Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 754: Không chỉ là hấp dẫn

So đo với mấy cô nhóc không phải là phong cách của Từ Quân Nhiên, hai kiếp sống đã bồi dưỡng cho hắn khả năng kiềm chế để không làm cái loại chuyện nhàm chán này. Huống hồ hiện tại hoa đào nhà hắn cũng đủ nhiều rồi, cuộc gặp gỡ với Uyển Tiêu Nguyệt lúc ở thủ đô đã khiến hắn phải suy nghĩ lại về hành vi của bản thân, từ những việc tối thiểu nhất, và hắn đã quyết định thay đổi cách hành xử của mình, sẽ không bao giờ trêu đùa phụ nữ nữa.
Có lúc, nợ phong lưu chính là khoản nợ khó trả nhất!
Ở trong trường học vừa tròn nửa tháng thì bọn Tưởng Phúc Sinh lại nói với hắn chỉ còn khoảng nửa tháng nữa là tới kỳ thi cuối kỳ.
Đi học thì Từ Quân Nhiên còn có thể đi thay Thẩm Thanh, nhưng còn kỳ thi này thì Từ Quân Nhiên cũng chỉ có thể bó tay. Dù sao thì chuyện này cũng không giống như chỉ cần lên lớp là xong, nếu chỉ như vậy thì Từ Quân Nhiên đương nhiên sẽ làm giúp Thẩm Thanh, chính vì vậy hắn đành phải để Thẩm Thanh nhanh chóng làm xong công việc rồi trở về.
- Làm xong việc ở bên đó phải nhanh chóng trở về, có phải là cậu định để tôi đi thi hộ cậu luôn phải không?
Từ Quân Nhiên nắm chặt điện thoại nói chuyện có chút tức giận. Tên nhóc này xem ra là đã nghiện ở bên đó rồi đây mà.
Thẩm Thanh cùng Dương Kiệt Siêu đã đến Moscow được gần một tuần lễ, đầu tiên bọn họ lợi dụng mối quan hệ của quân khu đem đổi sáu trăm triệu sang đồng Rúp ở các chợ đen, sau đó thì liên lạc với Tôn Chấn Bang, nhờ sự giới thiệu của ông, bọn họ đã làm quen với một người đàn ông Liên Bang. Người đàn ông này có địa vị khá cao trong ngân hàng trung ương của Liên Bang, là Phó chủ tịch ngân hàng, và ông ta rất hiếu khách, không chỉ nhiệt tình tiếp đãi đám người Dương Kiệt Siêu mà còn đồng ý giúp bọn họ đổi đồng Rúp sang đôla.
- Anh này, người đàn ông Liên Bang kia rất thú vị.
Thẩm Thanh cầm điện thoại, vừa cười vừa nói với Từ Quân Nhiên. Trong khoảng thời gian gần đây, cậu cảm nhận được mình đã trưởng thành lên không ít, nhất là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy lại càng khiến cho Thẩm Thanh hiểu được suy nghĩ trước đây của mình ngây thơ và buồn cười đến thế nào.
Từ Quân Nhiên hơi bất ngờ, lời nói của Thẩm Thanh rõ ràng là còn có ý nghĩa khác, hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi:
- Ý của cậu là người đó cũng khá được?
Hắn cũng rất tò mò muốn biết rốt cuộc thì lời nói vừa rồi của Thẩm Thanh là có ý gì?
Thẩm Thanh do dự một lát rồi nói:
- Anh Dương có chuyện muốn nói với anh.
Một lát sau, trong điện thoại liền vang lên tiếng nói của Dương Kiệt Siêu:
- Quân Nhiên, theo như tôi thấy thì kế hoạch của chúng ta cần phải thay đổi một chút.
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Từ Quân Nhiên khẽ động, ngay lập tức nghĩ đến truyền thuyết nào đó ở kiếp trước, trong truyền thuyết nói khoảng thời gian sau khi Liên Bang giải thể, nghe nói những quan chức cấp cao thậm chí còn cả gan dám bán cả bom nguyên tử, chẳng lẽ lần này người mà cậu giới thiệu cho bọn Dương Kiệt Siêu lại là loại người này?
- Anh Dương, nếu như bọn anh đã ở bên đó thì cứ làm sao cho phù hợp là được, không nhất thiết cứ phải làm theo y như kế hoạch ban đầu đâu.
Trong điện thoại có nhiều lời không tiện nói ra, nên Từ Quân Nhiên cũng không nói vòng vo nhiều, giao cho Dương Kiệt Siêu quyền quyết định, dù sao thì nếu như có thể đổi số tiền Rúp trong tay sang đôla, thì đó mới là cướp tiền theo đúng nghĩa!
Sau đó hắn lại dặn dò Thẩm Thanh một vài chuyện, muốn bọn họ phải nhanh chóng về nước, một lúc sau Từ Quân Nhiên mới buông điện thoại trong tay xuống. Trong lòng hắn lúc này lại thấp thỏm không yên, chẳng lẽ lần này thật sự phải nhổ răng trong miệng hổ hay sao?
Chuyện này không thể gấp gáp được, dục tốc bất đạt. Hơn thế nữa trước khi đại sự chính thức xảy ra thì những chuyện khác chỉ là vớ vẩn mà thôi.
Mấy ngày gần đây hắn đã sống một cuộc sống rất hạnh phúc, ngày ngày cùng đám Tưởng Phúc Sinh lên lớp đi học, hôm nào không cần đi học thì sẽ đi tìm Hàn Thiên Thiên để nói chuyện phiếm, cô nhóc này hình như là rất thích cái cảm giác được nói chuyện trên trời dưới đất với Từ Quân Nhiên. Có đôi khi còn cùng ngồi với hắn nguyên cả một buổi trong góc của thư viện.
Từ Quân Nhiên đang nằm trong kí túc xá, trong đầu nghĩ đến tiến triển công việc của đám người Thẩm Thanh bên Moscow, thật sự hận mình không thể chạy ngay đến đó để cùng tham gia với bọn họ. Đúng lúc này, điện thoại trong phòng kí túc vang lên.
Từ Quân Nhiên đi qua nhận điện thoại, bên tai vang lên tiếng nói của Hàn Thiên Thiên:
- Đoán xem em là ai?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Thiên Thiên, em thấy ngoại trừ em ra thì còn có cô gái nào có thể gọi điện cho anh vào lúc này chứ hả?
Dừng lại một chút, hắn nhìn vào đồng hồ rồi nói:
- Sao lại gọi điện cho anh? Chẳng lẽ mấy mỹ nữ trong phòng em không lôi em đi dạo phố à?
- Không!
Tiếng của Hàn Thiên Thiên truyền đến, mặc dù vẫn đáng yêu như ngày thường nhưng lại có chút quyến rũ hơn.
- Thời tiết hôm nay không tệ nha!
- Đúng vậy, chính vì thế nên anh mới hỏi sao mấy mỹ nữ phòng em lại không kéo em đi ra ngoài dạo phố đó?
Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nói.
- Anh có rảnh không?
Hàn Thiên Thiên nhàn nhạt hỏi lại.
- Cũng coi như là có đi.
Từ Quân Nhiên nhìn cuốn tạp chí mình đặt trên bàn.
- Vậy em đi tìm anh được không?
- Tới tìm anh thì không có vấn đề, chỉ có điều là em có chắc là em sẽ dám đến kí túc xá nam không đấy?
Từ Quân Nhiên ngẩn người, ngay lập tức hỏi lại cô.
- Ồ, vậy em sẽ đến kí túc chỗ anh, từ trước tới giờ em chưa đến kí túc xá nam bao giờ đâu đấy!
Hàn Thiên Thiên nghĩ nghĩ, sau đó nói nhỏ gì đó, rồi nắm chặt điện thoại trong tay nói:
- Khoảng một tiếng sau anh xuống tầng 1 là được!
Khoảng một tiếng sau Từ Quân Nhiên đi xuống cửa chính của kí túc liền nhìn thấy Hàn Thiên Thiên đang từ con đường đối diện chạy lại phía hắn. Không thể không khẳng định vào khoảng khắc đó Từ Quân Nhiên cảm giác dường như tất cả không khí đều ngưng trệ, trái tim không bao giờ biết, giờ dù cho núi Thái Sơn có sụp xuống trước mặt hắn, cũng giống như là bị người ta nhẹ nhàng vuốt ve.
Hàn Thiên Thiên mặc một chiếc váy liền cổ tròn màu đen đứng trước mặt hắn, dưới làn váy màu đen là bắp chân thon dài, thân hình của cô rất đẹp, vòng eo nhỏ gọn cùng với vòng một căng tròn, quả thật là khiến cho không một người đàn ông nào có thể dời mắt khỏi cô. Lúc Lý Dật Phong thấy có rất nhiều nam sinh đi về phía bên này vì mải ngắm mỹ nữ mà đâm xầm vào nhau, thật sự là rất mất mặt.
Rõ ràng Hàn Thiên Thiên chỉ là đứng trước mặt hắn, trong đôi mắt sáng long lanh là hình ảnh phản chiếu của hắn, Từ Quân Nhiên cảm thấy dường như không gian xung quanh bị thu hẹp khiến cho người ta có cảm giác khó thở.
Trong lòng Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, hắn không nhịn được mà cảm thán: đất sao hoa vậy! Mặc dù nói Hàn Thiên Thiên này có tính cách rất thuần khiết, ngây thơ nhưng thân hình mà cô sở hữu lại không “ngây thơ” chút nào, cần lồi có lồi, cần lõm có lõm. Chỉ cần trang điểm trưng diện một chút thôi cũng đủ khiến cho lòng người ta phải nhảy nhót lung tung.
- Nè, anh nhìn cái gì vậy hả?
Hàn Thiên Thiên thấy Từ Quân Nhiên cứ đứng bất động một chỗ, có chút hờn dỗi vỗ vào bả vai hắn một cái. Từ lúc cô bắt đầu xuất hiện đến giờ, Từ Quân Nhiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, mặc dù bộ váy này là do Trương Giai Giai cùng Phùng Tuyết yêu cầu cô mặc vào, nhưng dưới ánh mắt đầy tính xâm lược của người đàn ông này lại khiến cho Hàn Thiên Thiên vốn đã có chút khẩn trương, giờ lại càng khẩn trương hơn, thậm chí tim cô còn đập nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Thờ dài một hơi, Hàn Thiên Thiên cố gắng giả bộ như mình không có vấn đề gì cả, nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, trong lòng vô cùng đắc ý.
Xem ra hôm nay cô đã không phí công mặc bộ đồ này rồi!
Bình thường cô rất ít khi mặc những bộ đồ như thế này chứ đừng nói đến chuyện là mặc nó đến trước mặt một nam sinh không được coi là quá thân thiết như vậy, chỉ có điều hôm nay là một ngày đặc biết, Hàn Thiên Thiên thấy mình nên mặc như thế này. Nhưng khi đối diện với ánh mắt đầy ý cười của Từ Quân Nhiên, cô luôn có một loại cảm giác xấu hổ không biết phải làm gì, giống như lúc cô ở trong kí túc mặc thử quần áo, trong lòng mặc dù có chút khẩn trương nhưng thêm vào đó còn có cả ước ao và chờ mong. Tục ngữ có câu niềm vui của phụ nữ là do người khác đem lại, mặc dù cô có chút ngây thơ nhưng không có nghĩa là cô ngu ngốc không biết cái gì.
- Kiêm gia thương thương
Bạch lộ vị sương
Sở vị y nhân
Tại thủy nhất phương.
Từ Quân Nhiên nhìn Hàn Thiên Thiên rồi vừa cười vừa đọc một bài thơ.
Đôi mày thanh tú của Hàn Thiên Thiên hơi nhếch lên, cô nhìn Từ Quân Nhiên rồi xấu hổ đỏ mặt nói:
- Nè, anh không cảm thấy bài thơ này có chút chua xót hay sao?
Từ Quân Nhiên nhìn chiếc cổ trắng nõn của cô nhóc biến thành màu hồng liền cười nói:
- Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Hàn Thiên Thiên vẫn luôn muốn đổi chủ đề khác để nói, bởi với cô thì việc quần áo cô mặc ngày hôm này trở thành chủ đề chính giữa cô và Từ Quân Nhiên không phải là chuyện tốt cho lắm.
- Chắc anh chưa đi dạo Nam Hoa bao giờ đúng không?
Cách chuyển chủ đề này chẳng cao minh chút nào, nhưng khi Từ Quân Nhiên nhìn thấy cổ cô đã ửng hồng hết cả lên thì vẫn cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Những lời hắn nói cũng là sự thật, ở kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng đã từng tới Lĩnh Nam vô số lần, đương nhiên số lần đến thành phố Nam Hoa cũng đếm không xuể, nhưng lúc đó thành phố này đã trở thành một thành phố lớn cấp quốc tế rồi, chứ không phải là thành phố đang trong giai đoạn phát triển, mỗi ngày đều có một vài thay đổi mới như hiện nay.
- Khó mà có được một hôm em rảnh rỗi, đám Giai Giai đều đi shopping cả rồi, đến chiều mới về được. Chính vì thế cho nên từ bây giờ cho đến chiều, bản đại tiểu thư đây sẽ cho anh một cơ hội, làm người dẫn đường cho anh, đưa anh đi tham quan một vòng phong cảnh Nam Hoa này, thế nào? Có phải trong lòng anh đang vui lắm đúng không?
Hàn Thiên Thiên vui vẻ ra mặt nói với Từ Quân Nhiên. Cô rất thích cái cảm giác khi ở cùng người này, thật ra thì cái cảm giác này cũng không phải là cái loại tình yêu nam nữ gì đó mà bọn Giai Giai hay nói mà nó là một loại cảm giác rất đặc biệt. Bởi vì thông qua những lời người đàn ông này nói cô đã biết thêm được rất nhiều thứ mới mẻ, và còn nhiều hơn nữa là cô đã có thêm nhiều kiến thức hơn về nước ngoài, về một số chuyện hiện tại và nhiều nhất chính là kiến thức về cuộc sống.
Có nhiều lúc, người đàn ông hấp dẫn người phụ nữ không chỉ là nhờ vào tiền tài mà còn có cả tài hoa và cả phẩm vị nữa.
Người con gái còn non nớt chưa có nhiều kinh nghiệm sống tốt nhất là không nên chọc vào ba loại đàn ông có sức hấp dẫn đối với phụ nữ nhất đó chính là lãng tử, thanh niên có tài năng nghệ thuật và người đàn ông đã có gia đình. Nguyên nhân rất đơn giản là bởi đã là lãng tử thì sẽ không bao giờ chịu bị trói buộc bởi một người con gái, đây là loại người có sức hấp dẫn chí mạng nhất. Còn thanh niên có tài hoa lại có thể khiến cho rất nhiều cô gái nhỏ say mê đến quên cả đường về.
Còn người đàn ông đã có gia đình có một loại mị lực hấp dẫn chí mạng đối với những cô gái nhỏ chưa có kinh nghiệm đó chính là ý thức trách nhiệm cá nhân cùng sự thành thục của người đàn ông đã kết hôn.
Từ Quân Nhiên lại là hai trong ba loại đàn ông này, bởi trước kia cũng đã từng là lãng tử và từ sâu trong máu trong linh hồn hắn cũng đã ngấm cái gọi là sự thành thục của người đàn ông, nên lúc hắn đứng trước mặt Hàn Thiên Thiên mới có thể hấp dẫn được sự chú ý của cô. Thực ra thì cũng không phải cố ý nhưng lúc Hàn Thiên Thiên so sánh hắn với những nam sinh khác, thì cô thấy rằng so với những người khác thì hắn thành thục hơn rất nhiều.
Từ Quân Nhiên nhìn vào cô gái nhỏ đáng yêu đang đứng trước mặt mình thì mỉm cười dịu dàng, một tay nhét trong túi quần còn một tay thì đưa ra trước mặt Hàn Thiên Thiên nói:
- Đưa tay ch
Bạn cần đăng nhập để bình luận