Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 300: Vạch Trần Thân Phận.

Không thể không nói, bởi vì đi công tác với nghỉ phép du lịch là hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau, người trước không cần lo việc trả phí tiêu dùng, người sau càng thêm tự do tùy tính. Không cần phải lo lắng phiền phức ở Giang Nam, cũng không cần lo lắng trong huyện sẽ xảy ra vấn đề gì hay không, lần nữa bước chân vào thủ đô, tâm trạng Từ Quân Nhiên hoàn toàn không giống nhau.
Sắp đến tết nguyên đán rồi, dòng người ở nhà ga càng ngày càng nhiều, Từ Quân Nhiên đưa Trịnh Vũ Thành và bảy tám người tiêu thụ hàng hóa trong xưởng rượu, tay vác sản phẩm của xưởng rượu, và hai hộp thức uống, cũng chính là cái mà tục ngữ gọi là “dị lạp quán” (bật nắp – thùng kéo dễ dàng). Đó là một kỹ thuật mới, để làm ra nó, Từ Quân Nhiên còn nhờ Tăng Văn Khâm giúp đỡ, từ Hương Giang nhập vào một loại dây chuyền sản xuất mà nước ngoài đào thải, mới làm ra được nó.
Nó được phát minh từ niên đại năm mươi, dùng nguyên liệu vốn có của nắp bình trải qua gia công hình thành đinh tán, bề ngoài còn có móc kéo rất chặt, phối với vết khắc tạo thành một nắp bình hoàn hảo. Phát Minh thiên tài này đã phát triển kim loại trong 150 năm dài dằng dặc, sau đó trải qua đột phá của tính lịch sử. Đồng thời, phát triển ổn định tạo cơ sở vững chắc cho công nghiệp chế tạo bình và thức uống, nguồn gốc phát triển của bật nắp tại nước Mỹ, hơn mười khắc của những năm đầu, đến những năm 80, càng ngày càng được các nước trên thế giới sử dụng rộng rãi.
Lúc này Trung Hoa cũng có bật nắp, nhưng chỉ có thức uống và rượu nhập khẩu từ nước ngoài mới có, hơn nữa còn được xem là đồ chơi hiếm có, có thể nói ở trong nước không có xưởng nào sản xuất nó, mọi người nhìn thấy loại đồ vật này, giống như hàng hóa của thuyền đi biển, nhìn rất mới lạ.
Làm người đúng chừng mực, làm việc chừng mực, nhẫn nại chờ đội ngũ kiểm soát vé chậm rãi tiến đến, cái rương lớn trong tay Từ Quân Nhiên, trong đó là đặc biệt chuẩn bị cho Tào lão gia, đây là rượu anh đặc biệt dặn người trong xưởng mang đến, ngoài ra hắn còn cho người chuẩn bị cho Tôn lão gia một phần, huống hồ là nhà cách mạng xuất thân từ huyện Võ Đức, nếu thật sự muốn ra mặt cho Tôn lão gia, cho dù chỉ là nói mấy câu vì huyện Võ Đức, trong mấy năm sau này, huyện Võ Đức sẽ nhận được lợi ích rất lớn.
- Thứ các ngươi cầm là gì?
Có người đi tới nhìn vào mấy người Từ Quân Nhiên hỏi.
Dù sao cũng là thủ đô, không cần một nơi như tỉnh thành, cửa nhà ga xe lửa có đội tuần tra vũ trang thì không sao, còn có công an cảnh sát luân phiên trực.
Từ Quân Nhiên cầm tờ giấy hành nghề của mình, đưa cho đối phương:
- Thăm người thân.
Hắn không hề nói dối, gần đây Tào Tuấn Minh về thủ đô mở cuộc họp, nói thật thì Từ Quân Nhiên thực sự là đến thăm người thân.
Cảnh sát nhìn Từ Quân Nhiên một lượt, đang muốn nói, lại nghe được phía sau truyền đến tiếng thắng xe, quay đầu lại liền sửng sờ.
Cách đó không xa, một hàng mười mấy chiếc xe Jeep quân xa ngừng ở đó, từ trong bước ra một đám người, cầm đầu là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi.
Một cảnh sát vũ trang trẻ tuổi muốn bước lên trước chặn lại, lại nhìn thấy đại đội trưởng thường ngày vẫn lớn tiếng la quát mình chạy thẳng lên trước mặt người đàn ông đó, bộp một tiếng chào theo nghi thức quân đội.
- Chào thủ trưởng!
Đội trưởng rất khách sáo, ngữ khí cũng rất tôn kính, tuy biết thân phận của đối phương, nhưng bảng số xe lại nói cho hắn biết, tên này xuất thân từ thủ đô cũng có thể đoán được, bởi vì gia tộc dám treo bảng số xe đó đi lại trong thủ đô, đếm trên đầu ngón tay.
Người đàn ông trung niên gật đầu, chào lại đội trưởng, bình tĩnh nói:
- Theo lệnh của thủ trưởng trung ương, chúng tôi đến đón một người.
Đội trưởng lập tức ngẩn, lắp bắp gật đầu:
- Vâng!
Nói xong, quay người khoát tay với thuộc hạ của mình:
- Thu đội, thu đội!
Anh ta cũng không phải là tên đần độn, mệnh lệnh của thủ trưởng trung ương, một đội trưởng nhỏ nhoi như mình không có tư cách để biết.
Từ Quân Nhiên tràn đầy kinh ngạc, nhìn Tôn Chấn Quốc đang cất bước về phía mình, long mày từ từ nhíu lại.
- Đoàn trưởng Tôn, không biết ngài muốn làm gì?
Từ Quân Nhiên nhìn Tôn Chấn Quốc ngừng trước mặt mình, trong lòng còn một hy vọng cuối cùng, đó chính là hôm nay trùng hợp gặp Tôn Quốc Chấn, ông ta đến để đón người khác, ngoài ý muốn gặp mình mà thôi.
Nhưng thật đáng tiếc, ông trởi dường như đang đùa giỡn với Từ Quân Nhiên, Tôn Chấn Quốc nhìn Từ Quân Nhiên cả buổi mà không nói lời nào, trong mắt ngược lại lộ ra một loại cảm giác khiến cho Từ Quân Nhiên gọi là thân tình, đáng mừng mà còn mang theo chút cảm giác mong đợi.
- Bí thư Tiểu Từ, tôi muốn mời cậu cùng tôi đi một chuyến.
Tôn Chấn Quốc chậm rãi mở miệng, lời nói ra lại khiến Từ Quân Nhiên trầm xuống.
Bọn người Trịnh Vũ Thành ở phía sau đều ngẩn ra, không biết đây là chuyện gì, không ngờ đột nhiên xuất hiện nhiều xe quân đội như vậy, còn muốn đưa Từ Quân Nhiên đi? Trịnh Vũ Thành càng thêm chú ý, trong lời Tôn Chấn Quốc dùng một chữ mời, cũng có nghĩa là, người đàn ông mặc quân phục này, thế lực đại diện, đối với Từ Quân Nhiên rất khách khí.
Không đợi cho ý nghĩa này biến mất, Trịnh Vũ Thành liền nghe Từ Quân Nhiên thản nhiên nói:
- Đoàn trưởng Tôn, tôi nghĩ tôi với Tôn gia không còn gì để nói nữa chứ?
Tôn gia?
Trịnh Vũ Thành người biết rõ tất cả mọi chuyện lập tức cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, Tôn gia ở thủ đô là người như thế nào, là nhà cao cửa rộng nhất của Trung Hoa, Tôn lão gia bây giờ đang giữ chức quyền cấp cao, sáu người con trai của Tôn gia, con trai lớn Tôn Chấn Khôn giờ đang làm phó bộ trưởng bộ trung tổ, vừa mới nhận chức không bao lâu, nghe nói năm sau có thể làm cánh tay trong huyện ủy của một tỉnh nào đó. Con trai thứ hai Tôn Chấn An là chủ tịch huyện huyện Giang Nam, quản lý quyền hành một khu, con trai thứ ba Tôn Chấn Bang đảm nhiệm cục trưởng bộ tài chính, cũng là người nắm chức quyền, còn ba người còn lại, cũng là người chức cao, thành tích cao chót vót.
Sở dĩ Trịnh Vũ Thành biết những chuyện này, là vì Bạch Sa, vì xuất thân của Lâm Lệ, những người có chức quyền cô ây đều nghe đến thân thuộc, không có chuyện gì thì ngối tán dóc với chồng, hiển nhiên Bạch Sa cũng biết được những tin tức đại gia tộc của thủ đô, trong số những người Trịnh Vũ Thành nghe được, những người này đều là người ở trên cao không thể với tới được, nhưng bây giờ, Từ Quân Nhiên thế mà lại dính líu tới Tôn gia, chẳng lẽ, Từ Quân Nhiên có qaun hệ với Tôn gia.
Anh ta cũng biết chuyện Từ Quân Nhiên đã từng cứu Tôn Tĩnh Vân, nhưng Trịnh Vũ Thành không cảm thấy, ơn cứu mạng một người, đủ để khiến cho tôn gia bày ra trận thế như thế để đón tiếp Từ Quân Nhiên. Nếu Trịnh Vũ Thành đoán không sai, đoàn trưởng Tôn trước mặt này, có lẽ là đứa con thứ sáu của Tôn gia Tôn Chấn Quốc.
Chẳng qua, Trịnh Vũ Thành càng thêm hiếu kỳ, Từ Quân Nhiên với Tôn gia, rốt cuộc là quan hệ gì?
Tôn Chấn Quốc cười khổ khi nghe Từ Quân Nhiên nói không còn gì để nói với Tôn gia, thở dài một hơi:
- Cậu nói vậy là ý gì, chẳng lẽ cậu . . .
Ông ta còn chưa nói hết câu, Từ Quân Nhiên đã trực tiếp khoát tay:
- Tôi không có hứng thú gặp bất kỳ người nào của Tôn gia, đoàn trưởng Tôn, nếu ngài không có việc gì khác, vậy tôi xin phép đi trước.
Nói xong, Từ Quân Nhiên quay người căn dặn:
- Chúng ta đi, ngồi xe buýt.
Bọn người Trịnh Vũ Thành ở phía sau không hiểu, nhưng nhìn sắc mặt âm trầm của Từ Quân Nhiên, ai cũng không dám nói gì, chỉ đi theo bước chân Từ Quân Nhiên, một hàng người đi qua đội ngũ bọn người Tôn Chấn Quốc, đi theo hướng xe buýt.
Một người đàn ông to con phía sau Tôn Chấn Quốc nhìn bóng lưng bọn người Từ Quân Nhiên sắc mặt trầm xuống, đi đến bên cạnh Tôn Chấn Quốc, thấp giọng nói:
- Lục gia, có cần . . .
Thấy dấu hiệu tay của anh ta, Tôn Chấn Quốc bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, thấp giọng nói:
- Đi qua một bên, Vương Đại Pháo cậu thu lại bộ mặt đó cho tôi, cậu biết đó là người như thế nào không? Trói trở về có tin nhà cậu bắn chết cậu không! tTôi nói cho cậu biết, lần này cậu ngoan ngoãn đi xem mặt cho tôi, tôi hết cách để nói với chú Vương rồi.
Người bị gọi là Vương Đại Pháo đó ba mươi tuổi , vừa nghe Tôn Chấn Quốc nói sắc mặt liền chìm xuống, sắc mặt vừa mới âm trầm mà giờ lại giống như đau khổ cùng cực:
- Đoàn trưởng, không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là người theo chân anh bao nhiêu năm nay, anh không thể bán đứng tôi như vậy được . . .
Tôn Chấn Quốc trừng mắt:
- Anh qua một bên cho tôi, cái gì mà bán đứng anh! Cậu xem cậu lớn như vậy rồi, còn đi chơi với một đám thanh niên, chuyện này không có gì phải bàn bạc, ngày mai đi xem mắt cho tôi, nếu không đi, tôi sẽ đích thân áp giải cậu đi!
Vương đại pháo cười khổ, thấp giọng nói:
- Tôi đi là được chứ gì..
Dừng một chút, nhìn theo bóng lưng bọn người Từ Quân Nhiên, liền hỏi tiếp:
- Cái đó . . .
Tôn Chấn Quốc nghĩ, rồi lắc đầu nói:
- Đi thôi, về nhà trước, tôi nghĩ chuyện này cần em gái ra mặt rồi.
Bọn người Trịnh Vũ Thành theo sau Từ Quân Nhiên, thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tôn Chấn Quốc, cho đến khi bọn họ quay lại xe, rời khỏi chỗ đó, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lên xe buýt, mấy người ngồi cùng nhau, ai cũng đều không nói, mọi người đều bị sự việc bất ngờ này làm cho choáng váng, Tôn gia bày ra nhiều trận chiến, lại chỉ vì một người Từ Quân Nhiên, đối với nhiều người mà nói, bọn họ có lẽ không biết Tôn gia là vật gì, nhưng quân đội dùng xe Jeep đó với Tôn Quốc Chấn vẫy tay liền khiến cho bọn cảnh sát vũ trang với bọn công an cảnh sát đó lui ra, lại khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi đối với quan hệ thần bí của bí thư Từ ở thủ đô này.
Xe buýt đi thẳng đến nhà ga, Từ Quân Nhiên nhìn cửa sổ thỉnh thoảng lóe lên cảnh sắc thủ đô, trong lòng khó mà có thể bình tĩnh lại.
Tôn gia có thể nắm bắt hành tung của mình, Từ Quân Nhiên không hề bất ngờ, chỉ cần hỏi Hô Diên Ngạo Ba hoặc Triệu Phù Sinh một chút, liền biết được mình đã ngồi chuyến xe nào đến thủ đô, hơn nữa thời gian ngồi xe đã qua hai ba ngày rồi, nhưng vấn đề là, Tôn gia vậy mà bày ra trận thế như thế để đón tiếp mình, còn để cho Tôn Chấn Quốc đích thân ra đón, liền lộ ra chút bất thường.
Từ Quân Nhiên có thể cảm thấy, việc mình cứu Tôn Tĩnh Vân hoặc vô tình giúp Lãnh Nhạc rửa sạch tội, đáng để Tôn gia đối đãi với mình như vậy.
Nếu không đáp án chỉ có một – Tôn gia đã biết thân phận của mình!
Ngoại trừ cách giải thích này, Từ Quân Nhiên không nghĩ ra lý do nào đáng để cho Tôn gia đối đãi với mình như vậy, nhưng Từ Quân Nhiên càng thêm nghi ngờ, bởi vì thái độ vừa rồi Tôn Chấn Quốc đối với mình, ngoại trừ sự vui mừng khi gặp người nhà, dường như, còn có một chút đề phòng, đây rốt cuộc là tại sao?
Giờ khắc này, trong lòng Từ Quân Nhiên rất loạn, lần đầu tiên có cảm giác không biết làm sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận