Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 588: Tức giận.

Lúc Từ Quân Nhiên biết được tin này thì đã là buổi tối. Vương Hiểu Nhu vẻ mặt tràn đầy ưu tư, lo lắng đứng trước mặt hắn
- Quân Nhiên, Cục trưởng Diệp cho người bắt cái tên Lưu Lão Lục gì đó đi rồi. Chuyện này liệu có gây phiền phức gì không?
Đối với Vương Hiểu Nhu mà nói, chuyện của cô bất luận to nhỏ đến mức nào đi nữa, so với Từ Quân Nhiên thì đều không đáng để nhắc đến. Phụ nữ khi yêu đều như vậy. Bất kể là chuyện gì thì điều đầu tiên cần suy nghĩ đó chính là người mình yêu. Tất cả những cái khác, đều là thứ yếu.
Từ Quân Nhiên chau mày, sắc mặt đen kịt như đít nồi, không hề nghe những lời mà Vương Hiểu Nhu vừa nói, hỏi lại cô:
- Em bảo, mấy tên Cảnh sát đó muốn động tay động chân với em hay sao?
Vương Hiểu Nhu ngây ra một lát rồi gật đầu:
- Bọn chúng…
Từ Quân Nhiên nghe thấy vậy thì xua xua tay:
- Để lát nói sau.
Nói rồi hắn bước đến chỗ máy điện thoại, cầm ống nghe lên bấm số gọi vào máy bàn của Diệp Hữu Đạo. Sau khi điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia Diệp Hữu Đạo kinh ngạc hỏi:
- Chủ tịch Từ, ngài có chuyện gì sao?
Từ Quân Nhiên lạnh lùng nói:
- Diệp đại ca, Đại cục trưởng Diệp của tôi, có phải anh lên làm Cục trưởng cục công an đến lá gan cũng mất rồi hả? Quan hệ giữa tôi và Vương Hiểu Nhu anh thật sự không biết gì hay là giả vờ không biết? Người phụ nữ của tôi bị người ta ức hiếp, anh vẫn còn mặt mũi hỏi tôi là có việc gì hay sao? Là anh không quen biết người nào đó họ Từ hay là anh cảm thấy, đối với một Cục trưởng Cục công an huyện thì chút việc vớ vẩn này không đáng để cho anh để tâm đến?
Ở đầu dây bên kia, Diệp Hữu Đạo mồ hôi lạnh dọc theo sống lưng. Một khi Chủ tịch Từ này mà tức giận thì thật khiến cho người ta khiếp sợ. Diệp Hữu Đạo hiểu rất rõ rằng, tất cả những gì mà y có được như ngày hôm nay, đều là do một tay Từ Quân Nhiên nâng đỡ. Vốn dĩ y dự định xử lí ổn thỏa chuyện ngày hôm nay xong rồi mới báo cáo lại với Từ Quân Nhiên. Thật không ngờ Từ Quân Nhiên lại tự mình gọi điện đến.
Còn chưa đợi cho Diệp Hữu Đạo nói được câu nào, Từ Quân Nhiên trầm giọng nói tiếp:
- Bất kể là ai, tất cả đánh gẫy một chân cho tôi. Cánh tay nào động vào Hiểu Nhu thì phế luôn cánh tay đó!
Nói xong, Từ Quân Nhiên cúp điện thoại cái bụp, không để cho Diệp Hữu Đạo có cơ hội giải thích điều gì cả.
Bỏ điện thoại xuống, Từ Quân Nhiên quay đầu lại nói với Vương Hiểu Nhu lúc này sợ tới mức sắc mặt đã trắng bệch:
- Em lại đây.
Lúc này trong lòng Vương Hiểu Nhu cảm thấy hết sức ngọt ngào. Cô vừa lo lắng Từ Quân Nhiên tự chuốc vạ vào thân, vừa thấy vui vì tình cảm sâu sắc của Từ Quân Nhiên đối với mình mà trở nên lo lắng. Một lúc lâu sau mới thốt ra được một câu:
- Quân Nhiên đừng. Anh đừng tự chuốc lấy phiền phức. Ngghe nói người đó là người nhà của Cục trưởng Cục tài chính.
Từ Quân Nhiên ngây người ra một lát. Người nhà của Cục trưởng Cục tài chính? Chau mày lại hắn hừ một tiếng:
- Chu Quang Minh thì sao chứ? Dù có là con của Chủ tịch Tỉnh đi nữa thì cũng thế mà thôi.
Trong thời khắc đó, Vương Hiểu Nhu cảm thấy dù cô có chết đi thì cũng đáng. Người đàn ông trước mặt cô đây chính là trời, là sinh mệnh của cô.
………………..
………………..
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Từ Quân Nhiên vừa bước đến cửa phòng làm việc thì Diệp Hữu Đạo vội vàng chạy đến.
- Chủ tịch, tôi sai rồi.
Ngồi đối diện với Từ Quân Nhiên, Diệp Hữu Đạo lên tiếng nhận lỗi, cảm giác rất cô độc. Từ lúc y bước vào cửa, Từ Quân Nhiên đã không thèm đếm xỉa gì đến y, mà hắn chỉ ngồi lúi húi trên bàn làm việc viết viết cái gì đó, hoàn toàn khác xa so với ngày thường bọn họ anh anh em em thân mật. Diệp Hữu Đạo cũng hiểu rõ rằng, Từ Quân Nhiên đang tự trách bản thân mình.
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng, lúc này mới nhìn Diệp Hữu Đạo:
- Cục trưởng Diệp, Diệp đại ca, tôi nói cho anh hay, thời gian chúng ta quen biết nhau không phải là ngắn. Anh nói xem, tôi là cái loại người nhìn thấy người của mình bị ức hiếp mà đứng nhìn coi như không biết hay sao?
Diệp Hữu Đạo ngại ngùng. Khó nhọc đợi Từ Quân Nhiên nói xong mới thấp giọng nói:
- Chủ tịch, tổng cộng có năm người. Lưu Lão Lục tôi phế một bên chân, những người còn lại bao gồm cả mấy nhân viên ở Đội quốc phòng đều bị đánh gẫy một cánh tay. Phó đồn trưởng đồn cảnh sát địa phương có hơi phiền phức một chút, tôi đã tìm lí do để khai trừ y. Để rồi tôi sẽ cho người đến xử lí y sau.
Từ Quân Nhiên ngây người một lát. Thật không ngờ Diệp Hữu Đạo lại hành động nhanh gọn đến như vậy. Chỉ trong thời gian một đêm đã xử lí xong hết mọi việc. Mặc dù giải quyết mấy tên đó không phải chuyện gì phiền phức, nhưng để cho một Cục trưởng cục công an như gã phải ra tay làm những chuyện như thế này thì quả thật có chút làm khó cho gã.
- Haiz, Diệp đại ca, hôm qua tôi có hơi nặng lời, anh đừng để bụng!
Từ Quân Nhiên thở dài, móc ra một điếu thuốc châm lửa, rồi lại móc ra một điếu nữa đưa cho Diệp Hữu Đạo:
- Bố tôi mất sớm. Từ nhỏ mẹ đã luôn nhắc tôi rằng, cần phải bảo vệ người thân của mình. Tôi lúc nào cũng coi Hiểu Nhu là người nhà. Xảy ra chuyện như thế này, nhất thời không kìm được lửa giận. Anh đừng có để bụng.
Diệp Hữu Đạo nhận lấy điếu thuốc mà Từ Quân Nhiên đưa. Sau khi châm lửa xong thì hít một hơi thật sâu rồi mới cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch, chúng ta không phải là người ngoài. Lão Diệp tôi đây cũng không khách sáo nữa. Hôm qua ngài tức giận, tôi cảm thấy không có gì cả. Nói thật lòng, từ khi ngài lên làm Chủ tịch Huyện, tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng xa. Tôi cảm thấy tôi có chút không theo kịp được ngài nữa rồi. Hôm qua ngài tức giận với tôi như vậy, ngược lại tôi lại thấy rất gần gũi. Điều này cho thấy ngài không hề coi Lão Diệp tôi là người ngoài, nếu không thì ngài đã không nói ra những lời như vậy.
Diệp Hữu Đạo cười hăng hắc nói tiếp:
- Cái này, con người tôi có chút thấp hèn. Tôi thích bị cấp trên mắng chửi.
Từ Quân Nhiên bất lực lắc lắc đầu. Việc này hắn cũng không biết rốt cuộc thì mình làm đúng hay làm sai. Lí trí mách bảo Từ Quân Nhiên, việc này có chút không thỏa đáng. Nhưng về mặt tình cảm, thì Từ Quân Nhiên lại không thể để cho người phụ nữ của mình chịu bất kì sự uất ức nào.
Trong cuộc họp Thường ủy Huyện ủy ngày hôm sau, 100% phiếu bầu thông qua Hoàng Hải đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Văn phòng hành chính Huyện kiêm Phó chủ nhiệm Văn phòng Huyện ủy. Từ Quân Nhiên về đến phòng làm việc thì chuông điện thoại đang kêu “reng reng”. Từ Quân Nhiên vừa nhấc điện thoại thì nghe thấy ở đầu dây bên kia giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp của Lâm Vũ Tình:
- Chồng, vừa rồi bận gì à? Em gọi cho anh lần này là lần thứ năm rồi đấy.
Trong lòng Từ Quân Nhiên cảm thấy ấm áp:
- Ừ, vừa mới họp xong. Chị Vũ Tình, có chuyện gì thế? Chuyện vay tiền ở bên đó có vấn đề gì hay sao?
Thời gian này, Lâm Vũ Tình bận rộn với việc vay đồng rúp từ bên Lão Mao Tử cho nên Từ Quân Nhiên mới hỏi như vậy.
Lâm Vũ Tình mỉm cười:
- Cậu đấy, chỉ có biết đến tiền thôi. Tôi có phải là con ngốc đâu. Cậu đã vạch sẵn đường đi như thế rồi thì còn xảy ra chuyện gì được chứ? Đúng rồi, tôi chuẩn bị kinh doanh bất động sản ở Hương Giang. Trang phu nhân có nói qua với tôi rằng thị trường bất động sản ở đó rất có tiềm năng. Dù sao thì tiền mặt chúng ta đang có trong tay cũng không phải là ít, vừa hay có thể đầu tư vào cái này. Cậu thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Việc này cũng không tệ.
Đương nhiên là hắn biết rất rõ rằng, thị trường bất động sản ở Hương Giang trước những năm 90 vô cùng có giá.
Lâm Vũ Tình mỉm cười:
- Thế thì được. Bên này tôi không đủ người dùng, cậu cho tôi mượn Vương Hiểu Nhu dùng tạm nhé!
Từ Quân Nhiên ngây ra một lát. Vương Hiểu Nhu ư? Làm sao Lâm Vũ Tình lại biết chuyện này được chứ?
- Cậu đấy, cậu cho rằng tôi không biết gì hay sao?
Tiếng cười của Lâm Vũ Tình từ đầu dây bên kia vọng lại:
- Lần trước, lúc tôi đến thủ đô thăm Lão gia, cậu ba đã nói với tôi rất nhiều chuyện của cậu ở Huyện Phú Lạc.
Mặc dù lời nói của cô vừa phải nhưng Từ Quân Nhiên lại chau mày. Tôn Chấn Bang biết chuyện, đồng nghĩa với việc cả nhà họ Tôn cũng sẽ đều biết. Có thể nói, hôm nay Lâm Vũ Tình không tự nhiên mà gọi điện, cô gọi điện là có mục đích cả.
Cũng không thể trách Từ Quân Nhiên suy nghĩ quá nhiều. Những chuyện như thế này đối với người bình thường mà nói, thì có thể chỉ là một chuyện tầm thường, nhưng mà Từ Quân Nhiên biết rõ, đối với một cán bộ cấp cao mà nói, trong một số bối cảnh nào đó thì thực sự rất khó nói. Nếu không thì một lãnh đạo ở cái tuổi ba mươi mà không kết hôn, thì sẽ bị người ta chỉ trích. Thậm chí, khi đề bạt một cán bộ thì gia đình có hoàn chỉnh hay không cũng sẽ trở thành một trong những điều kiện để đánh giá. Cuộc điện thoại của Lâm Vũ Tình hôm nay, xem ra đã chịu ảnh hưởng của nhà họ Tôn, nếu không thì với tính cách của Lâm Vũ Tình, chắc chắn không bao giờ để ý đến người đàn bà của Từ Quân Nhiên. Cần biết rõ rằng, từ rất lâu rồi cô đã có dự định, cả đời này sẽ làm người phụ nữ phía sau Từ Quân Nhiên.
- Chị Vũ Tình, ở bên đó nói gì thế?
Từ Quân Nhiên đột nhiên mở lời khiến cho Lâm Vũ Tình ở đầu giây bên kia giật mình.
Từ Quân Nhiên biết rất rõ, người nhà họ Tôn biết Lâm Vũ Tình không thể lấy hắn, thêm vào đó là hiện nay Lâm Vũ Tình đang nắm giữ túi tiền của Từ Quân Nhiên, đương nhiên thái độ đối với Lâm Vũ Tình có chút khác biệt.
Quả nhiên, Lâm Vũ Tình cười cười nói:
- Nói gì chứ? Tôi đã từng nói rồi, không cần biết cậu có bao nhiêu người phụ nữ tôi cũng không cần để ý. Có điều cậu ba nói với tôi một câu, nói là do ông ngoại nói, bảo con đường thăng tiến của cậu sau này không biết chừng sẽ làm quan to, nên không thể để cho phụ nữ ngáng bước chân được.
Từ Quân Nhiên chau mày. Không ngờ, ở thủ đô nắm được thông tin nhanh như vậy. Xem ra không chỉ có một mình Vương Hiểu Nhu, mà những người phụ nữ khác của hắn e rằng Lão gia cũng biết cả rồi.
- Chồng à, cậu nghe tôi nói. Tôi nghĩ như thế này, cứ để cho Vương Hiểu Nhu đi cùng với tôi trước đã. Tôi nghe nói, cô ấy cũng giống như tôi, là một cô gái bình thường ở huyện thành, không học qua Đại học. Có thể hiện giờ tình cảm của hai người rất tốt, nhưng cậu đã bao giờ nghĩ đến sau này, con đường của cậu càng đi càng dài. Cậu yêu thương cô ấy cũng được, nhưng cùng với sự lên cao về địa vị của cậu thì khoảng cách giữa hai người cũng theo đó mà lớn lên. Như vậy, liệu cô ấy có hạnh phúc không? Lẽ nào cậu muốn cô ấy cả đời phải núp sau lưng cậu sao?
Lâm Vũ Tình nhỏ giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu quên rồi sao? Đây đều là những lí lẽ mà trước đây cậu nói với tôi.
Từ Quân Nhiên trở nên trầm mặc. Những lời này của Lâm Vũ Tình khiến cho hắn không thể nói được gì cả. Không phải là hắn không nghĩ đến những vấn đề này, chỉ là tự dối mình dối người nói với bản thân hắn rằng, chỉ cần hắn yêu thương cô thế là đủ rồi. Thực ra Từ Quân Nhiên biết, cách nghĩ này của hắn có phần ích kỷ. Vương Hiểu Nhu không có tiền đồ sáng lạng được như Tạ Mỹ Quyên mà cô chỉ có một mình hắn. Nếu một ngày nào đó hắn không cần cô nữa, thì Từ Quân Nhiên không thể tưởng tượng ra được, người con gái dịu dàng như dòng nước này sẽ làm những chuyện như thế nào để làm tổn thương chính bản thân cô.
Một lúc lâu sau, giọng nói có phần mệt mỏi của Từ Quân Nhiên vang lên:
- Chuyện này, anh cần phải thương lượng lại với Hiểu Nhu đã.
Dừng lại một lát, hắn nói tiếp:
- Anh cần phải tôn trọng quyết định của cô ấy.
Lâm Vũ Tình cười ha ha. Cô biết người đàn ông của mình không phải là hạng người không hiểu đạo lí. Chuyện có liên quan đến hạnh phúc của những người bên cạnh mình, Từ Quân Nhiên sẽ không bao giờ ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận