm truy cứu cho cơ quan tư pháp.
Lúc này gã cũng chẳng thể để ý mấy bảo vệ đó là thân thích của lãnh đạo nào trong ban, nếu ai có ý kiến, tự tìm Chủ tịch huyện Từ nói chuyện đi.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Tuy rằng nông dân ra tay trước, nhưng nguyên nhân cũng do các anh có thái độ làm việc thô lỗ, dẫn đến ảnh hưởng vô cùng tồi tệ. Nhiệm vụ hiện nay là phải xóa được những ảnh hưởng xấu, còn chuyện xử lý thế nào, Trưởng ban Vương cứ tự quyết định đi.
Từ Quân Nhiên vốn chỉ định đến gặp Trưởng ban Công thương Vương, nói về việc chấp pháp có liên quan đến người nông dân, không ngờ lại xảy ra chuyện này, coi như Trưởng ban Trương xui xẻo, nghe khẩu khí nghiêm túc của Từ Quân Nhiên, trong lòng Vương Hải nói được rồi được rồi, chỉ đành bảo mấy nhân viên có dính đến chuyện này bồi thường ít tiền thuốc cho đám nông dân, giải quyết êm thấm chuyện này, nếu không để Chủ tịch huyện Từ lo lắng, thần tiên cũng chẳng cứu nỗi mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận