Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 222: Nam nữ đối chọi gay gắt.

- Đã mấy chục năm trôi qua rồi, Thái Nghiên luôn được tôi đưa theo bên cạnh, nó cũng được tôi sắp xếp đi học, làm việc… Tuy trái ý tôi làm cảnh sát hình sự, nhưng nó vẫn làm theo lời di ngôn của mẹ nó, luôn ở cạnh tôi. Nhưng, từ đầu đến cuối không hề gọi tôi một tiếng ba.
Hô Diên Ngạo Ba có chút thương cảm lắc đầu, than thở nói.
Từ Quân Nhiên có thể nhận ra, đối với đứa con gái này, ông thật lòng áy náy, đó là sự áy náy đối với vợ và con gái, là thứ tình cảm mà Từ Quân Nhiên có thể cảm nhận sâu sắc. Vì kiếp trước Từ Quân Nhiên cũng như vậy, luôn có cảm giác áy náy đối với cha nuôi, áy náy với người vợ mất sớm của mình, vì đó là một sự tiếc nuối không thể nào bù đắp được. Dù địa vị có cao đến đâu, quyền lực lớn đến nhường nào, cũng không thể bù đắp được.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo đáp mà cha mẹ không chờ được. Thực ra không chỉ con cái đối với cha mẹ, mà chồng đối với vợ cũng như vậy.
- Thủ trưởng, thực ra, Đội trưởng Kim cũng rất quan tâm đến ngài đấy.
Nhìn bóng dáng cô đơn của Hô Diên Ngạo Ba, Từ Quân Nhiên không kìm được mở miệng nói.
Cơ thể Hô Diên Ngạo Ba chấn động, bỗng dừng bước chân, hơi kinh ngạc xoay người lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn Từ Quân Nhiên:
- Sao cậu biết được?
Từ Quân Nhiên cười khổ, lắc đầu thở dài một hơi nói:
- Thủ trưởng, ngài không biết sao? Nếu cô ấy thực sự không nhận ngài là cha, cho dù đó là nguyện vọng của mẹ, cũng không cần thiết phải về nhà.
Hô Diên Ngạo Ba im lặng hồi lâu, sau vẻ mặt kinh ngạc, chỉ còn lại tiếng thở dài.
- Tiểu Từ, tôi hy vọng cậu có thể giúp tôi chăm sóc nó một thời gian, tiện thể, giúp tôi tìm hiểu Thái Nghiên.
Một hồi lâu sau, Hô Diên Ngạo Ba mở miệng nói với Từ Quân Nhiên, ngữ khí rất thành khẩn.
Từ Quân Nhiên cười khổ nói:
- Thủ trưởng, tôi rất muốn giúp ngài chuyện này, nhưng tôi không có nhiều thời gian lắm.
- Hả?
Lông mày nhướn lên, Hô Diên Ngạo Ba ngạc nhiên nhìn về phía Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên vội vàng giải thích:
- Là thế này, Giám đốc Trịnh Vũ Thành của nhà khách Dân tộc tỉnh thành là bạn của tôi, gần đây vì anh ấy muốn nhận thầu nhà khách Dân tộc, đã bị người ta trừng trị đến mức sắp ngã quỵ rồi, lần này tôi đến đây, là muốn thỉnh giáo ngài.
- nhà khách Dân tộc?
Hô Diên Ngạo Ba ngẩn ra một chút, gật gật đầu:
- Chuyện này tôi có biết, chuyện nhận thầu nhà khách Dân tộc, trước đây không lâu Hội nghị thường vụ đã quyết định, trong chuyện này có vấn đề gì sao?
Xem ra, ông không biết chuyện xảy ra gần đây, nhưng Từ Quân Nhiên cũng hiểu, dù sao Hô Diên Ngạo Ba là lãnh đạo phân quản chính trị pháp luật, không có cơ hội tiếp xúc những chuyện này. Huống hồ ông sống ngay thẳng, cho dù có mượn gan hùm đám Vu Trạch Diễn cũng không dám so chiêu với ông.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên liền đem chuyện này kể lại cho Hô Diên Ngạo Ba, từ chuyện mình nhận được điện thoại của Vương Vĩ Đạt chạy đến tỉnh thành, rồi mời Lưu Bân ăn cơm, biết được chuyện này dính líu đến Lưu Bân, sau đó nhờ Tôn Tĩnh Vân giúp đỡ, đến nhà Chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An tìm hiểu tình hình, không ngờ khi Lãnh Nhạc gặp mình, trong lời nói anh ta thầm ám chỉ không hề tham dự vào chuyện này. Lại thêm chuyện này dính đến đám Vu Trạch Diễn, Nhâm Thâm, rồi sự thay đổi thái độ của Hồ Hữu Tài Cục trưởng cục quản lý hành chính cơ quan tỉnh ủy…, tất cả đều được kể cho Hô Diên Ngạo Ba.
Sở dĩ tin Hô Diên Ngạo Ba như vậy, chủ yếu Từ Quân Nhiên có hai nguyên nhân, một là vì Hô Diên Ngạo Ba là người của Tào gia, nói trắng ra, Tào Tuấn Minh bảo mình đến gặp ông ta, chẳng khác nào ám chỉ với mình, Bí thư Hô Diên là người có thể tin tưởng. Thứ hai, kiếp trước Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ nguyên tắc sống của Hô Diên Ngạo Ba, đây là một cán bộ lãnh đạo rất nguyên tắc, có thể nói sở dĩ ở kiếp trước của Từ Quân Nhiên, Hô Diên Ngạo Ba có thể ngồi lên vị trí lãnh đạo quốc gia, đều dựa vào tác phong làm việc công bằng, cương trực, không thiên vị.
Sau một hồi, sắc mặt Hô Diên Ngạo Ba lạnh dần, đợi sau khi Từ Quân Nhiên nói xong, ông không khỏi cười lạnh:
- Tính toán hay lắm, tính toán hay lắm!
Dừng một chút, ông lại trầm giọng nói:
- Khẩu vị lớn thật, khẩu vị đúng là lớn thật!
Từ Quân Nhiên không lên tiếng, rốt cuộc hai câu của Hô Diên Ngạo Ba có ý gì, hắn không cần nghĩ nhiều cũng có thể hiểu rõ, không chỉ nói tính toán của một vài người trong tỉnh quá không khéo, mà khẩu vị của vài người cũng quá lớn, ngay cả người nhà cũng chẳng quản được.
- Chuyện này cậu không cần dính vào.
Trầm tư một chút, Hô Diên Ngạo Ba quả quyết nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức hiểu ra, vì chuyện này dính đến thế lực khắp nơi, nên Hô Diên Ngạo Ba không muốn mình bị cuốn vào trong trận phân tranh này.
Há hốc mồm, Từ Quân Nhiên muốn nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Hô Diên Ngạo Ba nói không sai, với thân phận của mình, dính quá nhiều vào những chuyện thế này, sẽ có thêm nhiều kẻ thù, mà cho dù kẻ thù ở phương diện nào, lúc này mình đều không thể chống lại.
- Cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ để ý, bên Bí thư Chu, tôi tin là anh ấy không phải loại người đó. Chuyện này, chắc chắn có người đứng sau giở trò!
Hô Diên Ngạo Ba nói như đinh đóng cột. Tuy ông với Chu Đức Lượng kết giao không nhiều, nhưng rất tin tưởng nhân cách của người này, có thể ở vị trí đại tướng đứng đầu Tỉnh ủy, làm sao có thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó kẻ thù chính trị?
Thấy ánh mắt khó hiểu của Từ Quân Nhiên, Hô Diên Ngạo Ba cười cười:
- Muốn hỗ trợ một ai đó việc gì thì phải có bản lĩnh nắm chắc sự việc, dù thế nào, muốn làm chuyện lớn, không đi đường ngay không được, mấy thứ âm mưu quỷ kế kia, nhiều khi, không hiệu quả bằng dương mưu, người quân tử luôn bình thản nhẹ nhàng mà.
Câu này của ông khiến Từ Quân Nhiên rất nhiều cảm xúc, kiếp trước Từ Quân Nhiên chỉ là lãnh đạo cấp trung, không đạt đến tầng tỉnh bộ, đối với hắn mà nói, có nhiều khi như giống như bị cách một lớp vải, chỉ có những cảm nhận mơ hồ, nhưng không thể nào chạm được. Câu nói của Hô Diên Ngạo Ba, đã chỉ cho Từ Quân Nhiên một con đường sáng.
Người quân tử luôn bình thản nhẹ nhàng!
Trong lòng không thẹn, làm việc mới thật sự thoải mái. Chỉ cần đi đường ngay, dù thủ đoạn nào, dù dùng mưu lược, cũng không thành vấn đề gì.
Hô Diên Ngạo Ba có lẽ không thể ngờ, câu nói của ông, đã khiến Từ Quân Nhiên thực sự lĩnh ngộ đạo làm quan thuộc về bản thân hắn.
- Cám ơn thủ trưởng chỉ điểm, tôi biết nên làm thế nào rồi.
Từ Quân Nhiên cung kính nói với Hô Diên Ngạo Ba.
Hô Diên Ngạo Ba gật gật đầu:
- Chiều nay tôi phải đi sở tỉnh dự họp, không thể ở lại thêm. Cậu giúp tôi chăm sóc cho Thái Nghiên, à, nếu tiện, cậu giúp tôi khuyên răn nó một chút.
Nói xong, ông nở nụ cười đầy thâm ý với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên, không ngờ Hô Diên Ngạo Ba lại nói vậy, chẳng lẽ ông cho rằng quan hệ giữa mình và Kim Thái Nghiên rất tốt?
Tuy nhiên chưa đợi hắn giải thích, Triệu Phù Sinh cách đó không xa đã chạy tới, đến trước mặt Hô Diên Ngạo Ba nói:
- Bí thư, tất cả đã chuẩn bị xong.
Hô Diên Ngạo Ba gật gật đầu:
- Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi.
Nói xong, ông vỗ vai Từ Quân Nhiên nói:
- Thái Nghiên nhờ cậu chiếu cố vậy.
Sau đó trong nụ cười quỷ bí của Triệu Phù Sinh, Từ Quân Nhiên đưa mắt nhìn Hô Diên Ngạo Ba và Triệu Phù Sinh đi xa, chỉ còn lại hắn bất đắc dĩ đứng đó.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Từ Quân Nhiên quay người về phòng bệnh, đẩy cửa vào, thấy Kim Thái Nghiên như cái bánh chưng, chỉ còn ló ra mỗi cái đầu.
Có vẻ vì mệt mỏi, cô ngủ rất say, không chú ý đến việc Từ Quân Nhiên đang bước vào.
Đứng trước giường bệnh, Từ Quân Nhiên đánh giá Kim Thái Nghiên đang ngủ say như đứa trẻ, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, không còn tư thế của cô nàng mạnh mẽ ngày thường, mà giống như nàng công chúa ngủ say trong chuyện cổ tích, khiến người ta nảy sinh cảm giác yêu thương.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Từ Quân Nhiên, Kim Thái Nghiên tỉnh giấc, mở mắt ra, ánh mắt hai người giao nhau, Từ Quân Nhiên cười xấu hổ, không biết nên nói gì.
- Bí thư Hô Diên bảo tôi chăm sóc cô, có chuyện gì cô cứ nói với tôi.
Sau một hồi lâu, Từ Quân Nhiên húng hắng nói với Kim Thái Nghiên.
Kim Thái Nghiên nhìn chằm chằm Từ Quân Nhiên một lúc lâu, nhíu mày nói:
- Tôi với anh thân lắm à?
Từ Quân Nhiên nghe vậy sững sờ, kinh ngạc nhìn Kim Thái Nghiên, chỉ thấy cô lạnh lùng nói:
- Chúng ta gặp nhau được mấy lần?
Bật cười một tiếng, Kim Thái Nghiên cười lạnh nói:
- Đối với một người chỉ gặp qua vài lần, nói chuyện chẳng được mấy câu, tuy anh cứu tôi, nhưng cũng không đến mức chăm sóc như tri kỷ vậy chứ? Hoặc là, anh thấy ai đó có địa vị quyền cao chức trọng, muốn mượn tôi để tạo ấn tượng tốt với ông ấy, trèo lên cành cây Bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh?
- Mẹ cô dạy cô làm người như vậy à?
Không đợi Kim Thái Nghiên nói xong, Từ Quân Nhiên đã lạnh lùng cắt ngang lời cô.
Kim Thái Nghiên khẽ giật mình, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh băng, nhưng không đợi cô kịp mở miệng, Từ Quân Nhiên nói tiếp:
- Người khác giúp cô, cho dù cô cảm kích cũng được, hay thấy có lỗi cũng thế, nếu không nói được câu hay ho nào thì thôi, còn tức giận, khóc lóc trách cứ đối phương, như vậy cũng được sao?
Hình như không ngờ Từ Quân Nhiên lại dùng giọng điệu như vậy để phản kích mình, Kim Thái Nghiên hừ một tiếng giãy dụa muốn đứng lên, không ngờ lại bị Từ Quân Nhiên đè vai cô, cố định trên giường, Từ Quân Nhiên nhìn thẳng vào mắt Kim Thái Nghiên, chầm chậm nói:
- Khi được người khác giúp đỡ nên nói cảm ơn, khi làm sai chuyện gì phải xin lỗi, tuy tôi là đứa trẻ từ nhỏ không có cha, nhưng khi tôi hiểu chuyện, mẹ tôi đã nói tôi như vậy. Những người đồng hương bên cạnh tôi khi tôi ăn không no đã cho tôi miếng cơm cũng đã nói với tôi như vậy.
Hít sâu một hơi, Kim Thái Nghiên còn muốn nói gì đó, cô cảm thấy bản thân không thể nhận thua trước mặt tên khốn này!
Nhưng cũng không đợi đến lúc cô mở miệng, Từ Quân Nhiên lại lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng nói:
- Tôi nói cô biết, nếu không phải Bí thư Hô Diên nhờ tôi, tôi cũng chẳng muốn chăm sóc một người con gái không tim không phổi, lại chẳng có điểm gì để người ta thích như cô, đừng có đặt mình quá cao, cho dù một con mèo con chó gãy chân ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ chăm sóc như vậy thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận