Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 735.1: Xung đột ở sân bay

Nghe Tào Tuấn Vĩ nói, Từ Quân Nhiên gắng không cười, nhưng hắn không lên tiếng. Dù sao đối với hắn, trong mắt người trong nước thì Lĩnh Nam thịnh vượng là một đại danh từ. Nhưng, Từ Quân Nhiên biết, tương lai Hoa Hạ so với hiện tại sẽ phát triển rất tốt.
- Đúng rồi, Quân Nhiên. Tôi nghe nói bên này có một số địa phương đang phát triển rất thú vị đấy. Có cơ hội thì anh dẫn tôi đi nhé. Lần trước, tôi đến đây cùng Vũ Tinh và mấy người đàm phán. Do gấp gáp quá nên người ngã, ngựa đổ mà chưa kịp hưởng thụ. Nhưng thật ra tên Trần Thông Đạt kia phụ trách ở đây đã phát triển làm ăn. Hắn với anh hai của anh hình như đi chơi qua. Hơn nữa, hình như là cùng Tiết lão tam nhà ta…
Thấy Từ Quân Nhiên không nói gì, Tào Tuấn Vĩ tiếp tục nói nhỏ.
Từ Quân Nhiên cau mày khi hắn nói “Tiết lão tam nhà ta”, nhưng đã có lưu tâm hơn. Dù sao, hắn cũng nhớ rõ ràng người con thứ hai của Tiết gia kia, hiện là Bí thư Thành ủy. Ngày sau, ông có thể trở thành lãnh đạo cấp cao rồi.
Nếu có thể tạo mối quan hệ cùng Tiết gia, thì đối với mình là chuyện rất có ích.
Sức khỏe Tiết gia không tốt lắm. Từ Quân Nhiên nhớ rõ. Người con lớn của Tiết gia lúc nhậm chức ở tỉnh Thiên Nhai, bất quá chỉ vài năm là qua đời vì bị bệnh. Những người còn lại, trong đó, chỉ có Tiết Viễn Hoa là có con đường làm quan đạt thành tựu cao nhất. Có thể nóinói, người ta rất có bản lĩnh. Mặc cho là người ở địa phương nào, khi có được thành tích rồi đều được mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đang suy nghĩ, bên tai Từ Quân Nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh. Thì ra cô gái bên cạnh nghe Tào Tuấn Vĩ nói với Từ Quân Nhiên không có kiêng nể nên tỏ rõ sự khinh bỉ.
Cô và bọn họ cùng đi ra khỏi phòng chờ. Cửa phi trường có một nam tử cao lớn. Hắn nhìn thấy cô gái này lập tức đi đến xách giúp đồ. Phía sau hắn là một chiếc xe BMW có biển số xe đặc biệt. Thời gian này mà lái những chiếc xe quý như vậy đều là những người có gia đình rất giàu có.
Từ Quân Nhiên thấy người thanh niên đó nhìn khắp bọn họ một lượt. Hắn cố ý nhìn qua sau lưng Khương Trì rồi nói với cô gái:
- Tiểu Vân, chúng ta đi thôi. Cha cô đang chờ ở khách sạn Phú Hoa đấy.
“Lái xe”
Cô gái lạnh lùng bước lên chiếc xe BMW. Cô nhìn ra ngoài cửa xe quan sát Từ Quân Nhiên. Đối với người thanh niên nho nhã đó, Lý Vân chưa có thiện cảm, chỉ là có chút hiếu kỳ thôi. Bên cạnh hắn, tại sao lại có hai người tương phản như vậy. Một người, từ đầu đến chân lúc nào cũng biểu hiện sự hèn mọn, bỉ ổi. Từ lúc lên máy bay đến giờ, miệng hắn ngoại trừ nói về gái đẹp không hề bàn luận về chuyện khác. Căn bản hắn chính là cái phôi của kẻ hạ lưu.
Về người kia, luôn giữ sự trầm mặc không nói làm cho Lý Vân cảm thấy có chút sợ hãi. Cái cảm giác này giống như chính mình cùng cha vấn an một vị lãnh đạo ở Lĩnh Nam. Bên vị lãnh đạo đó có một người đàn ông trung niên. Từ đầu tới cuối, người đó chỉ yên lặng đứng sau lưng vị lãnh đạo đó. Người đó một mình đánh gục cả ba lính trinh sát.
Một đám người kỳ lạ.
Lý Vân đang suy nghĩ về ba người họ thì Tào Tuấn Vĩ cười hì hì nói với Từ Quân Nhiên:
- Huynh đệ, anh nói xem. Nếu đè lên người cô bé đó, có phải giống như hoàng đế không?
Lông mi rướn lên, Từ Quân Nhiên hỏi:
- Nói thế là sao?
- Ha, ha, muốn dáng người, có dáng người. Muốn khuôn mặt có khuôn mặt. Lại là cái mỹ nhân lạnh lùng. Nếu có thể vỗ một cái mà nói… ha ha. Cho làm hoàng đế cũng không đổi a.
Khuôn mặt Tào Tuấn Vĩ nở một nụ cười chỉ có đàn ông mới hiểu được ý nghĩa của nó.
Ánh mắt Từ Quân Nhiên lướt qua biển số xe của cô gái kia đang ngồi:
- Ha, ha. Bí thư thị ủy Nam Hoa sao?
Thành phố Nam Hoa thuộc tỉnh Lĩnh Nam. Biển số xe chuyên dụng của Thành ủy Nam Hoa. Xem biển số tựa hồ chủ nó còn ở vị trí khá cao.
Mình nhớ không nhầm thì Bí thư Thành ủy Thành phố Nam Hoa thuộc phía họ Hoàng.
Đã tới địa bàn của người ta. Từ Quân Nhiên không làm có hành động nào chẳng phải là thực xin lỗi ông trời hay sao?
- Cậu Vĩ, lên gõ cửa xe đi. Tôi cam đoan cậu có thể cua được cô gái này.
Từ Quân Nhiên nói thản nhiên, làm cho Khương Trí ở phía sau giật mình. Nhìn kỹ sau lưng hắn, Khương Trì bước hai bước. Hắn lặng lẽ đứng cạnh Từ Quân Nhiên. Đối với hắn, các chuyện khác không phải là chủ yếu. Bảo vệ Từ Quân Nhiên an toàn mới là nhiệm vụ chủ yếu của mình. Đây là nhiệm vụ Lão thủ trưởng giao cho Khương Trì. Việc này là quân lệnh. Đối với hành động của Từ Quân Nhiên, tuy trong lòng không cho là đúng, nhưng xuất phát từ một người lính phục vụ thì thiên chức là phải chấp hành mệnh lệnh. Do dó, hắn sẽ kiên quyết bảo vệ an toàn cho Từ Quân Nhiên.
Tuy Tào Tuấn Vĩ không rõ ý tưởng của Từ Quân Nhiên, nhưng hắn chưa bao giờ nghi ngờ các quyết định đó. Có lẽ đây là nguyên nhân mà y thích đi chung với Từ Quân Nhiên. Đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ, Tào Tuấn Vĩ vác vẻ mặt dữ tợn rồi cười nhạt đi đến trước chiếc xe BMW kia. Vừa ngồi vào ghế chuẩn bị lái xe thì người đàn ông còn chưa kịp định hình thì chiếc cặp da lớn màu đen xoay tròn, đập xuống cửa kính. Tuy nhiên, khối kính chắn gió không vỡ. Tào Tuấn Vĩ bất ngờ hành động. Qua khe kính của cửa xe, nhìn thấy ghê người. Làm cho đôi nam nữ ngớ người ra.
Tuy nói không giống Khương Trì đứng sau Từ Quân Nhiên có vũ lực mạnh mẽ nhưng Tào Tuấn Vĩ từ nhỏ hay tập võ. Hơn nữa, hắn cũng không phải ngu ngốc. Ra tay đánh người không được nhưng y có thể cầm cặp da nện vào kính xe, chơi đùa thôi.
Quả nhiên, hành động Tào Tuấn Vĩ khiến nam nhân kia kinh hãi, lập tức nổi trận lôi đình. Hắn mở cửa xe, vọt xuống không nói lời nào rút từ trong xe một cây côn sắt. Hắn hô lớn rồi xông vào Tào Tuấn Vĩ đánh.
Tào Tuấn Vĩ ngây người một lúc. Hắn không nghĩ tới đối phương phản ứng như vậy nên quên cả né tránh.
Từ Quân Nhiên thấy nam nhân kia rút côn sắt ra đã hừ lạnh một tiếng, trầm giọng quát:
- Khương ca!
Tiếp đó, không đợi người đó đánh Tào Tuấn Vĩ, sau lưng Từ Quân Nhiên, Khương Trì vọt ra. Chỉ một cử động, y bắt được tay đối phương, nhẹ nhàng làm cho người đàn ông kia kia té lăn trên đất. Cả thân thể con người đó nện xuống nền xi măng lạnh như băng phát ra tiếng kêu đau đớn. Xem ra thì cái ngã không hề nhẹ.
- Động động chân tay thì thôi. Không nên để người bị thương gân tổn cốt. Nếu không đừng trách ta không khách khí.
Âm thanh của Từ Quân Nhiên lạnh lùng vang đến bên tai nam nhân đang bị ngã trên mặt đất.
Người đàn ông kia cũng không vừa. Hắn dùng tiếng địa phương Lĩnh Nam mắng chửi. Hắn chống tay đứng lên láo tới chỗ Từ Quân Nhiên. Nam nhân nhận ra thằng này cùng với thằng nện cặp da vào xe là cùng hội. Chúng cũng không phải là người tốt gì.
Từ Quân Nhiên rướn lông mày, thân thể hơi nghiêng đi một chút, hai tay bắt lấy tay của đối phương dùng sức ném hất thẳng y qua vai.
Giống như con gián đánh mãi không chết, cái kết của nam nhân là ngã trên mặt đất không kêu được. Cuối cùng nằm trên mặt đất rên hừ hừ.
Từ Quân Nhiên quay đầu nhìn cô gái ngồi trên xe. Lại nhún vai, tỏ ra vô tội nói với Tào Tuấn Vĩ và Khương Trì:
- Lạ thật, tôi chỉ khuyên can thôi!
Hắn nói cùng động tác thể hiện mình vô tội, nhưng lại làm cho người ta rất khó mà không tức giận.
- Anh có ý gì?
Lý Vân xuống xe, nhìn Từ Quân Nhiên và trầm giọng hỏi.
Cô không phải là người ngốc. Tự nhiên cô nhìn được trong ba người này, rõ ràng người mang tơ vàng bên ánh mắt đây chính là người cầm đầu.
Từ Quân Nhiên cười, thuận tay lấy ra giấy bút. Hắn viết số điện thoại đưa Tào Tuấn Vĩ đưa cho đối phương nói:
- Tiền sửa xe, tôi thay cho anh ấy. Hết bao nhiêu tiền gọi cho tôi, sau đó tôi sẽ gọi lại cho cô.
Nói xong, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua người dưới đất đang bò dậy vẫn không phục nhìn về phía mình, rồi thản nhiên nói :
- Bất kể là đùa hay thật, tôi là Từ Quân Nhiên. Tùy thời, tùy chỗ xin đợi đại giá của anh.
Sau đó, hắn nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cô gái, cười nói:
- Bạn của cô nóng tính quá. Đánh nhau không có sao đâu. Dùng gậy gộc đánh vào đầu người ta, nói không chừng lại mất một mạng người đấy.
Rồi hắn lạnh lùng liếc người nọ:
- Mạng của ngươi không đáng bao nhiêu tiền. Nhưng mạng ông anh của tôi lại quý giá vô cùng. Nói thật, ngươi đền không nổi đấy.
Nam nhân há hốc mồm. Hắn lại phát hiện người trẻ tuổi trước mặt này trên người có áp lực, thậm chí khiến mình không thể mở miệng được. Nó giống như núi cao, hùng khí thế đường đường chính chính lại làm cho y giật mình. Cảm giác mình gặp những trưởng bối của cha.
Tuy bị đánh mất mặt, nhưng bây giờ hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa. Bởi vì vừa rồi, không biết người kia dùng cách gì để mình ngã trên mặt đất ác nghiệt như vậy. Nam nhân cảm giác mắt người đó nhìn chằm chằm giống như lưỡi đao. Trong mắt đối phương, tựa như không coi mình là người. Y có một trực giác, chỉ cần mình còn dám ra tay với người thanh niên tóc húi cua đeo kính kia, y sẽ giết mình.
Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần thứ nhất hắn cảm giác như mình tiến thoái lưỡng nan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận