Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 574: Thằng khốn, có tiền mà không kiếm.

Nếu như nói có việc gì khiến cho Từ Quân Nhiên không thể yên lòng được, thì chuyện mà bây giờ Lâm Vũ Tình nghe nói chính là một trong những việc đó.
Cầm ống nghe trầm mặc phải đến gần một phút đồng hồ, Từ Quân Nhiên mới quay lại hỏi Lâm Vũ Tình với vẻ vô cùng kinh ngạc:
- Vũ Tình, chị vừa bảo mượn ở chỗ Lão Mao Tử bao nhiêu Rup?
Mặc dù Lâm Vũ Tình cảm thấy thái độ của Từ Quân Nhiên có chút kì quặc nhưng cô vẫn thật thà nói:
- Tôi định mượn 100 triệu, là dì cậu liên hệ giúp tôi. Nghe bảo có quan hệ gì với Lão Tôn ở bên đó.
Từ Quân Nhiên thở dài, cố gắng giữ cho đầu óc trong trạng thái tỉnh táo nhất, tiếp tục hỏi:
- Vay bao lâu rồi?
- Uhm…
Lâm Vũ Tình nghĩ ngợi một lát, dường như nhìn thấy thứ gì đó, một lát sau mới nói:
- Mười năm rồi, lãi suất rất cao. Mỗi năm 5%.
Ngưng lại một lát, cô cười hăng hắc nói:
- Tôi lấy danh nghĩa là ủng hộ thế giới thứ 3 để vay.
Từ Quân Nhiên thở dài. Trước đây hắn đã từng thấy rất nhiều qua sách vở nói rằng trong mấy năm trước khi Liên Bang Xô Viết giải thể, có rất nhiều nhà giàu đều bị các thành phần gọi là tinh anh chia trác hết của cải. Thật không ngờ, Lâm Vũ Tình lại là một trong số đó. Hắn vẫn còn nhớ rằng, có người đã tính toán qua, nếu như vay của Liên Bang Xô Viết 100 triệu Rúp, sau khi nước Nga thành lập thì chỉ cần trả mấy ngàn Đô là được. Mà lúc này, 100 triệu Rúp cũng phải đáng giá gần 200 triệu Đô la Mỹ. Lúc này, lãi suất một năm mấy chục triệu Rúp theo Từ Quân Nhiên thấy thì không đáng gì cả.
Đây rõ ràng là cướp tiền trắng trợn còn gì.
Từ Quân Nhiên biết rõ rằng, sau này Lâm Vũ Tình ít nhất cũng còn có đến ba cơ hội để kiếm tiền. Chiến tranh vùng vịnh, Liên Bang Xô Viết giải thể và bất động sản Nhật Bản có nguy cơ tan như bọt biển. Đây đều là cơ hội có thể kiếm tiền. Đấy là còn chưa nói đến việc sau này vào năm 97, khủng hoảng tiền tệ ở Á Châu. Thậm chí, Từ Quân Nhiên có thể tưởng tượng ra rằng, đến lúc đó có hắn đứng phía sau chỉ điểm, Lâm Vũ Tình chỉ cần huy động hết số tiền mà cô có trong tay thì không biết sẽ thâu tóm được bao nhiêu quốc gia khác.
- Quân Nhiên, làm thế này có phải không được hợp lí cho lắm phải không?
Lâm Vũ Tình thấy Từ Quân Nhiên hồi lâu không lên tiếng thì không cầm lòng được liền mở lời hỏi. Trong lòng nếu đem chuyện kinh doanh và Từ Quân Nhiên ra so sánh thì đương nhiên là Từ Quân Nhiên quan trọng hơn. Thấy Từ Quân Nhiên nghe chuyện này xong không nói câu nào, Lâm Vũ Tình nghĩ rằng việc cô lợi dụng mối quan hệ với Tôn Tĩnh Vân ra mặt giúp cô vay tiền bên chỗ Lão Mao Tử sẽ gây thêm rắc rối cho Từ Quân Nhiên cho nên có chút lo lắng.
- Hay là bây giờ tôi trả tiền cho bên ấy?
Lâm Vũ Tình thăm dòn Từ Quân Nhiên.
- Đừng!
Từ Quân Nhiên định thần lại, vội vàng ngăn lời nói của Lâm Vũ Tình.
- Vừa xong tôi đang suy nghĩ đến chuyện khác. Vũ Tình, chị không được trả, nhất định không được trả!
Đùa giỡn gì chứ! Chuyện miếng ăn ngon từ trên trời rơi xuống thế này có thắp đèn đi tìm cũng chẳng được. Lâm Vũ Tình lại muốn hoàn tiền cho Lão Ma Tử, Từ Quân Nhiên tuyệt đối không đồng ý.
Nói ra thì Từ Quân Nhiên là người theo chủ nghĩa cá nhân đã ăn mòn vào trong máu, đặc biệt là với các vấn đề đối đãi với nước ngoài thì càng có cách nghĩ là lấy lợi ích quốc gia dân tộc làm chủ. Việc làm của nước Nga trước đây đối với Đông Bắc Trung Quốc cùng với cái trò mà bọn chúng làm năm đó, lúc nào Từ Quân Nhiên cũng ghi nhớ trong lòng. Ngoài mặt thì vị đại ca này có vẻ như đang giúp đỡ nước Cộng Hòa, nhưng trên thực tế thì cũng chỉ là lấy Trung Quốc làm cái lá chắn cho bản thân hắn mà thôi.
Bây giờ có cơ hội để thu được chút lợi tức từ chỗ Lão Mao Tử, Từ Quân Nhiên tuyệt đối không hề có cảm giác tội lỗi, và cũng sẽ càng không khách sáo.
- Quân Nhiên, cậu…
Lâm Vũ Tình bị thái độ của Từ Quân Nhiên làm cho mơ hồ. Không biết hắn đang cất giữ âm mưu gì nữa.
Từ Quân Nhiên cười hăng hắc:
- Vũ Tình, để có được khoản vay này chị có đi con đường nào khác không?
Lâm Vũ Tình khẽ giật mình:
- Ý của cậu là?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Chị đừng có nói với tôi là Lão Mao Tử không có vòi tiền chị đấy nhé.
Hắn không tin một Lão Mao Tử như hiện nay lại có thể liêm chính thanh khiết như vậy. Từ Quân Nhiên còn biết rõ rằng những kẻ như vậy thậm chí đến tên lửa còn dám bán cho nước ngoài. Những kẻ trục lợi của Trung Quốc hồi đó đến máy bay cũng còn dám mua về, chứ đừng nói chỉ là cái khoản vay như thế này của Lâm Vũ Tình.
Lời nói của hắn quả nhiên là sự thật. Lâm Vũ Tình gật đầu nói:
- Uhm, gã đó là Tổng đốc ngân hàng Trung ương của bên ấy, nhìn thì có vẻ chân chính lắm nhưng thực thế cũng chỉ là một tên tham quan mà thôi. Sau khi lão gia giới thiệu chúng tôi qua bên đó, lúc mới đầu anh ta vẫn còn giả bộ là thanh liêm, sau đó thì lộ cái đuôi hồ li ra ngay. Gã nói đồng ý cho chúng ta vay hạn ngạch, nhưng yêu cầu mỗi khoản vay cần có 5% tiền hoa hồng. Lần này tôi vay 100 triệu Rúp, gã còn hỏi tôi có muốn vay thêm nữa không. Nhưng tôi nghĩ lấy nhiều tiền mặt như thế cũng chẳng để làm gì cả cho nên từ chối.
Hiện nay cái từ hoa hồng đã trở nên rất quen thuộc trong khu vực duyên hải rồi. Từ Quân Nhiên đương nhiên hiểu rõ Lâm Vũ Tình muốn nói gì.
Cau mày nghĩ ngợi một hồi, Từ Quân Nhiên rít qua kẽ răng”
- Vũ Tình, việc này chị phải làm một cách bí mật. Dù sao người ta có tiền cho mình thì mình cũng không cần phải khách sáo.
Lâm Vũ Tình nghe Từ Quân Nhiên nói xong thì ngây ra một lát rồi không khỏi nghi ngờ hỏi lại Từ Quân Nhiên:
- Cái này, cái này, cái này chắc không có vấn đề gì chứ?
Mặc dù hai năm gần đây cô thu được không ít chiến tích trên thương trường, đi cùng với Trang phu nhân cũng quen biết được không ít các nhân vật tầm cỡ, nhưng với tình hình như hiện này thì Lâm Vũ Tình cũng vẫn còn có chút bỡ ngỡ. Rốt cuộc thì Từ Quân Nhiên định làm gì?
Từ Quân Nhiên không để ý đến sự nghi ngờ của Lâm Vũ Tình, tiếp tục nói:
- Chị nghĩ cách liên hệ với Lão Mao Tử đó, không cần vay ngắn hạn mà cần vay dài hạn, cần phải vay từ 10 năm trở lên, có bao nhiêu vay bấy nhiêu. Chị cũng đừng dùng danh nghĩa của một công ty để vay, có thể ra ngoài tìm một số công ty đen, cố gắng vay thật nhiều đồng rup sau đó đổi thành đô la Mỹ hoặc là vàng.
Hắn cũng không phải là đồ ngốc, sau này đồng rúp sẽ bị mất giá, nếu không đổi thành đô la hoặc vàng sớm một chút, thì số tiền có trong tay này cũng không khác gì một mớ giấy vụn.
Lâm Vũ Tình bị những lời nói của Từ Quân Nhiên làm cho trở nên mông lung, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt lại vẻ mặt không hiểu gì cả, có điều vốn dĩ Từ Quân Nhiên nói thì làm vậy cô cũng đã quen rồi. Lúc này dù có đôi chút kinh ngạc nhưng cũng không có cách nào khác, lưỡng lự một hồi, Lâm Vũ Tình nói nhỏ với Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, việc này chắc sẽ không gây phiền phức gì chứ? Một năm đến mấy chục triệu rúp tiền lãi. Hơn nữa còn phải trả cho Lão Mao Tử đó 5% tiền hoa hồng.
Từ Quân Nhiên cười hăng hắc:
- Vũ Tình, chị cứ tin ở tôi, không đến mười năm chị sẽ phát hiện ra số tiền này đáng để cho chúng ta bỏ ra.
Đùa cái gì vậy chứ! Dù tiền lãi một năm mấy chục triệu rúp cũng hơi cao, nhưng nếu như vay 1 tỷ thì tiền lãi trong 5 năm cũng mới có 100 triệu. Đợi 5 năm sau khi Liên Bang Xô Viết giải thể, lúc đó 1 tỷ rup biến thành mấy chục triệu đô. Đó mới là cuộc mua bán mang lại lợi nhuận ngút trời.
Lâm Vũ Tình lăn lộn trên thương trường bao nhiêu năm nay, đặc biệt hơn một năm trở lại đây cô chơi nhiều cổ phiếu và hàng hóa hẹn kỳ giao, đương nhiên cô cũng có nắm bắt được những thứ có liên quan đến tỷ giá. Nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ:
- Quân Nhiên, ý của cậu là đồng rúp sẽ mất giá?
Cô nói không sai. Từ Quân Nhiên còn nhớ rất rõ, bắt đầu từ năm nay, tỷ giá của đồng rúp sẽ từ từ giảm xuống, hơn nữa biên độ mất giá sẽ ngày càng lớn, cho đến khi Liên Bang Xô Viết giải thể, từ một đồng rúp có thể đổi được 16 đô biến thành một mới giấy vụn.
Có điều Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ rằng bây giờ không thể nói cho Lâm Vũ Tình nghe những lời này được. Dù sao thì hắn cũng không thể tự mình nói với cô. Chẳng đến vài năm nữa, mọi người sẽ nhìn thấy một nước đế quốc vô cùng lớn mạnh sẽ dần dần bị phân tán. Sự sụp đổ của Chủ nghĩa xã hội đưa đến hàng loạt các quốc gia Tư bản chủ nghĩa ra đời. Dù Lâm Vũ Tình có tin tưởng hắn đến thế nào đi nữa, thì những lời này nói ra Lâm Vũ Tình cũng sẽ cho rằng đang nói sằng nói bậy.
Nghĩ ngợi một lát, Từ Quân Nhiên gật đầu nói:
- Tôi có đọc báo về tình hình tiền tệ gần đây, đồng rúp nhất định sẽ bị mất giá, ngược lại đô la Mỹ rất ổn định. Cho nên chị có thể thử mua một ít đồng rúp, sau đó đổi thành đô la Mỹ, kiếm chút tiền chênh lệch mà.
Lâm Vũ Tình nghe Từ Quân Nhiên nói vậy thì cũng yên tâm được phần nào. Dù sao thì về phương diện này Từ Quân Nhiên cũng chưa có thất bại bao giờ cả.
Hai người nói chuyện thêm một hồi rồi mới lưu luyến cúp điện thoại. Từ Quân Nhiên không đồng ý cho Lâm Vũ Tình đầu tư. Nếu như là trước đây thì còn có thể, nhưng mà bây giờ hắn đã là một chủ tịch Huyện rồi, không biết có bao nhiêu con mắt đang dõi theo hắn. Nếu như để cho Lâm Vũ Tình đầu tư vào Huyện Phú Lạc thì đây tuyệt đối không phải là việc có lợi gì cho hắn cũng như cho sự phát triển doanh nghiệp của Lâm Vũ Tình. Cho nên một người bạn trai vạn phú như hắn bản thân cũng phải nghĩ cách khác để kêu gọi đầu tư.
Từ Quân Nhiên vừa ngồi xuống nghỉ ngơi được một lát thì Thôi Tú Anh gõ cửa bước vào, mặt đỏ như gấc, vẻ như đang rất tức giận.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng, Từ Quân Nhiên đoán là có chuyện gì cười cười nói:
- Sao thế? Ai chọc giận Thôi đại tiểu thư vậy?
Mối quan hệ giữa hắn và Thôi Tú Anh rất có ý nghĩa. Hai người họ cho đến nay cũng vẫn chưa xác định mối quan hệ của bọn họ là gì. Chỉ là những lúc rảnh rồi thì ngồi tâm sự, thỉnh thoảng Thôi Tú Anh đưa Từ Quân Nhiên về nhà riêng, thỉnh thoảng cũng có chút giận dỗi. Về điểm này thì hoàn toàn không giống với Vương Hiểu Nhu và Tạ Mỹ Quyên. Nó khiến cho Từ Quân Nhiên có một cảm giác vô cùng mới lạ.
Không biết vì sao khi ở cùng với Thôi Tú Anh, Từ Quân Nhiên luôn có một cảm giác hết sức nhẹ nhàng. Cũng có thể do một người đã bốn năm mươi tuổi như hắn, khi ở cùng với một cô thiếu nữ mới hơn hai mươi tuổi như Thôi Tú Anh khiến cho Từ Quân Nhiên cảm thấy hắn như trẻ ra rất nhiều.
- Tức chết đi được!
Thôi Tú Anh mặt phừng phừng nói.
- Chẳng qua cũng chỉ là một Phó cục trưởng Cục chiêu thương, có gì to tát chứ!
Từ Quân Nhiên ngây người một lát, nhíu mày hỏi:
- Tú Anh, có chuyện gì thế?
Hắn thấy rất lạ, sao Thôi Tú Anh lại có quan hệ với Phó cục trưởng Cục chiêu thương được chứ?
Thôi Tú Anh quay lại nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Còn không phải là tại anh sao? Đang yên đang lành lại cho ra đời Cục chiêu thương cái gì không biết. Vốn dĩ mẹ em luôn thúc dục em đi xem mặt. Lần này chọn được cái tên Trần Cường Huy gì gì đó, nghe nói là sẽ đảm nhiệm chứ vụ Phó cục trưởng Cục chiêu thương. Càng phiền phức hơn nữa là cả ngày cứ dục em, phiền chết được!
Từ Quân Nhiên có chút động lòng. Lời nói của Thôi Tú Anh như là một tâm sự. Nhưng Từ Quân Nhiên lại nghĩ đến một khả năng. Xem ra, Thường ủy huyện sẽ có một cuộc đấu tranh rồi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận