Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 462: Điền hổ.

Thực ra Từ Quân Nhiên rất hiểu, người như Trịnh Thủ Nghĩa, dùng cách nói cũ gọi là người quê mùa, những người quê mùa này lên làm xưởng trưởng, không tránh được phải đóng không ít “học phí”, mấy năm trôi qua, tuy chịu nhiều khổ, nhiều sợ hải ở bộ Tài chính, nhưng những kỹ năng này đủ để củng cố đội ngũ mặc com lê, đeo caravat. Sau này, những người này cảm thấy khi đã làm chán ở cơ quan nhà nước, liền dựa vào những tích lũy ban đầu hình thành lúc bản thân còn ở doanh nghiệp tập thể, tìm một con đường khác, làm từ nền kinh tế cá nhân, rất nhiều kinh tế cá nhân ở địa phương chính là phát triển mạnh mẽ như vậy.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng không định can thiệp vào loại chuyện này, có một vài thứ, bản thân không có khả năng chuyển biến được.
Nói trở lại, Từ Quân Nhiên gần đây sau khi đọc qua rất nhiều tư liệu mới phát hiện, xã Trường Thanh vậy mà là một khu bảo địa, ở đây không chỉ có mỏ than, còn có mỏ huỳnh thạch, đá Bạch Vân, hoạt thạch, mỏ bạc và mỏ chì kẽm, tuy khoảng thời gian khai thác có chút dài, số lượng dự trữ cũng không lớn, nhưng Từ Quân Nhiên lại biết những thứ này, đã đủ phát triển một xã nhỏ rồi.
Chỉ có một phiền phức duy nhất là, mỏ huỳnh thạch chủ yếu tập trung ở trong mấy thôn, hơn nữa còn là từ cuối thời những năm năm mươi thì bắt đầu bị khai thác. Phải biết rằng loại tài nguyên này, vẫn luôn là khai thác thời gian ngắn dài khác nhau, cũng nghĩa là, thời gian khai thác dài, vậy thì đại biểu tài nguyên khoáng sản được đất càng ít, tuy hiện nay xem ra dựa vào tài nguyên này, người dân trong thôn có thể đạt được không ít lợi ích, nhưng Từ Quân Nhiên tính toán qua, không dùng được đến vài chục năm, nơi đây sẽ nghèo nàn quặng, đến lúc đó cũng là một việc phiền phức.
Ngược lại là mỏ hoạt thạch bị coi thường, lại khiến Từ Quân Nhiên hứng thú, vì Từ Quân Nhiên biết, mỏ hoạt thạch cùng mỏ vàng ước chừng có đặc điểm phối lẫn nhau, phải biết rằng toàn bộ xã Trường Thanh có hai mạch mỏ hoạt thạch lớn, loại tài nguyên khoáng sản này thuộc loại chi phí thấp, lợi nhuận từ khai thác đến gia công đều không lớn. nhưng thắng ở lãi tiêu thụ mạnh, bây giờ xã Trường Thanh đã có sau xưởng gia công bột hoạt thạch. Trong đó có ba nơi chính quyền xã trực tiếp quản lý, theo thứ tự là xưởng bột hoạt thạch, hai là xưởng Nông Tu, thôn Tân Liên một cái, thôn Hải Nha một cái và thôn Ngọa Ngưu một cái. Nhưng xã Trường Thanh dù tốt thế nào, khoảng cách vận chuyển xa, không so được với vài nơi có đường vận chuyển gần, giá cả bột hoạt thạch sản xuất ra so với người ta giống nhau lại phải bù tiền, dù không bù tiền lợi ích cũng không tốt. Vì thế, mấy nhà xưởng này đều ngừng lại. Phàm là xưởng nhà nước, dưới tiền đề bảo đảm xưởng trưởng uống rượu ăn thịt. Toàn bộ ở trạng thái thiếu bù.
Nếu như muốn phát triển lâu dài, nhất định phải đi trên một con đường thuộc về mình.
- Tiểu Vương, cậu đi gọi chủ nghiệm Hoàng đến giúp tôi.
Từ Quân Nhiên ngồi suy nghĩ nửa ngày trời trong văn phòng, đi đến phòng thông tin dặn dò một chút.
Chỉ chốc lát sau Hoàng Hải liền vội vã đi tới văn phòng của Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, ngài gọi tôi.
Mặt mũi Hoàng Hải đầy cung kính nói với Từ Quân Nhiên, gần đây ở xã xảy ra không ít chuyện, Hoàng Hải tất nhiên biết nếu Từ Quân Nhiên sứt đầu mẻ trán, bây giờ tìm mình, tám chín phần là có việc quan trọng gì muốn phân phó cho mình.
Từ Quân Nhiên tương đối hài lòng với Hoàng Hải. Dù có tật xấu nhát gan sợ phiền phức, nhưng Hoàng Hải rất rõ vị trí của hắn, hợp tác với Từ Quân Nhiên coi như là vui vẻ, đối với việc sử dụng chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy này. Từ Quân Nhiên luôn cảm thấy mình không chọn lầm người.
- Lão Hoàng, việc mỏ hoạt thạch xã chúng ta, cậu biết chưa?
Từ Quân Nhiên nhìn Hoàng Hải, mở miệng cười hỏi.
Hoàng Hải ngây người một lúc. Gật đầu:
- Bí thư, tôi biết không nhiều, xã chúng ta quả thực có không ít mỏ hoạt thạch. Đúng không?
Anh ta rất không hiểu, sao Từ Quân Nhiên chợt nhớ tới việc mỏ quặng này chứ?
Từ Quân Nhiên cười, nói với Hoàng Hải:
- Cậu tìm một cái, đem tư liệu về mỏ hoạt thạch ở xã chúng ta đến cho tôi, tôi xem xem. Đúng rồi, việc chợ nông sản kia, thúc trưởng thôn Cát một chút, nói là ý của tôi, bản kế hoạch trong huyện đã phê duyệt, nhanh chóng khởi công đi.
Hoàng Hải nghe vậy lập tức ngẩn ngơ, nhưng anh ta nhớ rõ, mình cùng Từ Quân Nhiên báo cáo qua về việc chợ nông sản trong xã, trưởng thôn Cát nay có ý giao thi công công trình chợ nông sản cho con trai của bí thư Lôi trong huyện, nhỡ xảy ra chuyện gì, chẳng phải là việc lớn sao?
Nhưng Hoàng Hải nghĩ thì nghĩ, cũng không nói ra, trong đầu y lóe lên linh quang, đột nhiên cảm thấy, nếu quả thực xảy ra vấn đề, làm không tốt nhưng đối với Bí thư Từ mà nói thì lại là việc tốt, dù sao kế hoạch này tuy nói là hắn đề ra, nhưng hành động cụ thể, bí thư Từ đều giao cho Lôi Bạo xây dựng. nếu chợ nông sản xảy ra vấn đề chất lượng an toàn gì, đến lúc đó bí thư Từ hoàn toàn có thể để trách nhiệm lên đầu trưởng thôn Cát, nếu thực sự như vậy, trưởng thôn Cát cho dù dựa vào ngọn núi chủ tịch huyện cũng sẽ bị xử lý một phen, không chừng còn mất chức.
Tự cho là hiểu được tâm tư của bí thư Từ, Hoàng Hải liền vội gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Bí thư, ngài yên tâm, tôi liền đi thúc chính quyền bên kia một chút.
Từ Quân Nhiên thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Hoàng Hải, liền biết trong lòng tên này khẳng định không suy nghĩ chuyện tốt gìcả, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không vạch trần, có nhiều thứ không cần nói rõ ra, huống chi cho dù mình giải thích gì, chỉ sợ truyền ra ngoài, người ngoài cũng sẽ cảm thấy mình đang nói láo. Trong quan trường là như vậy, có lúc rõ ràng là nói thật, nhưng trong mắt người khác là mình lừa người ta. Có lúc rõ ràng là dùng lời nói khách khí qua loa gạt người, nhưng trong mắt người có tâm, lại là lời nói thật lòng.
- Đúng rồi, chuyện xí nghiệp bên kia, cậu chú ý một chút, có tin tức gì lập tức thông báo cho tôi.
Từ Quân Nhiên nói với Hoàng Hải. Hắn thật sự không hiểu, một xưởng may đang êm đẹp, làm sao làm đến nỗi công nhân phải đi bán máu chứ.
Hoàng Hải gật đầu, do dự một chút, thấp giọng nói:
- Điền Lão Hổ, là anh em đồng hao của bí thư Lý trong huyện.
- Bí thư Lý? Bí thư Lý nào?
Từ Quân Nhiên nhướng mày, kinh ngạc hỏi Hoàng Hải:
- Điền Lão Hổ lại là ai?
Hoàng Hải giải thích:
- Điền Lão Hổ là Điền Hồ trong trường hợp kia của xưởng may xã chúng ta, người ta gọi biệt danh là Điền Lão Hổ. Bí thư Lý, tất nhiên là vị bí thư Lý của Ủy ban chính pháp huyện rồi.
Từ Quân Nhiên biến sắc, biểu tình lập tức trầm xuống, gật đầu với Hoàng Hải:
- Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài đi.
Đợi sau khi Hoàng Hải rời khỏi, Từ Quân Nhiên rút ra một điếu thuốc đốt cho mình, hít sâu một hơi, long mày lại nhíu chặt hơn. Hắn bắt đầu để Hoàng Hải để ý đến việc xưởng may, thực ra trong lòng đã định chỉnh đốn xưởng may một chút rồi, dù sao bây giờ còn chưa đến năm xưởng may kia đình trệ sau này, xưởng may huyện Phú Lạc sở dĩ không ngừng lỗ, tám chín phần là vì kinh doanh không giỏi, không có quan hệ gì cới môi trường, mà Từ Quân Nhiên nhìn đến người đầu tiên, chính là xưởng trưởng Điền Hồ đang say rượu ngủ say trên ghế sa lon trong văn phòng của mình kia.
Tục ngữ nói rất hay, binh hừng hừng một người, tướng hừng hừng một đội, thấy bộ dạng kia của Điền Hồ, Từ Quân Nhiên đã biết, tên này không phải người làm nên việc, có loại người chỉ biết ăn uống như vậy làm xưởng trưởng, xưởng may đừng nói là phát triển lợi nhuận, không để phá sản đã xem là may mắn lắm rồi. Vì thế hắn sớm đã có chủ ý, nếu phải tiến hành điều chỉnh xưởng may, bước đầu tiên chính là phải đổi xưởng trưởng Điền Hồ.
Nhưng, bây giờ nghe đưuọc những lời Hoàng Hải vừa nói, Từ Quân Nhiên ngược lại nhất định phải cẩn thận rồi. Vì hắn thật không ngờ, Điền Hồ còn là anh em đồng hao với huyện ủy thường ủy.
Đối với Lý Xuân Thủy trưởng cục công an kiêm bí thư Ủy ban chính pháp, Từ Quân Nhiên hiểu biết không nhiều, chỉ thỉnh thoảng từ miệng Chu Trạch Thành và Tạ Mỹ Quyên, lại thỉnh thoảng nói chuyện với Diệp Hữu Đạo mới biết vị “đàn anh” của chiến tuyến chính pháp huyện Phú Lạc này, trong tin tức Từ Quân Nhiên có được, Lý Xuân Thủy người này, là một người thù dai. Cho dù là đồng liêu hay là cấp dưới, đều tổng kết ra được một kinh nghiệm, vị bí thư Lý này tuy có chút gió chiều nào theo chiều ấy trên chính trị, nhưng lại tuyệt đối không phải là người lòng dạ khoáng đạt, người đắc tội ông ta, tùy lúc tùy nơi bị ông ta báo thù. Việc điển hình nhất chính là Diệp Hữu Đạo, vì Diệp Hữu Đạo đắc tội Lý Xuân Thủy, vì thế tuy có bản lĩnh, những bị đè ép trong đội hình sự nhiều năm.
Nhưng Từ Quân Nhiên cũng biết, dưới tình hình hiện giờ, bản thân vẫn thực sự không thể dễ đắc tội người khác, dù sao bây giờ ở tình thế này, bản thân vẫn là thấp xuống một chút mới thỏa đáng, chuyên tâm phát triển kinh tế xã Trường Thanh, mới là vấn đề cần suy tính, còn tranh đấu trong huyện, Từ Quân Nhiên xem ra, chỉ cần không ảnh hưởng đến mình, mình đại khái có thể bỏ qua thì bỏ qua. Ưu thế lớn nhất của hắn chính là sớm giác ngộ, không nói cái khác, hai lần va chạm tư tưởng mạnh đầu năm 85 và năm 90, đủ khiến rất nhiều lão cáo già lăn lộn trên quan trường nhiều năm rơi đài, bây giờ Từ Quân Nhiên không dám cố chấp, nếu không ngộ nhỡ bị đuôi bão quét tới, mình có thể gặp xui xẻo.
Về phần chuyện của Điền Hồ, đã có quan hệ của Lý Xuân Thủy, Từ Quân Nhiên liền cân nhắc mình cần đổi phương pháp cải cách xưởng may, cho dù nói thế nào, có thân phận của Lý Xuân Thủy ở đó, mình cần giữ thể diện cho ông ta. Từ Quân Nhiên từ nhiều năm trước đã tổng kết ra một đạo lý, chính là bất kỳ việc gì đều không thể tham trọn vẹn, ngươi nhất định phải lưu lại cho người khác nữa, ngươi nhất định để người khác cũng đạt được chút gì đó, ngươi nhất định phải đồng thời làm thỏa mãn nhu cầu lợi ích cùng lòng tự trọng của người làm quan. Ngươi để quan viên khác trắng tay, ngươi ép anh em đồng liêu, chỉ để người khác có con đường liều mạng với ngươi, bản thân mình cuối cùng cũng trắng tay thôi.
Đạo lý giống như vậy, Từ Quân Nhiên không muốn vì việc của Điền Hồ mà trở mặt với Lý Xuân Thủy huyện ủy thường ủy, để ông ta kết thù với mình, ngược lại không bằng nghĩ cách đuổi Điền Hồ khỏi xưởng may, còn có thể khiến Lý Xuân Thủy chịu ơn mình.
Đứng lên thở phào một cái, Từ Quân Nhiên biết, mình còn phải vào huyện thành một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận